Nghe thấy tiếng cào cửa, An Nghỉ thật cẩn thận bò xuống khỏi giường, đi ra ngoài hành lang. Ban đầu cậu không nhìn thấy gì, tìm kiếm hồi lâu mới phát hiện ra dưới sàn có một cục lông đen.
"A... Meo meo!" An Nghỉ ngồi xổm xuống ghé sát vào nhìn —— Cạnh cửa ra vào có một con mèo nhỏ, dáng đứng không ổn lắm, lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải. Toàn thân nó là một màu đen tuyền, đôi mắt giữa đêm tối phát ra những ánh sáng vàng rực linh động, nhìn qua cực kỳ gian xảo.
An Nghỉ vươn ngón tay ra, trong miệng phát những âm thanh "Chậc chậc" khe khẽ, chờ mong mèo tới dụi lên tay mình.
Mèo không thèm nhìn cậu, nghiêng người lách qua khe cửa đi vào trong ký túc xá.
"Nè..." An Nghỉ nhỏ giọng kêu lên, khom lưng đuổi theo mèo nhỏ trở lại phòng mình.
Cậu nhấc chân vô cùng cẩn thận, rất sợ sẽ giẫm phải cái đuôi xù lông của nó.
"Meo meo! Meo meo!" An Nghỉ cố gắng gọi nó, nhưng mèo đã trốn xuống dưới gầm giường, chỉ chừa lại một đôi mắt màu vàng lập lòe nhìn cậu đầy cảnh giác.
An Nghỉ không hề nhụt chí: "Meo meo, mày từ đâu tới vậy?" "Sao mày vào được ký túc xá?" "Nghỉ hè mày cũng không về nhà hả?"
An Nghỉ quỳ rạp trên mặt đất tìm cách bắt chuyện với mèo hồi lâu, ngay cả một tiếng "Meo" đáp lại cũng không nhận được. Mèo nhỏ dứt khoát xê dịch thân thể, co chân trước lại nhét xuống dưới bụng, một bộ dáng hoàn toàn từ chối tiếp cận.
"Meo meo, có phải mày đến chơi với tao qua mùa hè không? Cả ký túc xá đi hết rồi, trong trường cũng không còn ai." Vừa nói, cậu vừa vươn tay vào gầm giường muốn kéo mèo ra. Mèo nhỏ lập tức cảnh giác nhe răng, bật ra một tiếng "Khè ——" đầy uy hiếp.
"A..." An Nghỉ vội rụt tay về ôm trước ngực, tự an ủi: "Không sợ..."
Nhìn mặt mèo vô cảm trừng mắt với mình, An Nghỉ lại bổ sung một câu: "Không... không phải tao sợ đâu, là tao bảo mày đừng sợ."
–
2.
Tuy đang nghỉ hè, nhưng đồng hồ báo thức của An Nghỉ vẫn đúng 7 giờ sáng kêu vang. Cậu là một trong số ít những sinh viên ở lại trường vào kỳ nghỉ hè, tất cả đều tập trung ở tòa ký túc xá duy nhất còn mở cửa này —— Ngay cả người bạn cùng phòng tiết kiệm nhà ở ngoại tỉnh cũng đã về quê, nhưng An Nghỉ thì không thể.
Cha mẹ cậu đều đã mất, để vào đại học cậu phải nhờ tới trợ cấp của dì và chú. Lúc người khác tan học cười giỡn vui vẻ, cậu đang đi làm thêm. Lúc người khác yêu đương hát hò, cậu cũng đang đi làm thêm. Người khác nghỉ hè về quê thăm gia đình, cậu vẫn phải đi làm thêm.
Nhưng thực ra cậu không hề đau buồn vì chuyện này —— Tiền ở lại ký túc xá vào kỳ nghỉ hè không cao, canteen trong trường cũng rẻ hơn bên ngoài, làm thêm ở đó có thể mang chút đồ ăn thừa về, còn không tốn tiền mua vé xe về nhà nữa.
Cậu mơ hồ nhớ lại đêm hôm trước, một con mèo con không biết làm cách nào đi vào ký túc xá, rồi còn chui xuống dưới gầm giường cậu. Đến tận lúc sắp ngủ cậu cũng không gọi được mèo ra, chỉ có thể đổ chút nước sạch vào nắp hộp cơm, đặt sang một bên. Lúc này mặt trời đã lên cao, cậu mơ mơ màng màng duỗi tay mò tới đồng hồ báo thức, lại bất ngờ sờ phải một cái măng cụt mềm mại bông xù.
An Nghỉ: "?"
Cậu mở hé mắt, chớp chớp, thình lình phát hiện mèo nhỏ đang nằm ngủ trên đầu mình, giống như một cái mũ lông.
Thừa dịp nó đang nửa mơ nửa tỉnh, An Nghỉ thật vất vả nắn nắn mấy cái cho đã cơn nghiện tay. Mèo bị sờ phiền, vung vuốt tát một phát lên trán cậu.
"Ngao ——!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa một ngày hè bình yên trong trường.
Vì thế An Nghỉ mang theo cái trán với ba vết cào đến chỗ làm thêm.
Đồng nghiệp ở tiệm ăn nhìn thấy An Nghỉ, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó biết được là do nựng mèo không thành còn bị cào trả, bắt đầu nhiệt tình cười nhạo cậu: "Cậu cosplay Harry Potter đấy à!"
Chỉ có ông chủ lộ vẻ lo lắng: "Có cần đi tiêm vắc-xin phòng dại không, mèo hoang có lẽ không được vệ sinh."
An Nghỉ lập tức ưỡn ngực nâng cằm, ra sức bảo vệ thanh danh cho mèo hoang vừa mới gặp mặt chưa được mười hai tiếng đồng hồ: "Không đâu ạ! Meo meo sạch sẽ lắm, rất đáng yêu!!"
Ông chủ cười cười bất đắc dĩ, hỏi: "Giờ con mèo đó đâu rồi?"
An Nghỉ nói: "Trong ký túc xá ạ!"
Ông chủ "Hử?" một tiếng: "Ở lại đó sao, vậy nó ăn gì?"
An Nghỉ bị hỏi đến nghẹn họng —— cậu chưa nghĩ tới vấn đề này.
Chị phục vụ lại hỏi tiếp: "Còn vụ đi vệ sinh thì sao?"
An Nghỉ: "Hơ..."
Anh pha cà phê: "Tiểu ra trên giường cậu thì thôi, nhỡ tiểu ra trên giường bạn cùng phòng thì coi chừng đó."
An Nghỉ túm tóc: "A a a a! Sao mọi người không nói sớm!!"
–
3.
Nửa ngày tiền công làm việc của An Nghỉ chỉ đủ mua hai hũ đồ hộp và một túi hạt cho mèo —— Cậu vừa làm xong ca sáng đã vội vã chạy về ký túc xá. Cũng may đang nghỉ hè nên sinh viên về hết rồi, tiệm ăn không quá bận rộn.
Lúc trở lại ký túc xá, An Nghỉ phát hiện mèo nhỏ vẫn còn đang nằm ngủ trên cái gối của mình, chỉ là ngay khi cậu đẩy mở cửa thì nó lập tức dựng thẳng tai, nghển cổ nhìn cậu chằm chằm. An Nghỉ kiểm tra một lượt, không thấy có dấu vết phá phách gì, cậu để đồ ăn cho mèo xuống, bỗng phát hiện cửa sổ ký túc bị mở.
"Hả?" An Nghỉ đi qua —— Meo meo đã im lặng nhảy xuống, vòng tới vòng lui quanh đống thức ăn cho mèo. "Mày đi ra ngoài à? Đây là tầng ba đó!"
Cậu leo lên cạnh cửa sổ nhìn xuống, thấy bên lùm cây có một bao tải nhỏ.
An Nghỉ hoài nghi nhìn cái bao kia, cẳng chân bỗng nhiên bị thứ gì đó đụng vào —— Cậu cúi xuống, thấy mèo đang cụng đầu vào chân mình, cọ tới cọ lui.
Mắt An Nghỉ bắn ra đầy tim hồng lấp lánh, gấp không chờ nổi vươn tay xoa xoa đầu mèo, lại ăn ngay một cái tát, meo meo cũng chạy mất.
–
4.
Mấy ngày sau, dưới sự đề nghị mãnh liệt của các cô nàng đồng nghiệp, cùng với sự đồng ý của ông chủ dễ tính, An Nghỉ ôm meo meo bỏ vào cặp, vác nó theo đến chỗ làm thêm.
Mèo nhỏ thò đầu ra từ dải khóa kéo, hai bàn chân đặt lên đầu vai An Nghỉ —— Đến giờ, về cơ bản nó sẽ không xòe móng vuốt nữa.
Gió mùa hè thổi qua thiếu niên đạp xe cùng chú mèo nhỏ.
"To quá đi! Đây đâu phải mèo con đâu!"
"Nhìn mặt hoàn toàn không có cảm giác người ta —— mèo ta sẽ lớn như vậy!"
"Cũng không phải mèo đen luôn! Có vằn nữa này, soi dưới ánh nắng là thấy."
"Oa! Lông nhìn xịn quá! Xin mấy tấm nhé!"
An Nghỉ vừa bế meo meo ra đã bị người trong tiệm bao vây kín mít.
"Ông chủ! Đăng Weibo đi, nói hôm nay có cửa hàng trưởng tới một ngày!"
Meo meo không cho người khác chạm vào, móng vuốt lóe lên ánh sáng sắc lạnh. An Nghỉ đành ôm mèo đến bên cạnh máy pha cà phê, còn dùng giấy ăn gấp cho nó một cái tạp dề nhỏ.
An Nghỉ nói: "Em vừa mới tắm cho nó xong, sạch lắm."
Ông chủ hiếu kỳ: "Ồ? Nó không sợ nước à?"
An Nghỉ lắc đầu, nắm lấy một cái măng cụt, nhẹ nhàng bóp xuống nệm thị mềm mại, năm đầu vuốt sắc nhọn lập tức lộ ra: "Lúc trước em không biết nên cắt móng cho nó, kết quả lúc nó ra ngoài đi vệ sinh, đụng độ với người khác... mèo khác, đánh một trận thua tơi tả. Sau đó em mới biết, mèo hoang ra ngoài không thể cắt móng được."
Mọi người càng ngạc nhiên hơn: "Nó biết tự đi vệ sinh hả?"
An Nghỉ lộ vẻ đắc ý dạt dào: "Lúc về còn biết chùi chân nữa cơ!"
–
5.
Từ ngày mèo bắt đầu đi làm thêm cùng An Nghỉ, đồ ăn thức uống cũng được cải thiện hơn nhiều —— Đồng nghiệp trong tiệm ăn và khách quen thường xuyên mang theo đồ hộp cao cấp muốn lấy lòng nó, nhưng không một ai có thể thành công đụng tới bộ lông xinh đẹp kia.
An Nghỉ nắn nắn hai chân trước của meo meo, thử thương lượng: "Mọi người cho mày ăn thịt nhiều như vậy, sờ một chút chắc không sao đâu ha!"
Mèo có vẻ không vui lắm, nhưng cũng không né tránh nữa, vì thế một vị khách bế theo bé con nhà mình, cầm tay nhóc con vỗ vỗ lên đầu mèo.
Những ngón tay béo múp ngắn ngủi chạm vào lớp lông mềm mại ấm áp, vẻ mặt của nhóc con loài người bỗng chốc sáng bừng lên.
An Nghỉ bưng cơm hết một lượt, lúc quay lại thì sự tình đã tiến triển sang một giai đoạn mới —— Nhóc con cầm một cây đũa nho nhỏ giương cao, cực kỳ hưng phấn mà chỉ huy mèo đen mặt mũi lanh tanh: "Xông lên!"
Đôi mắt màu vàng sáng đảo quanh hai vòng, trực tiếp nhảy xuống khỏi bàn.
Nhóc con: "Hơ?"
Nó nghênh ngang đảo qua đảo lại khắp canteen, lười biếng đi tới vị trí chỉ cách An Nghỉ chừng một mét, sau đó "Phụp" một tiếng ngã xuống.
An Nghỉ phì cười ra tiếng, cong mắt cúi đầu nhìn nó.
Mèo thấy cậu vẫn còn chưa đi qua sờ mình, vươn chân trước lên kéo lê thân thể tới cọ cọ.
An Nghỉ bật cười ngồi xổm xuống, gãi cằm meo meo khiến nó thoải mãi đến mức híp cả mắt lại.
–
6.
Kỳ nghỉ nuôi mèo của An Nghỉ trải qua không biết mệt mỏi, vốn dĩ bình thường cậu cũng không có hoạt động giải trí gì —— đi học, làm thêm, ngủ, ba điểm một đường thẳng, hội nhóm câu lạc bộ gì đó hoàn toàn bỏ qua, những kỳ nghỉ lễ thì càng thêm trống vắng. Hiện giờ nghỉ hè đã sắp kết thúc, ký túc xá cũng đang dần ồn ào trở lại, An Nghỉ đột nhiên phát hiện mình không thể tiếp tục nuôi mèo thêm nữa.
"Làm sao bây giờ, đến lúc mọi người quay về chắc chắn sẽ phát hiện ra mày. Nếu để dì quản lý biết dì ấy sẽ đuổi mày đi!"
Nhưng mèo dường như không hề cảm nhận được tình thế cấp bách hiện giờ, vẫn đang nhàn nhã rửa mặt.
An Nghỉ tính sơ chỗ tiền tiết kiệm mấy năm nay đi làm thêm của mình, sau rất nhiều lần xem xét tìm hiểu lặp đi lặp lại, cuối cùng cắn răng, quyết định thuê một phòng đơn ở bên ngoài trường.
Người quen của cậu đều tỏ vẻ kinh ngạc khó hiểu với quyết định này —— Bình thường cậu ăn mặc cần kiệm, ngay cả mấy món mặn cũng không dám ăn nhiều, làm ngày làm đêm không ngại cực khổ, tại sao lại phí tiền đi thuê trọ riêng?
Kỳ thật phòng An Nghỉ thuê cũng không đắt hơn ký túc xá bao nhiêu, chỉ là khoảng cách rất xa, mỗi ngày bắt buộc phải dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ đạp xe đi học.
Bản thân cậu lại không để ý —— Meo meo đã trở nên vô cùng thân thiết với cậu, thậm chí tình nguyện để lộ cái bụng múp múp mềm mại cho cậu chôn mặt vào.
Có điều...
Có điều sức ăn của meo meo tăng nhanh đến mức khiến An Nghỉ thật sự có chút tiêu hóa không kịp. Từ lúc vào thu lông mèo đã bắt đầu dày lên, thể tích cũng phát triển với một tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi.
An Nghỉ bò lên giường, hùng hục đẩy meo meo đang chiếm cứ hơn phân nửa cái giường qua một bên, sau đó lại giang tay ôm chầm lấy nó —— Cửa ban công có chút lọt gió, nhưng thân thể meo meo thực sự ấm áp vô cùng.
An Nghỉ lẩm bẩm: "Meo meo... Mày ăn quá nhiều rồi, nhìn đống mỡ trên bụng mày này."
Cậu nghĩ nghĩ: "Chắc phải làm thêm công thôi, nhưng mà đừng lo, nghe nói làm ca đêm ở quán bar được gấp đôi lương đó, có thể thử xem."
Mèo bị cậu ôm cứng, muốn xoay người cũng không lật qua nổi, cái đuôi nghoe nguẩy gõ vào bắp chân câu, dùng đệm thịt đẩy đẩy mặt cậu.
–
7.
Kỳ lạ là, sau khi An Nghỉ nói như vậy, mấy ngày sau sức ăn của mèo bỗng nhiên giảm sút nghiêm trọng. Chẳng những khẩu phần bình thường chỉ ăn một nửa bỏ lại một nửa, ngay cả thịt bò đóng hộp mà nó thích nhất cũng không tỏ vẻ quá hứng thú.
An Nghỉ vô cùng nghi hoặc —— Meo meo làm sao vậy? Bị ốm sao? Tại sao lại không ăn thịt?
Mãi cho đến một ngày, nửa đêm khi An Nghỉ đang xỏ giày chuẩn bị xuống lầu vứt rác, mèo bỗng nhiên nhảy từ trên giường xuống, cắn lấy một chiếc giày của cậu ném xuống dưới gầm giường, sau đó lại dán lên chân cậu cọ tới cọ lui. An Nghỉ chớp mắt nhìn nó hồi lâu, sau đó mới có chút chần chờ hỏi: "Mày... không muốn tao đi làm ca đêm hả?"
Thay cho câu trả lời, mèo nghiêng đầu dụi dụi vào cậu.
An Nghỉ vuốt ve lớp lông bóng mượt trên lưng mèo, vẫn có chút ngơ ngẩn: "Ồ..."
Thì ra mèo nhà mình thật sự nghe hiểu tiếng người!
An Nghỉ xỏ đại một đôi dép lê, mất hồn mất vía mà quay về ngồi xuống mép giường. Mèo nhẹ nhàng nhảy lên trên đệm, chui đầu ra từ dưới cánh tay cậu, hai chân trước giẫm lên đùi cậu —— Nặng quá, nhưng An Nghỉ vẫn choàng tay ôm lấy mèo, vùi mặt vào cổ nó: "Một mình mày ở nhà cũng sẽ cô đơn mà."
Cậu đẩy mèo nằm xuống giường, vuốt ve từ đầu tới đuôi nó —— Do kích thước phát triển quá lớn, thời gian để vuốt ve trọn bộ từ đầu đến đuôi cũng đã kéo dài thêm không ít. Ngón tay An Nghỉ xoay vòng, cuộn tròn cái đuôi thon dài, nói: "Nhưng mà như vậy cũng không thể không ăn cơm chứ."
–
8.
Lại qua vài ngày nữa, sức ăn của mèo vẫn không tăng trở lại.
Chỉ là có một lần tình cờ, nửa đêm An Nghỉ rời giường đi vệ sinh, phát hiện mèo đi chơi đêm đang ngồi ngoài ban công, vùi đầu nhích tới nhích lui. Nghe thấy có động tĩnh, mèo quay đầu lại, lớp lông quanh khóe miệng nó dính đầy những vết máu đỏ tươi, hai móng vuốt to lớn đang ép chặt một con vịt chết.
An Nghỉ "A" một tiếng, bị dọa cho xém mất hồn. Mèo vội vàng bỏ lại con mồi, đi tới bên cạnh cậu, lấy lòng mà vươn lưỡi liếm liếm lên mặt cậu, đầu lưỡi mang theo lớp gai mỏng và nhúm lông bên khóe miệng đọng lại từng vệt máu đỏ.
Không lâu sau, An Nghỉ đã bình tĩnh lại, ý thức được chỉ là bản năng săn mồi của loài mèo được giải phóng, phải tự mình ra ngoài kiếm ăn. An Nghỉ ngồi im trong chốc lát, sau đó mới uể oải nói: "Đều tại tao không có tiền đồ, nhà của mấy con mèo trên mạng đều vừa to vừa rộng, còn có rất nhiều đồ chơi, bồn vệ sinh tự động cao cấp, thức ăn cho mèo thượng hạng, còn cả lâu đài ba tầng gì gì đó. Mà mày thì chẳng có gì hết, còn phải tự mình ra ngoài đi vệ sinh, bắt vịt."
Lúc cậu nói xong, mèo đã thu dọn hết chứng cứ phạm tội trên ban công của mình, còn liếm sạch vết máu trên người, thật cẩn thận mà đi vòng quanh An Nghỉ, sau đó dụi đầu vào ngực cậu nằm sấp xuống.
An Nghỉ ngồi dựa vào bụng mèo, ngón tay vân vê vành tai run rẩy né tới né lui của nó, bỗng nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên: "A? Mèo trên mạng?"
Mí mắt mèo cũng không thèm nâng.
An Nghỉ giơ chân trước của nó lên —— quá nặng, không thành công, lại ôm lấy mặt nó nhấc lên, nói: "Mày đẹp như vậy, nhất định có thể trở thành hotface!"
Râu mèo khe khẽ run rẩy, nệm thịt thật lớn gác lên cánh tay An Nghỉ.
"Mày đừng nhúc nhích, chờ chút..."
An Nghỉ tìm thấy chiếc di động second-hand từng mua lại của bạn học.
"Thử cử động một cái đi, nhìn bên này nè, tạo dáng ngầu lòi chút."
"A, đừng giấu móng vuốt đi chứ!"
An Nghỉ vây quanh mèo xoay tới xoay lui, chụp được không ít ảnh. Sau đó cậu đăng ký một tài khoản Weibo mới, post một loạt ảnh chụp, còn cài sẵn mấy bài đăng theo giờ, lại follow một loạt các blogger chuyên post bài về thú cưng dễ thương.
Sau khi nhận được cái like đầu tiên, An Nghỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mèo ngồi một bên lại có vẻ không vui lắm, vung tay chụp rớt màn hình điện thoại vẫn luôn bị cậu nhìn chằm chằm, đè cậu xuỗng giẫm giẫm lên người cậu.
"Ai da ai da đau, mày nặng quá, đừng giẫm lên chân tao!"
–
9.
Tài khoản Weibo của An Nghỉ rất nhanh đã hot, chỉ là, nguyên nhân hot không giống như những gì cậu dự đoán lắm.
@: Chủ blog ở đâu đấy?
@: Cũng chưa chắc là hàng chính chủ mà, biết đâu đăng lại thì sao?
@: Cái nhà bé tí như thế sao có thể nuôi báo đen được? Ê ai đó cho biết như này có phải hợp pháp không đi?
@: Báo đen ngầu quá!
@: Mèo to nhà người ta!
Báo đen?!?!??? An Nghỉ quay đầu nhìn chằm chằm mèo đang dựa vào tay mình nhàn nhã liếm móng vuốt.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu ra, tại sao mèo chưa bao giờ kêu "Meo".
Xóa bỏ tài khoản Weibo, kiếp sống thú cưng blogger ngắn ngủi của An Nghỉ cứ như vậy mà kết thúc.