Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 3: Ta muốn ăn thịt a !



Chờ đem thân thể dưỡng tốt lắm, lại nhất tuyết tiền si a.

Đi đến gương đồng tiền xem gương mặt đầy mụn nhọt của bản thân, thần sắc ngày càng lạnh. Khuôn mặt này của nàng vừa nhìn là biết bị hạ độc, nguyên chủ không hiểu là đắc tội với người nào, nhưng lại bị độc hại như thế.

Tắm rửa. lau dược, Tiểu Thanh tiến vào gọi nàng ăn cơm. Ninh Sở vừa nghe đến có cơm, ánh mắt sang lên, vui vui mừng mừng đi theo Tiểu Thanh đến trước bàn, khi nhìn thấy một bàn thức ăn, nháy mắt mặt dài ra ba phần, nguyên bản khuôn mặt tươi tắn trở thành mặt đại lừa ( nguyên văn tác giả nhé )

Này một bàn rau xanh là có ý tứ gì a ? Này canh thịt thật sự là không có sao ? Một bàn đồ ăn này, thiếu chút đem Ninh Sở cắn đứt lưỡi, một điểm thịt nhỏ cũng không có.

KHổ cho 1 bừa cơm, NInh Sở thề đây là bữa cơm nàng khó ăn nhất, trước kia nàng kia một chút không hề có thịt cá, vì sao đến nơi đây lại khổ bức như vậy a !

Đối với Ninh Sở không thịt không vui mà nói, này thật sự là một loại dày vò vô cùng

lớn. Ninh Sở bới cơm, một mặt ưu thương .

“ Tiểu thư , như thế nào ? Hôm nay đồ ăn không thể ăn sao ? “ Tiểu Thanh có chút bất an hỏi.

“Vì sao không có thịt ? Chúng ta thật sự rất nghèo sao ? “ Ninh Sở tội ngiệp nhìn Tiểu Thanh, hảng phất như chỉ cần nàng nói là, nàng liền muốn nhào tới ăn nàng ( chị thật bất lực nhaa )

“ Tiểu thư, gia trụ một tháng liền cho chúng ta ba khỏa hạ phẩm linh thạch, cho nên chúng ta đều luôn luôn ăn nhẹ như vậy. “ Tiểu Thanh nhìn biểu cảm của Ninh Sở, chỉ cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, tiểu thư, ngươi nên sẽ không muốn ăn ta đi ?

“ A ! Ta muốn ăn thịt a ! “ NInh Sở ngửa đầu hô to, không có thịt ăn a, nàng rất nhớ những ngày ăn thịt a. Thật sự rất muốn ăn thịt a, muốn ăn thịt a.

NInh Sở đau long kịch liệt nuốt xuống 1 ngụm cải trắng, trong lòng khóc không ra nước mắt cân nhắc nhất ssijnh phải cải thiện thức ăn của các nàng một chút, không có thịt ăn nàng sống khong bằng chết ( =.=” )

“ Tiểu thư, gia tộc lí đại bỉ ( ta không hiểu nhưng chắc có lẽ là cuộc thi trong gia tộc) còn có hơn hai tháng liền bắt đầu, những người trong gia tộc từ mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi đều muốn tham gia, tiểu thư, người nên làm thế nào a ? “ Tiểu Thanh có chút lo lắng mở miệng hỏi NInh Sở.

Ninh Sở đang muốn gắp thức ăn một cút, tựa hồ có chút suy ngẫm, xem ra nàng mau chóng điều tra nguyên nhân bản thân không thể tu luyện được, bằng không ngày đó bị người ta cho “ lên đường “ mất.

NInh Sở minh bạch Tiểu Thanh vì sao có ánh mắt lo lắng như vậy, kẻ cả vú lấp miệng em khi trước đều là một thân huyền giai, mà nàng bây giờ vẫn là cái vịt đản.

“ Ân, ta đã biết, tự ta có biện pháp, ăn cơm đi. “ Ninh Sở nhàn nhạt ứng một câu, vuuif đầu đau khổ ăn cơm.

Hai ba lần ăn xong đồ trong chén cơm, Ninh Sở trở lại phòng của mình, xem căn phòng đơn sơ, lạnh lùng cười, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu theo trí nhớ nhớ lại phương pháp tu luyện,, ở giữa đan điềm. NInh Sở nhìn thấy một chất lỏng đen thui, toàn thân những chỗ gân mạch trọng yếu đều bị màu đen này bế tắc. Này… Là hàn bang thảo độc thất truyền trăm năm !

Loại độc này có thể nói là chí âm độc, người trúng độc sẽ bất tri bất giác mất đi tính mạng, tử trạng cũng cực kỳ khủng bố, thân thể khắp nơi xuất hiện hạt mẩn đen, độc tính phát tác khi toàn thân gân cốt đứt từng khúc, làm cho thân thể héo rút, các hoàng đế đế quốc cảm thấy độc này âm ngoan, sớm cấm dung loại dược này, liền ngay cả phương pháp tinh luyện đều không có.

HỪ ! Quả nhiên ! Quả nhiên trúng độc ! Cái người hạ độc cũng đủ âm hiểm, vậy mà sử dụng chiêu số âm hiểm đối phó với bản thân “ nàng “. Trong trí nhớ, nguyên chủ tựa hồ không có đắc tội bất kỳ kẻ nào.

Điều này làm cho Ninh Sở cũng không nghĩ ra, sự tình một ngày nào đó tra ra manh mối, đến lúc đó nàng nhất định phải cho người kia sống không bằng chết !

Ninh Sở nằm ở trên giường, trong lòng có tính toán riêng, đầu tiên, vẫn là trị liệu khuôn mặt cho bản thân tránh hù chết người, sau đó nghĩ biện pháp giải độc trong cơ thế, bắt đầu tu luyện. Cuối cùng sẽ tìm ra cái người hạ độc, đánh cho hắn ngay cả cha nương cũng không biết. Cho hắn biết hoa nhi vì sao lại hồng như vậy ! ( ta cũng không hiểu ) NHững kẻ khi dễ nàng, một kẻ cũng đừng mong chạy trốn !

Suy nghĩ một chút chuyện cần làm kế tiếp, NInh Sở an an ổn ổn ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.