Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 17-2: Ám linh (2)



Nam nhân trong lòng cả kinh, khí thế này... Vậy mà làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, hắn sẽ sợ hãi một con người! Hắn là quân chủ ( tức là vua ý ) của ma tộc thần thú, vậy mà cũng sẽ có một ngày sợ hãi.

"Ai, nói thật cho ngươi biết vậy, chỉ cần ngươi truyền thừa thành công, ta sẽ có thật thể, ta đã ở nơi này mấy vạn năm , cho nên nóng lòng tìm một kẻ có thể truyền thừa lực lượng của ta, nếu không , sợ là ở chỗ này đến hồn bay phách lạc. 

Có lẽ ý nghĩ của ta kỳ lạ, nhiều người như vậy đều thử, nhưng không có một kẻ thành công , xem ra ta nhất định là không thể lại thấy ánh mặt trời , a..." Nam nhân nói có chút chua sót, ánh mắt bắt đầu trở nên thâm thúy, trong đáy mắt là đau thương mãnh liệt tản ra, hắn tựa hồ nhớ lại quá khứ, thất vọng cùng tang thương chồng chất ở đáy mắt, cả người mang vẻ cô đơn, thê lương.

Ninh Sở ở một bên lẳng lặng lắng nghe, không thể phủ nhận, nàng không phải là người chịu lắng nghe kẻ khác, nhưng nàng nghe được nam nhân này nói bản thân hắn không có thật thể, không thể đè nén kinh hãi.

Như vậy hắn tồn tại chân thật trước mắt nàng, cư nhiên là hư ảo sao? Chân thật, rõ ràng như vậy, hoàn toàn không nhận ra hắn chính là một linh hồn a.

Không thể kìm lòng , Ninh Sở đưa tay ra phía nam nhân trước mắt, chạm vào thân thể hắn , nam nhân đột nhiên thống khổ run run, bị Ninh Sở chạm vào thân thể, vậy mà hình ảnh giống như bị hòa tan, xung quanh vốn đang yên tĩnh, bỗng vang lên những âm thanh dị thường.

Ninh Sở kinh ngạc rút lại tay, nàng vừa mới chạm vào không khí, nhưng vì sao hắn lại thống khổ như vậy?

Lúc này, Ninh Sở cũng không dám tùy ý đụng chạm thân thể hắn, nàng sợ hắn sẽ càng thêm thống khổ, vì thế đứng cách hắn một khoảng cách khá an toàn, mắt có chút áy náy nhìn hắn.

Nam nhân cuộn mình nằm trên mặt đất, trong mắt hoảng sợ vô cùng nồng đậm, làm sao có thể... Vì sao nàng đụng thân thể của mình, bản thân sẽ có phản ứng như vậy, chẳng lẽ... Nghĩ đến loại khả năng kia, nam nhân mạnh mẽ lắc lắc đầu, sẽ không , làm sao có thể đâu! Hắn không cảm giác trên người nàng có hơi thở quen thuộc, nhất định sẽ không .

Đi lại một lát, Ninh Sở thấy sắc mặt nam nhân tái nhợt, từ từ đứng lên. Hắn dường như đang dần khôi phục trạng thái ban đầu, nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Ngươi không sao chứ?" Ninh Sở cẩn thận hỏi, sợ bản thân lại đụng phải hắn.
Nam nhân khẽ lắc đầu, tiếp theo liền trầm mặc không nói gì đứng lên.

"Ám Linh, tên của ta." Hồi lâu, nam nhân rốt cục mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc, mơ hồ nghe được sự tuyệt vọng trong giọng nói của hắn.

"Ngươi sao lại biến thành như vậy ?" Tuy rằng biết bản thân không nên hỏi nhiều, nhưng nàng không nhịn được, bởi vì, nàng thật sự rất hiếu kỳ.

Ám Linh thật lâu không có mở miệng trả lời Ninh Sở, nhưng là, khi Ninh Sở hỏi ra vấn đề kia, nàng có thể nhìn thấy thù hận trong ánh mắt, đó là một loại thất vọng cùng nồng đậm hận ý hòa vào nhau, thậm chí còn có thể thấy một tia sát ý trong mắt hắn, nhưng Ninh Sở biết, không phải với nàng.

Nhìn Ám Linh phản ứng như vậy, Ninh Sở nhịn không được nhíu nhíu mày, nam nhân này, đã phải trải qua cái gì, trong mắt hắn, vài lần đều thấy được hận thù, càng xen lẫn một tia bất đắc dĩ, nàng có cảm giác nam nhân trước mắt nàng, đáy mắt lệ khí quá mức, làm cho người ta cảm thấy run sợ.

Tuy rằng hắn cực lực che giấu, nhưng nàng, vẫn cảm giác được . Cái loại hơi thở hắc ám này, chjo dù chê giấu thế nào cũng sẽ tản mát ra ngoài.


Rốt cuộc là có chuyện gì ư ? Ám Linh là ai ? Thân phận Ninh Sở như thế nào có ai tò mò không ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.