Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 138: Bại hoại, chính là không hài lòng



Editor: Luna Huang

Người trên đài cao, mặc một bộ áo bào giáng tử sắc, tay áo mở, y khâm, vạt áo thêu tảng lớn mạn đà la, phảng phất đến từ u ám giới, rồi lại hòa lẫn khí chất Tu La cùng trích tiên, quanh thân càng lan tràn khí tôn quý đặc hơn, thúc thủ mà đứng, lâm không bễ nghễ, mâu quang thâm trầm dường như thượng vị giả nhìn con dân của mình.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, đạp không mà đến, chỉ là cười khanh khách liếc nhìn Cố Khuynh Thành, nhẹ giọng nói: “A Thất, chớ không phải là nhìn choáng váng?”

“Ngươi…” Cố Khuynh Thành quả thực nhìn ngây dại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Thấy hỗ động giữa hai người, Lâu Thiều Hàn có chút bất, chặn ngang giữa hai người, nhìn về phía Mộ Quân Tà, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Cút.” Mộ Quân Tà nhìn cũng không có nhìn Lâu Thiều Hàn, một mắt mâu tử trói chặt trên người, Cố Khuynh Thành ở chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một luồng ám quang, lạnh lùng phun ra một chữ.

“Ngươi là người phương nào, dám nói như thế với bổn vương, quả nhiên là không muốn…A!”

Lời còn chưa dứt, Lâu Thiều Hàn liền kinh thanh hét rầm lên, mọi người đưa cổ dài nhìn về phía hắn, đã thấy cánh tay phải của hắn cứng ngắc rũ xuống, hiển nhiên là bị người bẻ gảy xương bả vai, nhưng mọi người không thấy được Mộ Quân Tà động thủ như thế nào.

“Thứ không biết chết sống.” Mộ Quân Tà như trước thúc thủ mà đứng, sắc mặt đạm mạc, quanh thân đều là hương khí mạn đà la mát lạnh, không thấy sát khí, lợi dụng đả thương người.

Cố Khuynh Thành có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi lên sân khấu không thể khiêm tốn một chút sao?” Mỗi lần vừa xuất hiện, không phải tràng diện kinh thiên động địa, thì là thoáng cái phế đi cánh tay của Lâu Thiều Hàn, thật tình cao điệu.

Hơn nữa, tốt xấu nhân gia cũng là một Vương gia, tôn thượng đại nhân, người không thể cho chút mặt mũi?

“Bổn tôn không muốn mạng của hắn, liền đã là cho Đông Ly quốc của hắn ba phần mặt mỏng.” Mộ Quân Tà lạnh lùng liếc Lâu Thiều Hàn một mắt, tay phải trắng nõn, đưa đến trước mặt Cố Khuynh Thành, nhàn nhạt nói: “Đứng lên.”

*

“Không đứng dậy nổi.” Cố Khuynh Thành dẩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành khổ qua, cũng không biết là ngồi lâu, hay thế nào, đùi phải lại có chút tê dại, hiện nay khẳng định không đứng lên nổi.

Mộ Quân Tà nhìn đùi phải cứng ngắc của nàng một mắt trong lòng biết tình huống gì, liền nhẹ nhàng phất tay, linh lực cường đại, trực tiếp cuốn Cố Khuynh Thành vào trong lòng.

Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, một giây kế tiếp, cả người liền cả người liền trên ngực Mộ Quân Tà, hương khí mạn đà la, đập vào mặt, không đợi nàng nói, Mộ Quân Tà liền thi thi nhiên cười, trong nháy, hai người liền biến mất tại chỗ.

“Hắn, hắn là ai vậy? Các ngươi thế nào mặc cho hắn mang người đi?” Lâu Thiều Hàn ôm cánh tay bị thương, trên trán hiện đầy mồ hôi lạnh tinh tế dầy đặc, thấy một bên Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn nhất phó mặc kệ, nhất thời nổi trận lôi đình.

Cố Thiếu Dương vô tình nói: “Hắn là phu quân tương lai của Khuynh Thành, mang người đi không phải là chuyện rất bình thường sao? Chúng ta tại sao phải quản?”

“Tam vương gia, thất tiểu thư nhà của ta đã có người trong lòng, người vẫn là tỉnh lại đi.” Cố Văn Mãn phụ họa nói, nói xong, hai người liền đi tới trong đám người, làm đầu gỗ.

“Người trong lòng, phu quân tương lai…” Lâu Thiều Hàn lộp bộp, đau nhức trên cánh tay lại cũng không cảm giác được nữa. Vị hôn phu của Khuynh Thành không phải là Đế Thương Minh sao? Thế nào biến thành nam nhân này?

Hơn nữa, thực lực của nam nhân này, rõ ràng cao hơn hắn nhiều lắm, bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Đây không phải nói rõ, hắn đã không có cơ hội rồi sao?

Lâu Thiều Hàn đứng ngây ngốc, không biết, từ lúc nguyên chủ dự định nhảy lầu, hắn cũng đã không có cơ hội nữa rồi, bây giờ tất cả, bất quá là hắn vọng tưởng.

Mà bây giờ, trừ hắn ra, những người khác cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Không nghĩ tới viện trưởng linh sư viện mới tới, soái như vậy, còn có thực lực sâu không lường được, đơn giản là phu quân huyễn tưởng tốt nhất của nữ sinh, đối tượng sùng bái tốt nhất của nam sinh, nam thần hoàn mỹ như thế, đã có người trong lòng.

Mà người trong lòng này, lại còn là một học sinh mới thủ đoạn phi thường.

Đây quả thực là… Quá điên cuồng!

Chẳng lẽ, tân viện trưởng này chính là vì có thể mỗi ngày thấy người trong lòng, mới đến làm viện trưởng linh sư viện sao?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không biết, đã có người phúc chí tâm linh, đã đoán đúng chuyện chân tướng. Chỉ bất quá, một học sinh mới nhập viện lại không chính quy, lại đoạt thần đi, điểm này quả thực không thể nhẫn nhịn!

Không sai, trong lòng tất cả mọi người, Cố Khuynh Thành chính là học sinh mới thủ đoạn bình thường, không có thực lực chân thật, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, người của linh sư viện, đối với nàng cùng mấy người Cố Thiếu Dương đều biểu thị bất mãn.

Chỉ là, cái này bất mãn, hiện tại giới hạn nhằm vào Cố Khuynh Thành.

Nhưng mà người đem Cố Khuynh Thành liệt vào công địch số một, tự nhiên đều là nữ sinh xuân tâm đại động.

Thấy hiện tại nhất thời một mảnh hỗn loạn, Tu Văn cùng Hồng Âm lập tức đi ra thu thập tàn cục, hơn nửa ngày, cuối cùng cũng giải thích viên mãn tất cả mọi chuyện, sau đó cho tất cả học sinh vào phòng học, bắt đầu đi học.

Về phần đương sự dư luận, Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà, về tới tiểu viện.

Mộ Quân Tà cũng không ngại mệt, trực tiếp ôm Cố Khuynh Thành vào trên giường lớn lầu hai, trước khi bọn hắn tới, Cố Khuynh Thành đã đi qua khế ước lực, thông tri mấy con tiểu thú tránh né, lúc này mới không để Mộ Quân Tà thấy hai tiểu thú bị thương.

Đặt Cố Khuynh Thành lên giường, Mộ Quân Tà chủ động mở miệng nói: “Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?”

“Hỏi ngươi cái gì?” Cố Khuynh Thành giả vờ không giải thích được, chớp chớp mắt, thấy Mộ Quân Tà giận tái mặt, lại cười nói: “Hỏi ngươi chạy thế nào tới học viện Thanh Minh?”

“Nàng cứ nói đi?” Mộ Quân Tà trừng Cố Khuynh Thành một mắt, khóe miệng lộ ra một tiếu ý.

Cố Khuynh Thành cười một tiếng, “Ta làm sao biết ngươi vì sao chạy tới học viện Thanh Minh, làm viện trưởng của linh sư viện. Sẽ không phải là, ngươi…”

“Bổn tôn đã nói rồi, nàng không chạy thoát được đâu, nên không có gì nỡ hay không.” Mộ Quân Tà bỗng nhiên kéo Cố Khuynh Thành vào trong lòng, mặt sán mặt, trêu đùa: “A Thất, ta cố ý đến bồi nàng, có phải rất cảm động hay không?”

“Không có.” Cố Khuynh Thành kiên quyết lắc đầu, nhưng trên mặt đã có tiếu ý không kềm được, thấy Mộ Quân Tà không nói câu nào, nhìn mình chằm chằm, Cố Khuynh Thành biểu thị chịu thua: “Được rồi được rồi, ta thừa nhận rất cảm động, được chưa?”

“Nàng đang nói cho có lệ với ta?” Mộ Quân Tà nheo hai tròng mắt lại, vách sắt tỏa bên hông Cố Khuynh Thành, khí lực gia tăng, hận không thể khảm cả người Cố Khuynh Thành vào trong ngực.

“Ta phát hiện, Mộ Quân Tà ngươi thật đúng là một nam nhân bụng dạ hẹp hòi, biết rõ… Ngô!”

Lời nói chưa dứt, môi ấm áp đã tới, bốn cánh môi giao nhau, đầu óc Cố Khuynh Thành trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn oanh một chút thay đổi đến đỏ bừng.

Mộ Quân Tà cướp lấy môi đỏ mọng, khí tức lãnh nhiên bị tà mị thay thế, tóc đen bị gió từ sân thượng thổi bay, bay lượn ở trong gió, hạ xuống, cùng sợi tóc của Cố Khuynh Thành dây dưa một chỗ.

Vừa hôn xong, Mộ Quân Tà xoay người, để Cố Khuynh Thành trên ngực, thấp giọng cười: “Đây là nghiêm phạt với nàng, ta xem lần sau nàng còn dám nói cho có lệ với bổn tôn hay không.”

“Thiết…” Cố Khuynh Thành mềm nhũn nằm ở chỗ này, cảm thụ được nhỏ giọng khoái trá của Mộ Quân Tà, lồng ngực truyền tới rung động, tức giận nói, môi cười, lại bán đứng nàng.

Nghỉ ngơi một hồi, Cố Khuynh Thành thưởng thức sợi tóc của Mộ Quân Tà, nhìn sợi tóc cuốn trên ngón tay, cười hỏi: “Ngươi thực sự muốn tới linh sư viện làm viện trưởng?”

“Nếu không nàng cho là thế nào, tiểu nữ nhân không có lương tâm.” Mộ Quân Tà híp nửa mắt, cánh tay ôm hông của Cố Khuynh Thành, không thành thật ma sát.

Cố Khuynh Thành tuy rằng cảm thấy ngứa, lại không đẩy hắn ra, bởi vì người nam nhân trước mắt này, còn đang tức giận.

Đều nói nữ nhân giận phải dỗ, nam nhân tức giận cũng cần dỗ nha.

“Cũng nói không phải là có lệ, ngươi thế nào chính là không nghe a!” Cố Khuynh Thành dùng ngón tay không ngừng đâm ngực của Mộ Quân Tà, đâm đâm đâm… Nam nhân bụng dạ hẹp hòi, rõ ràng là nàng bị thua thiệt, hắn lại còn đang tức giận, không thể nhẫn nhịn! Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

Hừ hừ, không thể tập quen nam nhân này, bằng không, sớm muộn quen sẽ ra tính tình lớn.

“Ân? Ý của nàng là, trách bổn tôn?” Giọng Mộ Quân Tà mang khí tức uy hiếp, bàn tay bên hông Cố Khuynh Thành, cũng từ nhẹ nhàng ma sát, biến thành kháp thịt mềm của nàng.

Hơi dùng lực một chút, Cố Khuynh Thành đau đến nhe răng: “Ngươi nam nhân này, cũng không biết nhường nữ nhân một chút sao? Ta nói cho ngươi biết, nam nhân bụng dạ hẹp hòi, không ai yêu đâu.” Nam nhân này thật sự là quá xấu rồi, chuyên bóp thịt mềm, đau nhức chết!

“Nga, nàng nói là, bổn tôn không ai yêu?” Mộ Quân Tà buông lỏng tay ra, nhàn nhạt nói.

“Đúng!” Quá đúng! Tỷ chính là cái ý tứ này, lý giải muôn năm!

Thế nhưng, vì cọng lông gì nàng luôn cảm thấy nam nhân này thoại lý hữu thoại? Hơn nữa, nhãn thần cũng là lạ…

Hỏng rồi! Cố Khuynh Thành thầm than không tốt, muốn chạy trốn, thế nhưng vừa chạy, đã bị nam nhân lôi trở lại, không đợi ngẩng đầu, chợt nghe thanh âm nguy hiểm của Mộ Quân Tà vang lên: “Bổn tôn không ai yêu, vì sao nàng còn luyến tiếc?”

“Ta…” Ta nào có luyến tiếc!

Cố Khuynh Thành liếc mắt, vốn muốn phản bác, tiếp xúc được ánh mắt uy hiếp của Mộ Quân Tà, lập tức nuốt nước bọt một cái, bồi cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Ta luyến tiếc, nên tôn thượng đại nhân, ngươi không phải là không ai yêu.”

“Ân?”

“Không, là ta, ta yêu ngươi vẫn không được sao?” Không phải nói sai một câu sao, đến nỗi vẫn túm không tha sao?

Quả nhiên, nam nhân nhỏ mọn đáng sợ nhất!

Đáng tiếc, thời gian Cố Khuynh Thành lĩnh ngộ chân lý đã muộn, chợt cảm thấy khóc không ra nước mắt!

“Lặp lại lần nữa.” Mộ Quân Tà một lần nữa ôm Cố Khuynh Thành, từ từ nhắm hai mắt, như một địa chủ, hưởng thụ nha hoàn hầu hạ, mà nha hoàn khổ mệnh kia, chính là Cố Khuynh Thành.

“Ta…” Ô ô, lời này phải nói như thế nào?

Cố Khuynh Thành phạm vào khó, ban nãy chỉ là phản ứng, bỗng nhiên nói ra, bây giờ còn còn muốn nàng nói một lần, thật tình làm không được a!

“Khó mở miệng như vậy, xem ra nàng là thật không thích bổn tôn.” Thanh âm của Mộ Quân Tà nhàn nhạt, ngay cả thần sắc cũng nhàn nhạt.

Nhưng Cố Khuynh Thành biết, hàng này là một đại phúc hắc, càng là thời gian bình tĩnh, chứng minh tình huống càng không tốt, nhất thời cẩn thận biến thành mười lăm thùng nước, bất ổn, bùm bùm.

Cố Khuynh Thành cúi đầu, tận lực giảm thấp tồn tại, thanh âm nho nhỏ, hình như muỗi, nặn ra một câu: “Ta, ta thích ngươi…”

“Lớn tiếng một chút.” Thanh âm như trước bình tĩnh vô ba, hiển nhiên là đối với phản ứng của Cố Khuynh Thành, không hài lòng.

Kết quả đại BOSS không hài lòng, rất thống khổ!

Cố Khuynh Thành tràn đầy thể hội, không thể làm gì khác hơn là hai mắt nhắm nghiền, cắn răng một cái, giậm chân một cái, rống lên một câu: “Ta thích ngươi, được chưa!”

“Ân, miễn cưỡng có thể.”

Phốc…

Miễn cưỡng?

Nàng nói đến to như vậy, còn miễn cưỡng?

Cố Khuynh Thành tức giận đến cũng không có tính tình, vừa mở mắt, liền thấy đáy mắt Mộ Quân Tà tràn đầy nụ cười nhìn mình, chợt cảm thấy tính tình gì cũng bị mất, thầm nghĩ yên lặng nói một câu: Tôn thượng đại nhân, hành động của ngươi quá không được, miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận, không phải là giống ngươi!

Ai, phân minh rất vui vẻ, rất hài lòng, lại không nên làm ra một bộ dáng dấp miễn cưỡng ‘Cho chút thể diện’, quả nhiên là đại hôi lang, tuyệt đối đại hôi lang!

“Thế nào, nàng không hài lòng?” Mộ Quân Tà lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành chôn ở trên ngực lên, liếc nhìn nàng, gằn từng chữ một.

“Chính là không hài lòng, tính sao?” Ngươi còn có thể ăn ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.