Ngày ghi hình tất nhiên Nghiêm Hạo Thần không phải mặc “rất ngắn”. Tóc ngân lam hơi dài tùy ý buộc sau đầu, lộ ra vành tai tinh xảo được trang điểm bởi khuyên tai màu bạc, thiếu niên không trang điểm chỉ mặc một cái áo thun màu đen có họa tiết, quần jean cạp trễ ôm chặt lấy hai chân, thắt lưng kim loại màu bạc đeo lỏng ở xương hông, lộ ra một đoạn eo xinh đẹp, đã có vẻ hào quang loá mắt, cùng thanh niên đứng bên kia đỉnh đầu rối tung, mắt híp vai gầy tạo thành đối lập rõ ràng.
Nghiêm Hạo Thần cười một nụ cười đẹp mắt với màn ảnh, thong dong đi đến bên cạnh MC ngồi xuống, nhướng mắt phượng đánh giá người đối diện. Mái tóc Kelvin vàng óng dựng thẳng lên bốn phía, cùng với áo ba lỗ màu trắng gắn đầy lông vũ, thấy thế nào cũng giống như một con gà trống dựng thẳng lông. Nực cười, đối thủ loại này, thật sự là không xứng để cậu châm chọc. Người đàn ông cá tính cứng nhắc tưởng thật kia bây giờ có lẽ là ngẩn ngơ nhìn chằm chằm TV, vẻ mặt hoang mang như trẻ con đi, Nghiêm Hạo Thần đùa dai nhếch khóe miệng, trong phòng ghi hình truyền lại vài tiếng rít khe khẽ đầy hưng phấn, thanh niên mắt nhỏ đối diện sắc mặt khó coi vài phần.
Nửa đầu của chương trình là phỏng vấn, chẳng qua chỉ lịch sự hỏi vài vấn đề nhàm tai như sở thích, đam mê, châm ngôn của bản thân linh tinh, cuối cùng mới đưa ra vấn đề mang tính châm ngòi khiến hai người đối chọi gay gắt, để tăng lượng người xem. Loại thủ đoạn diễn xiếc khỉ trước mặt công chúng này không chỉ có đương sự xem thường, ngay cả người xem cũng không có hứng xem, MC cũng biết điều mà cho bọn họ vào phần kế tiếp sớm hơn một chút, quyết đấu trên sân khấu.
Nói là quyết đấu, thực ra chẳng qua là để khách mời diễn trực tiếp bài hát trong album, sau đó lấy lượng vỗ tay trong khán phòng để phân thắng bại. Bình thường vì không để ảnh hưởng đến hòa khí, kết quả quyết đấu luôn bất phân thắng bại, hương vị đấu đá cũng không nồng, chủ yếu là để tuyên truyền. Nhưng bởi vì chương trình là ghi hình trực tiếp, không thể cắt đi, cho nên trình độ thật của ca sĩ cao thấp tròn méo thế nào, trong lòng người xem đều biết, ca sĩ lên diễn cũng không dám xem thường.
Lên sân khấu trước là Kelvin. Là quán quân mới nhất của lôi đài tái cũng từng vang bóng một thời ở giới âm nhạc ngầm, ngoại trừ thủ đoạn không vẻ vang cùng nhân phẩm khiến người khác khinh thường, người này đích xác cũng có chút tài năng. Hát xong một bài, lại cũng được vài tiếng vỗ tay.
MC đúng lúc làm nóng bầu không khí:
“Châu ngọc tại tiền (*), kế tiếp phải nhìn Hạo Thần của chúng ta biểu hiện thế nào, mời Hạo Thần lên sân khấu!”
(* Châu ngọc tại tiền: Đã có một nhân vật hoặc một tác phẩm kiệt suất phía trước, người phía sau phải ứng phó với kì vọng rất cao)
Ngọn đèn chiều vào giữa sân khấu, thiếu niên ôm ghi-ta đỏ rực nẩng đầu lên, cười với khán giả dưới sân khấu, sóng mắt bay lượn trong đôi mắt phượng xinh đẹp, rạng rỡ tỏa sáng:
“Bài hát hôm nay tôi muốn tặng cho mọi người không phải là bài hát chủ đề của album, nhưng cá nhân tôi đặc biệt thích, hy vọng các vị cũng sẽ thích.”
Ngón tay thon dài gảy trên đàn ghi-ta, giọng hát cao vút rõ ràng cùng nốt nhạc mạnh mẽ thanh thoát vang lên:
Toà thành của công chúa ngủ trong rừng
Trái táo của công chúa bạch tuyết
Chỉ một nụ hôn của anh
Tất cả ma pháp đều bị phá vỡ
Đèn thần của Aladdin
Chiếc hộp Pandora
Anh có thể gánh vác
Kết quả của sự tò mò không.
…
Em mang anh lên tận trời xanh
Em kéo anh xuống tận vực sâu
Em sẽ không ngoan ngoãn nghe lời
Anh cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi
Em với một ngàn cái mặt nạ
Một ngàn loại tra tấn
Nếu em là ác ma tới từ địa ngục
Anh có còn nguyện ý
Đánh thức em hay không.
Tóc buộc sau ót bị rớt ra theo vũ đạo, theo vũ đạo của thân thể mà vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, dây nịt nơi thắt lưng đong đưa linh hoạt như một con ngân xà, xoay người, hất đầu, xoay hông, mỗi một động tác của thiếu niên đều mang theo một loại hấp dẫn mê đảo tâm hồn, khiến người ta không thể dời mắt.
Nghiêm Hạo Thần buông đàn ghi-ta trong tiếng vỗ vay như sấm, nhướng mắt phượng cười kiêu ngạo. Đúng vậy, đây là bài hát dự thi đêm chung kết lúc trước, nói cậu tính toán chi li cũng được lòng dạ nhỏ nhen cũng được, cậu chỉ là muốn chứng minh mình lúc trước hoàn toàn có thể dựa vào bài này thắng đêm chung kết. Bài hát này khi được chọn ghi vào album đã được remix, độ khó cũng tăng lên không ít, thẳng thắn mà nói cũng không phải lựa chọn tốt nhất để diễn. Cậu hoàn toàn có thể giống Kelvin, lựa chọn bài hát chủ đề nổi tiếng sẵn lại dễ hát, người đại diện trước đó cũng dặn dò cậu như vậy.
Đáng tiếc cậu là Nghiêm Hạo Thần. Tựa như khi hát, sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, Nghiêm Hạo Thần có kiên trì của bản thân.
Phấn khích tỏa ra bốn phía như thể có thể dễ dàng dìm Kelvin xuống, Nghiêm Hạo Thần mang theo ủng hộ của cả khán phòng mà bước khỏi chương trình.
Khi ghi hình xong đã là sáu giờ tối. Cảm giác mồ hôi hính ngấy toàn thân cũng không tốt đẹp gì, huống chi còn phần “người xem may mắn” phía sau chẳng biết ở đâu ra còn bị một cô bé cuồng nhiệt nhiệt tình cọ một dấu son môi bên gáy, khi ngồi trong phòng nghỉ ở hậu trường, Nghiêm Hạo Thần thầm muốn nhanh chóng rời đi, thoải mái tắm một cái.
Khi người đại diện đẩy cửa để cậu ra ngoài, thanh niên mắt híp ngồi đưa lưng về phía cậu kì quái “hừ” một tiếng với gương:
“Không biết tiếp theo lại đi hầu ông lớn nào ăn cơm, bán rẻ nhan sắc thật đúng là hữu hiệu, quả nhiên là mẹ nào con nấy.”
Không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Kelvin lúc này, Nghiêm Hạo Thần cười lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi. Bất quá là như Hoắc Kiếm nói, tiểu nhân hết thời, cậu thật sự không có hứng thú đáp lại tiếng chó sủa. Sắc trời đã tối, bụng rất đói, cậu còn phải tranh thủ đi theo một “ông lớn” luôn không nhớ đúng giờ ăn cơm mà ăn tối đó.