Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 46: Đừng nhìn ta, ta là người tốt



Không chờ Quân Mặc Sơ động thủ, từ bên chính sương (gian chính) truyền tới một thanh âm trầm thấp đầy lạnh lẽo.

"Ồn ào."

Nhã gian phía ngoài của sương phòng kỳ thực rất lớn, sau tấm bình phong uyên ương hí thuỷ mới là gian chính.

Thanh âm vừa rồi là truyền từ phía cửa sổ, Lâm Phong nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra Thanh Minh Dạ đang lười biếng tựa cửa sổ xem náo nhiệt.

Đó thế nhưng lại là một mỹ nam tử, hắn chưa từng thấy nam nhân nào có khí chất xuất chúng như vậy, thế nhưng người này lại cùng với Quân Mặc Sơ quen biết?

Tâm tư của Thanh Minh Dạ, Tả Phi đi theo nhiều năm cũng hiểu được phần nào.

Chủ tử ghét ồn ào, vậy các ngươi liền câm miệng lại hết đi.

Trường kiếm trong tay hướng mắt đất hạ xuống, vũ lực màu tím từ mũi kiếm lan ra không ngớt, lực lượng mạnh mẽ như một cơn lốc điên cuồng tiến tới.

"Vũ lực màu tím... Thiên a, hắn là cao thủ cấp bảy!"

"Còn trẻ như vậy đã đạt được tu vi cấp bảy..."

Nam Cung Thần cảm nhận được uy hiếp, tức giận dần vơi bớt thay vào đó là kinh sợ.

Chết tiết —— ở đây tại sao lại có thể xuất hiện cường giả cấp bảy!"

"Điện hạ!"

"Thiếu gia ——"

Đám thị vệ ngoài cửa nhanh chóng phục hồi tinh thần, cấp tốc tiến đến bên cạnh chủ tử của mình, thi triển vũ lực bảo vệ chủ nhân.

Nhất thời, các vũ lực đầy màu sắc sặc sỡ hiện ra trong sương phòng, căn phòng nhỏ này hiển nhiên đã không còn chịu nổi, ầm ầm một tiếng, nổ tung lên.

Phượng Hoàng lâu bị xốc lên một mảng mái nhà tạo thành một cái động lớn, gạch ngói lưu ly từng mảnh từng mảnh rơi lả tả xuống đoàn người đi trên phố, tạo thành một đống hỗn độn.

Người đi qua đường mắt chữ o mồm chữ a nhìn chăm chú vào một màn kỳ quan đang xảy ra. Người đứng sau Phượng Hoàng lâu thế nhưng rất có bối cảnh (quyền lực), chưa từng có ai dám ở Phượng Hoàng lâu gây sự, cho dù là người trong những đại gia tộc cũng không dám.

Thế nhưng, là ai cư nhiên xốc mái nhà của Phượng Hoàng lâu?

Lúc bọn họ đang nghi hoặc, mười mấy người từ lầu hai bị ném xuống đường cái, nhìn vị trí thăm hỏi đất mẹ lung tung của những người này có thể thấy người ném rất tuỳ ý "giúp" họ tiếp đất.

Quân Mặc Sơ bên cạnh Thanh Minh Dạ là người duy nhất không bị làm sao. Nàng thò đầu ra phía ngoài cửa sổ nhìn thấy trên mặt đất có mười mấy người té đến hôn mê bất tỉnh, âm thầm than một tiếng kinh hãi.

"Rất bạo lực đi..."

Nàng quay đầu nhìn từ trên xuống dưới Tả Phi một lượt, không nghĩ tới hắn thế nhưng là cấp bảy a.

Ở Đại Vũ, Quân Chấn Thiên cũng chỉ có vũ lực cấp sáu, đã có thể lên làm cái gia chủ của đệ nhất thế gia, hắn này là cường giả cấp bảy, lại chỉ có thể làm hộ vệ bên người Thanh Minh Dạ?

Quân Mặc Sơ liếc nhìn sang Thanh Minh Dạ, trong lòng càng ngày càng hiếu kỳ lai lịch của hắn ra sao.

"A, đó không phải là Quân Mặc Sơ sao? Nàng tại sao lại ở đó a?"

"Những người này là từ trên đó bị ném xuống, có khi nào là nàng ra tay không?"

"Xì.. ngươi ngu xong chưa, nàng còn không cả biết một thức võ công, sao có thể lợi hại được như vậy."

Quân Mặc Sơ rất tán thành gật đầu, đúng vậy nga, nàng thế nhưng là vô tội, đừng có hắt nước bẩn (đổ tội) lên đầu nàng a.

Trên đường phố mọi người nghị luận ầm ĩ, trong Phượng Hoàng lâu chưởng quỹ vội vã chạy lên lầu hai. Nhìn thấy lầu hai bị huỷ hơn phân nửa, lòng y không khỏi trùng xuống, run rẩy nhìn về phía Quân Mặc Sơ.

Quân Mặc Sơ không dấu vết lui về một bước, mặt không đổi nói: "Đừng nhìn ta, ta là người tốt."

Chưởng quỹ: "..." Y còn chưa nói gì mà!!

Quân Mặc Sơ lại lùi về vài bước, cách Thanh Minh Dạ rất xa, tựa như muốn nói "ta- không- quen- biết- hắn"

Chưởng quỹ rất bất đắc dĩ: "Các vị khách nhân phá Phượng Hoàng lâu của chúng ta thành như vậy, ta lại chỉ là một chưởng quỹ nhỏ, bảo chúng ta làm sao cùng những thiếu gia quý tộc kia ăn nói a, vừa rồi chính là Thần Vương điện hạ và Lâm thiếu gia đâu?

Quân Mặc Sơ giữ vững bộ dáng mặt than nhìn y, chỉ chỉ mấy người đang nằm thẳng cẳng dưới đường, "Nga, dùng miệng nói chuyện, người ở dưới kia, ngài cứ tự nhiên, ta không phiền."

Chưởng quỹ: "..." 

Hắn có dự cảm Phượng Hoàng lâu chỉ có thể mở cửa buôn bán tới hôm nay, sau này... không có sau này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.