Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 99



    Chương 99

Nửa đêm 11h hơn, hộ sĩ vốn đang ngủ say, phòng trực ban đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, bất thình lình đèn đóm sáng trưng, một đám người lật đật.

Chủ nhiệm phụ khoa của bệnh viện là một phụ nữ trung niên có kinh nghiệm, được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù là nửa đêm bị người đào ra từ ổ chăn, đi vào bệnh viện chuyện thứ nhất cũng rất có tố chất chuyên nghiệp là thực trấn định hỏi tình huống của Lãnh Huyên, sau đó lưu loát tuyên bố lập tức tiến hành sinh sản.

Lê Mộc thế mới biết chất lỏng màu vàng nhạt vừa rồi chính là nước ối trong truyền thuyết, trước hết đuổi tới chính là Lê nãi nãi, nghe sự tình chân tướng, Lê nãi nãi nhìn cháu mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, nhưng đồng thời lo lắng nhất chính là an nguy của tằng tôn tử.

Rõ ràng cách ngày sinh dự tính còn chưa đầy một tháng thôi mà.

Bác sĩ bắt tay vào làm kiểm tra trạng huống của Lãnh Huyên, bụng phát cứng, nước ối cũng đã sớm phá, cả người dấu hôn, mới nhìn đã biết vừa rồi trong phòng phát sinh cái gì.

Lê Mộc cơ hồ kiềm nén muốn té xỉu, Lãnh Huyên nằm ở trên giường đau cơ hồ muốn hỏng mất, rất nhanh bị đưa vào phòng sinh, cuối cùng một mảnh lặng im ở ngoài phòng sinh chờ đợi.

Người nhà Lê gia rất nhanh đều lục tục chạy tới, không có thời gian trách cứ Lê Mộc, Lê nãi nãi một lòng một dạ toàn bộ đặt ở trên người Lãnh Huyên, đợi đến lúc người bị đưa lên xe cứu hộ đồng thời mang theo chụp dưỡng khí, Lê Mộc cảm thấy chân có chút như nhũn ra.

Đợi sau khi sinh sản bắt đầu, Lê nãi nãi thật sự nhịn không được, tức giận nhìn Lê Mộc đứng ở một bên lòng tràn đầy lo lắng.

Lê nãi nãi tay chỉ vào Lê Mộc run rẩy không ngừng, trong lòng một hơi vận lên không được, "Quá hồ nháo! Quá hồ nháo!"

"Ngươi cái đồ bất hiếu tử! Xem ta còn không đánh chết ngươi!" Nói xong thật sự đuổi theo Lê Mộc đánh lên.

"Nãi nãi con sai rồi, tha con đi!" Lê Mộc không thể phản kháng, chỉ có thể tránh né, tim lại bay đến phòng sinh.

" Người nhà sản phụ, mời yên tĩnh một chút, sản phụ đang sinh sản." Ra tới là một tiểu hộ sĩ.

"Chờ về nhà thu thập ngươi sau." Lê nãi nãi lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ, ngồi ở ghế chờ, một bên Lê Mộc cũng là đứng ngồi không yên.

Lê nãi nãi lăn qua lộn lại không yên lòng, Lê ba ba cùng bảo mẫu a di trong nhà một trái một phải, không ngừng trấn an, mà Lê Mộc, cau mày, hai tay đan vào cùng một chỗ, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm cửa lớn phòng giải phẫu.

Đây là tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân này, một tầng này cơ hồ không ai đi lên, toàn bộ là phòng bệnh VIP, bệnh viện là Lãnh thị sản nghiệp, tụ tập bác sĩ đứng đầu quốc nội.

Lê Mộc hai tay đan xuyên nhìn đèn đỏ trên đỉnh phòng giải phẫu, thỉnh thoảng đi tới đi lui, trái tim đập nhanh như muốn từ trong lồng ngực bay ra, chỉ còn lại lòng tràn đầy hối hận, Lãnh Huyên rõ ràng đã đau bụng cả nửa ngày, kết quả chính mình không có gì cảnh giác, còn... còn chỉ lo chính mình *, quả nhiên nam nhân đều là nửa người dưới động vật, mà ngay cả hắn rõ ràng là làm nữ nhân đã hơn hai mươi năm cũng không ngoại lệ.

Ai đúng ai sai, đều nói không rõ.

Lê Mộc trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Lãnh Huyên bị đẩy mạnh vào phòng sinh trên người càng ngày càng đậm mùi máu tươi, cùng với hai mắt nàng dần dần mất đi tiêu điểm.

Lê Mộc lẳng lặng đứng ở chỗ này, cảm giác quanh thân cực độ rét run, hốc mắt nóng cơ hồ muốn rơi lệ, Lê nãi nãi ở bên cạnh không ngừng vỗ về ngực hít sâu.

Chỉ chốc lát sau, Lê lão gia tử cũng đuổi tới, phía sau đi theo một loạt nhân viên cảnh vệ cùng quân nhân, trong đó không ít nhân vật quân hàm cực cao, trực tiếp đem phòng sinh vây quanh.

Tưởng tượng một chút, nhiều lãnh đạo như vậy tụ tập cùng một chỗ là một cái trường hợp đồ sộ cỡ nào, mấy chục cá nhân ở ngoài phòng sinh cùng đợi một đứa nhỏ sinh ra, mọi người trên mặt đều lộ vẻ chờ mong nồng đậm cùng lo lắng, nhất là đầu đầy tóc bạc Lê lão gia tử, nhiều lần trải qua tang thương duyệt tẫn phong vân hắn lúc này lại khẩn trương, dù sao đây chính là đứa nhỏ thứ nhất của đời thứ tư a!

Đèn giải phẫu trong phòng sinh luôn luôn sáng, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, tiểu hộ sĩ ra ra vào vào mấy lần, bị lôi kéo hỏi tình huống bên trong, tiểu hộ sĩ nhìn ôn hòa ngại ngùng thế nhưng nghiêm túc nói cho bọn hắn biết, im lặng chờ, bác sĩ sẽ cố hết sức.

Nghe nói như thế, Lê nãi nãi thiếu chút nữa sợ tới mức ngất xỉu đi.

Sinh con bà hiểu, cho dù là mổ đẻ cũng không cần thời gian dài như vậy, mà từ bọn họ tiến bệnh viện đến hiện tại, đã qua gần mấy tiếng đồng hồ.

Phòng bệnh trên tầng cao nhất hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Lê ba ba luôn luôn lạc quan khuyên giải an ủi mẫu thân cũng bắt đầu trở nên lo lắng.

Ngay sau đó liền truyền đến tiếng gào tê tâm liệt phế của Lãnh Huyên, Lê Mộc thiếu chút nữa khẩn trương vọt vào đi, lòng quặn lại một khối.

Rốt cục, lúc Lê Mộc cảm thấy mình sắp hỏng mất, đèn giải phẫu tắt.

"Oa a —— "

Khi bọn hắn rốt cục nghe được thanh âm trẻ con vang lên, toàn bộ thở dài một hơi, trên hành lang bùng nổ một trận vỗ tay cùng hoan hô nhiệt liệt, Lê lão gia tử cùng Lê nãi nãi chùi chùi mồ hôi trên đầu nhìn nhau cười, tiểu tử kia, thật đúng là cái chủ nhân biết giày vò người a, dám làm cho hai cái lão nhân mình cùng một đám người như vậy khổ đợi vài giờ đồng hồ.

Bác sĩ trích rụng khẩu trang, mỏi mệt từ bên trong đi ra.

"Chúc mừng, là một tiểu tử, lớn nhỏ bình an."

Tiểu hộ sĩ ôm một đứa trẻ sơ sinh đi ra, đưa tới trước mặt Lê nãi nãi, ôn hòa nói: "Gần bảy cân (3.5kg), là một tiểu tử mập mạp."

Đứa nhỏ đặt ở trong lòng Lãnh Huyên, bị Lê ba ba bọn họ vây quanh xem, Lê Mộc thì lại không chen vào được, thẳng đến sau khi Lãnh Huyên tỉnh lại, mọi người ý thức được cấp cho vợ chồng son không gian ở chung, Lãnh Huyên nằm ở trên giường không thể nghi ngờ là công thần lớn nhất của hai nhà, nàng sắc mặt tái nhợt tuy rằng mỏi mệt không chịu nổi, nhưng tận mắt nhìn đến con mình, vẫn nở ra một nụ cười vĩ đại chói lọi mẫu tính, điều này làm cho nàng vốn chính là cái mỹ nhân càng hiển lộ sở sở động lòng người.

Lê Mộc rảo bước lên nghênh đón, nhìn Lãnh Huyên mặt tái nhợt không huyết sắc, đột nhiên trái tim hung hăng run rẩy một chút, chân hạ một cái lảo đảo thiếu chút nữa liền ngã.

"Lớn đầu rồi, đi đường còn như cái đứa nhỏ." Lãnh Huyên có chút oán trách hắn, trong giọng nói lại tràn đầy lo lắng.

"Anh không sao, mau cho anh xem xem con chúng ta." Lê Mộc si ngốc nhìn vợ mình, sớm đã ngây ngô cười toe toét.

Đến lúc Lê Mộc đi tới bên người Lãnh Huyên cúi đầu xem con, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đậm nhăn nhíu.

"Sao lại xấu như vậy?" Lê Mộc ghét bỏ nói.

Lãnh Huyên nhìn đến biểu tình của Lê Mộc, liền che miệng nở nụ cười, đáng thương bảo bảo còn không biết sự thực mình vừa sinh ra đã bị cha ghét bỏ.

Trẻ con mới sinh làn da như cụ già, mắt cũng không mở ra, đích xác tướng mạo không được đẹp.

Lãnh Huyên khẽ cười một tiếng, đưa tay chọt chọt hai má nhỏ nhắn "thô ráp", tiểu tử kia bẹp bẹp miệng, lưu lại một chuỗi nước miếng.

Lê Mộc xem ngạc nhiên, lá gan cũng lớn lên, vươn một đầu ngón tay cũng học chọt chọt, "Xấu như vậy? Giống như con khỉ."

Tiểu bảo bảo bị ba ba ma ma chọt, nước miếng lưu lợi hại hơn, ánh mắt không mở ra được khẽ híp, hơn nữa lông mày mờ nhạt, muốn bao nhiêu xấu có bấy nhiêu xấu!

Nhìn đứa con xấu xấu, Lê Mộc có điểm ghét bỏ, nhưng Lãnh Huyên làm sao nhìn không ra hắn suy nghĩ gì, cười nhạt giải thích: "Bảo bảo tiếp qua mấy tháng nẩy nở thì tốt rồi." Sau đó bổ sung một câu, "Sẽ rất đáng yêu."

Lê Mộc còn đang tự hỏi độ chân thực trong lời của Lãnh Huyên, đột nhiên bên tai bộc phát ra một trận khóc thét long trời lỡ đất, không hề dự triệu Lê Mộc suýt nữa sợ tới mức ngã quỵ, quay đầu thì thấy, đứa con nhà mình giương miệng khóc một cái vang dội, cảm thán một chút con trai thân thể cường tráng, cũng không đến mức lập tức shock.

Lãnh Huyên thân thể còn thực suy yếu, chỉ phải để Lê Mộc đến ôm đứa nhỏ, bất đắc dĩ Lê đại thiếu gia cũng là cái chủ nhân chưa mang đứa nhỏ bao giờ, hai tay đặt ở sau đầu và sau mông bảo bảo, thật sự là bế không đúng quy chuẩn, mắt thấy tiểu bảo bảo khóc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một bộ thở hổn hển, Lê Mộc gấp đến độ muốn khóc.

Lê Mộc ôm bảo bảo xem như là ôn nhu, đứa nhỏ ôm tới tay còn chưa kịp dựng thẳng lên, đã bị Lê nãi nãi mới vừa đi tới cửa liền quát chói tai một tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa ném đi ra ngoài.

"Đừng nhúc nhích! Đừng dựng thẳng ôm!" Lê nãi nãi hướng về phía tôn tử của mình hô lên.

Lê Mộc cứng còng thân thể không dám động, Lê nãi nãi bước nhanh đi tới thật cẩn thận đem đứa nhỏ ôm đến trong lòng, đứa nhỏ tiếng khóc vẫn là không dừng, Lê nãi nãi ngón tay duỗi ra, đi tiểu rồi.

"Đứa nhỏ hiện tại quá nhỏ, cột sống cổ cũng chưa phát triển tốt, ôm dựng thẳng dễ gãy xương a!" Lê nãi nãi đối ba ba đứa nhỏ giáo huấn.

Lê Mộc cúi đầu thụ giáo, Lãnh Huyên ở một bên nhìn Lê Mộc bộ dáng ủy khuất, đồng thời trong lòng yên lặng ghi nhớ phương pháp nãi nãi dạy cho.

Lê nãi nãi ngựa quen đường cũ từ một bên xuất ra cái tã sạch sẽ, thay cho tiểu bảo bảo, sau đó ôm ngang chụp nhẹ nhàng, hống bảo bảo ngủ một giấc.

Lãnh Huyên cùng Lê Mộc cuối cùng nhìn nhau cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.