Hiện tượng tốt duy nhất là có Hoắc Kiếm bên cạnh, tiến độ viết nhạc lại thuận lợi bất ngờ, sau khi trải qua chọn nhạc biên tập xác định chủ đề bận rộn đến người ngã ngựa đổ, rốt cục chính thức tiến vào giai đoạn thu âm.
Đối với việc ghi âm cho đĩa nhạc đầu tiên, Hoắc đại tổng tài rõ ràng còn khẩn trương hơn cả bản thân Nghiêm Hạo Thần, một tuần trước khi bước vào phòng ghi âm đã bắt đầu bắt buộc Nghiêm Hạo Thần sớm nghỉ ngơi, còn liệt một danh sách những thực phẩm cấm dùng thật dài, những thực phẩm đầy mỡ chua cay có ảnh hưởng đến chất giọng, tất cả đều trong danh sách cấm. Nhớ tới ngày chung kết lần trước thái độ của anh như đối đãi với thí sinh dự thi đại học, như lâm đại dịch, lần này thậm chí còn lên cấp hơn, Nghiêm Hạo Thần có chút dở khóc dở cười:
“Sao em lại cảm thấy mình như phụ nữ có thai?”
Hoắc Kiếm hiếm khi hài hước một lần, nghiền ngẫm nhướng mi đánh giá vòng eo cậu:
“A, có khi nào? Sao anh không biết?”
Nghiêm Hạo Thần khiêu khích cười với anh, ngón tay trực tiếp rê trên bộ vị trọng điểm của anh:
“Muốn em có, anh còn chưa đủ cố gắng đâu.”
Anh nhíu mày bắt được bàn tay quậy phá của cậu:
“Đừng phá nữa.”
Khi ở ngoài phòng ghi âm chờ chỉnh âm, nhớ tới vẻ mặt bối rối mất tự nhiên của anh, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được nhếch khóe miệng.
Đúng vậy, làm tình đã nằm trong danh sách cấm của Hoắc đại tổng tài. Nghiêm Hạo Thần rất rõ ràng làm tình có thể tạo áp lực cho thể lực và chất giọng, nhưng bộ dáng cấm dục vẻ mặt cứng nhắc đứng đắn của anh luôn khiến cậu có ý muốn đùa dai trong đầu, cho nên sau khi Hoắc đại tổng tài hạ lệnh cấm lại càng bị quấy rối nghiêm trọng.
Giống như lời của Hoắc Kiếm, anh đối với Nghiêm Hạo Thần gần như không có bao nhiêu tự chủ. Một nụ hôn nóng bỏng của Nghiêm Hạo Thần, vài cái xoa nhẹ có ý đồ, đều có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của anh. Nhưng gần đây Hoắc Kiếm lại đặc biệt kiên trì không chịu chạm vào cậu, người đàn ông cao lớn tuấn đĩnh giống như thiếu phụ lương thiện vừa chạm vào ngón tay cậu liền cảnh giác lui về sau ba bước, vẻ mặt mang theo chút bối rối cùng bất đắc dĩ cố gắng kiềm chế sau khi bị gợi lên dục vọng của anh, Nghiêm Hạo Thần cười nhìn ngoài cửa sổ lắc đầu, chậc… Thật sự là, thầy đồ cố chấp cứng nhắc.
Chỉnh âm rốt cục chấm dứt, Nghiêm Hạo Thần duỗi duỗi người, bước nhanh đến trước microphone, tai nghe truyền đến thanh âm của người chế tác:
“Hạo Thần, cậu hát thử một bài trước để xem thử hiệu ứng âm thanh, hát cái gì cũng được.”
Cái gì cũng được sao? Nghiêm Hạo Thần tùy tay gảy đàn, hát lên nốt nhạc đầu tiên xẹt qua đầu.
Không phải bài hát cũ cậu đã từng hát vô số lần trên sân khấu. Cũng không phải bài hát cậu vừa viết.
Tiếng đàn thanh lãnh trôi ra khỏi ngón tay, lưu loát như không biết đàn hát qua bao nhiêu lần:
…
Mắt say mơ hồ như bày tỏ
Nụ cười yếu ớt của đôi môi
Giọng nói êm nhuyễn như chén ngọc
Bảy ngày giày vò
Mười ngày lửa cháy.
Trăm phương ngàn kế vây lấy người.
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người.
Ngàn lần không nên
Vạn lần không được
Cũng không thể chống lại nụ cười nơi khoé môi kia
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người
Thiêu thân lao đầu vào lửa
Gặm tâm nhắm cốt
Cuối cùng chỉ rơi vào vạn kiếp bất phục
Loại cổ xuyên tâm
Độc dược tẩm đường
Em là đích đến duy nhất trong cuộc đời này
…
Khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống Nghiêm Hạo Thần cũng có chút kinh ngạc, bài hát kia cậu chỉ mới hát một lần trước mặt một người, như thế nào theo bản năng lại hát ra?
Kinh ngạc rõ ràng không chỉ Nghiêm Hạo Thần, đầu kia tai nghe trầm mặc thật lâu, mới một lần nữa phát ra thanh âm:
“Tốt lắm, bây giờ bắt đầu chính thức thu đi.”
Có lẽ là do bị bài hát không biết tên kia khơi dậy cảm xúc, những bài hát sau đều được thu rất thuận lợi, hầu như đều là một lần là được thông qua, không có nhiều áp lực lắm.
Khi nhận được đĩa Nghiên Hạo Thần đang tiến hành chụp hình cho ảnh bìa, người đại diện cười sáng lạn đến có thể so với tia sáng đèn huỳnh quang mà giao đĩa cho cậu:
“Hiệu quả rất tốt, tự mình lấy về nghe thử đi.”
Tiếp theo lại như nghĩ tới cái gì mà “A” một tiếng:
“Đúng rồi, bài hát lúc hát thử cũng ghi lại, giữ làm kỷ niệm đi.” Người đại diện mang chút tiếc rẻ lắc đầu, “Tác phẩm hay như vậy, cũng không biết khi chọn bài sao cậu lại không lấy ra nữa.”
Nghiêm Hạo Thần nhẹ nhàng nhếch khóe miệng:
“Đúng là hay lắm, đáng tiếc không phải là của tôi.”
Cũng đáng tiếc tác giả bài hát này, đã rời khỏi giới này. Cậu rốt cục nghe rõ ràng tên người thanh niên kia, cũng biết y rốt cục lựa chọn từ bỏ âm nhạc, thay đổi đường đi. Thanh niên với nụ cười thản nhiên, trong ánh mắt có cố chấp khác thường, nói “Bởi vì trên lưng tôi đeo kì vọng của một người khác, không biết phải làm sao để phụ lòng người đó.”, cuối cùng vẫn không chịu nổi gánh nặng mà rời đi. Vì một người khác mà miễn cưỡng tình cảm của mình, quả nhiên là muôn đời không thể quay đầu.