CHƯƠNG 189: TƯƠNG TƯ, MÃN THÀNH TẪN DIỆT
Editor: Luna Huang
Không nên cảm thấy, làm đội trưởng cái gì, nhiệm vụ liền buông lỏng.
Phải biết rằng, đội của Cố Khuynh Thành, là đội người ngu ngốc tất cả mọi người không coi trọng, hầu như tất cả học viện Thanh Minh, người có thực lực thấp, đều trong đội của nàng.
Để cho nàng làm đội trưởng của đội này, đơn giản là bẫy người!
Nhìn đội thiên tài cùng đội quý tộc, vẻ mặt cười nhạo, Cố Khuynh Thành xoa xoa thái dương mơ hồ phát đau.
“Đi, cứ quyết định như vậy, lên đường đi.” Nàng người này, không có ưu điểm khác, chính là không thể tiếp thu nhất, bị người bên ngoài coi rẻ, nhất là khinh miệt.
Dù cho nàng ở đội này, là đội người ngu ngốc, vậy thì thế nào?
A, lần này nàng, nhất định phải để cho đội người ngu ngốc lấy được vị trí đầu, giết uy phong của những thứ người tự xưng là thiên tài này!
Chiến ý của Cố Khuynh Thành, bị ánh mắt hèn mọn hoặc khinh miệt hoặc châm chọc quanh mình, thành công kích thích ra.
Lúc này, Cố Khuynh Thành ở dưới ánh mắt phức tạp rắc rối của mọi người, gọi Tiểu Lam ra, để để Tiểu Lam biến thành bản thể, trong lúc nhất thời, đất trống ngoài học viện, bị thân thể cao lớn của Tiểu Lam, chiếm hết toàn bộ.
Nhìn thân thể so với cao sơn biển rộng của Tiểu Lam, Cố Khuynh Thành rõ ràng nghe được thanh mọi người nuốt nước bọt.
“Cửu tinh linh thú! Lại là cửu tinh linh thú!” Không biết trong đám người, ai hô to một tiếng, ngay sau đó, Cố Khuynh Thành liền nghe, thanh hút không khí liên tiếp.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt, không dám nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Một trận trước, Cố Khuynh Thành dùng một con thánh thú, một mình đấu chừng mười người Dương Nguy lãnh đạo, còn lột sạch treo bên ngoài cửa học viện, chuyện này, trong học viện Thanh Minh, tất cả mọi người biết, trong học viện cũng đưa tới phong ba không nhỏ.
Nhưng bây giờ, Cố Khuynh Thành cư nhiên nhẹ gọi ra một con cửu tinh linh thú!
Hơn nữa, còn là phi hành ma thú!
Phải biết rằng, phi hành ma thú, chỉ có linh sư phong hệ mới có thể khống chế, đương nhiên, như học viện lần này, thống nhất chuẩn bị xong, là sớm tìm người thuần hóa, hơn nữa chỉ nghe hiệu lệnh của Tu Văn, theo chân bọn họ những người không có một tiền quan hệ này.
Nhưng phi hành phi hành Cố Khuynh Thành gọi ra lại bất đồng, nó thuộc về một người!
Đây cũng chính là đại biểu cho, Cố Khuynh Thành chính là một linh sư phong hệ!
Lần trước thấy Cố Khuynh Thành gọi ma thú, rõ ràng là một con ma thú hỏa hệ, nhưng bây giờ lại có một con ma thú phong hệ, cái này, cái này đã nói lên, Cố Khuynh Thành là linh sư hệ?
Trời ạ! Linh sư song loại vật hi hữu này, cư nhiên xuất hiện…
Ngạch… Chờ một chút!
Nếu như bọn họ nhớ không lầm, thân là luyện dược sư, Cố Khuynh Thành tự có hỏa, mộc hai loại linh lực, chỉ có tự có hai loại linh lực này, mới có thể trở thành là luyện dược sư, hơn nữa hai loại linh lực này, vậy Cố Khuynh Thành chính là tam hệ linh sư!
Tam hệ linh sư!
Vọng Thư Uyển
Toàn bộ học viện Thanh Minh từ thành lập tới nay, đến bây giờ, cũng chỉ xuất hiện một tam hệ linh sư, đó chính là chiến thần vương gia Bạch Hổ quốc, Dạ Thương Lan!
Phải biết rằng, từ lúc Dạ Thương Lan năm tuổi, được dò ra là tam hệ linh sư, thực lực là cọ cọ tăng lên, năm ấy mười bảy tuổi, liền trở thành cường giả linh vương trẻ tuổi nhất! Mà hết thảy, đều là sự tình năm năm trước, có người nói, thực lực bây giờ của Dạ Thương Lan, đã đến cảnh giới quỷ phủ khó lường.
Hiện tại, trước mặt bọn họ, cư nhiên lại xuất hiện một tam hệ linh sư, chẳng lẽ học viện Thanh Minh lại sắp xuất hiện một cường giả trẻ tuổi sao?
Nghĩ vậy, lần thứ hai mọi người hít một ngụm lãnh khí, không dám nghĩ tiếp nữa.
May mà bọn họ mới vừa rồi còn cho rằng đội người ngu ngốc phải thua không thể nghi ngờ, hiện tại xem ra, thua là ai, thực sự vẫn là chưa biết!
“Bạch Tuyết, Thiếu Dương cùng Văn Mãn, các ngươi cũng lên đi.” Giữa lúc mọi người không dám kinh hô, Cố Khuynh Thành đã nhàn nhã ngồi ở trên lưng của Tiểu Lam, quay ba người Cố Thiếu Dương vẻ mặt kinh ngạc nói.
Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn, Bạch Tuyết ba người, hai mặt nhìn nhau một phen, thấp thỏm ngồi vào trên lưng Tiểu Lam, hoàn toàn không nghĩ tới bình thường coi như khiêm tốn, lúc này Cố Khuynh Thành lại có Tiểu Lam ảo diệu cao điệu như vậy.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi!
(Luna: Lúc đến học viện hai ông kia từng thấy rồi mà =.=)
Mang theo tâm tình bất an lo sợ, ba người ngồi xuống trên lưng của Tiểu Lam.
Mà Tiểu Lam là cửu tinh linh thú, còn hơn phi điệt học viện chuẩn bị, thể tích lớn mấy chục lần, trên phi điệt chỉ có thể ngồi ba người, nhưng trên lưng Tiểu Lam thích hợp ngồi hơn một trăm người, chỉ bất quá, Cố Khuynh Thành luyến tiếc lưng Tiểu Lam nhiều người như vậy, liền chỉ Cố Thiếu Dương, Cố Văn Mãn cùng Bạch Tuyết, ba người ngồi xuống trên lưng Tiểu Lam.
Đợi ba người ngồi xong, Cố Khuynh Thành liền nhàn nhạt phân phó một câu: “Tiểu Lam, ngọn núi cao nhất Vãng Sinh Sơn Mạch.” Đây là Tu Văn sớm nói cho nàng biết, lần này dã ngoại lịch lãm, liền ở ngọn núi cao nhất của Vãng Sinh Sơn Mạch, tiến hành trong dãy núi Tử Vong.
“Vâng.” Tiểu Lam đã từng trong Vãng Sinh Sơn Mạch, đối với Vãng Sinh Sơn Mạch, hết sức quen thuộc, chỉ nghe Cố Khuynh Thành ra lệnh một tiếng, thân thể cao lớn của Tiểu Lam, tựa như tên rời cung, vọt ra ngoài, căn bản nhìn không thấy một tia một hào vụng về nào.
Thấy như vậy một màn, sắc mặt của mọi người lần thứ hai biến đổi.
Phải biết rằng, tốc độ phi hành của phi điệt cùng tốc độ lúc đầu, đều rất chậm, căn bản vô pháp so sánh với phi ưng bốn cánh. Đây để cho bọn họ phải oán giận, học viện chính là không nỡ dùng tiền, nếu như dùng tiền, tìm nhiều phi hành ma thú chút, ngày hôm nay bọn họ cũng không đến mức mất mặt như thế.
Nhưng ý nghĩ như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, vì là ma thú là cao cấp, không phải là có tiền là có thể mua được.
Mang theo tràn đầy không tình nguyện, tất cả học sinh của học viện Thanh Minh, cuối cùng cũng ngồi trên phi điệt, bắt đầu xuất phát đến đó.
Địa phương của học viện Thanh Minh, chính là điểm tụ của ba mảnh đại lục, giáp núi non, bởi vậy cần thời gian rất lâu phi hành thời gian rất lâu, cũng may thể lực của Tiểu Lam cũng rất tốt, hơn nữa, Cố Khuynh Thành thường thường uy hai viên bổ khí đan cùng phục nguyên đan, nên bay đến đó cũng không có chuyện gì.
Vừa vặn phi điệt của đám người kia, làm không được.
Thể chất của phi điệt, nguyên vốn cũng không tốt, phi điệt đều là công cụ dùng để thay đi bộ, nếu đường dài, phi điệt cách mỗi một đoạn thời gian, liền nghỉ ngơi một chút, bằng không chống đỡ không tới cùng.
Hơn nữa, người của học viện Thanh Minh, cũng không có khả năng điệt phi điệt đan dược tốt nhất, nên chỉ có thể mặc cho phi điệt từ từ bay.
Cố Khuynh Thành cũng chỉ bay một đoạn, liền dừng lại, chờ người phía sau, cùng nhau đi, chỉ bất quá lại một lần nữa khởi hành, Cố Khuynh Thành đã có kinh nghiệm, nàng phân phó Tiểu Lam bay từ từ, khống chế vị trí chính giữa là được, không trước không sau, không nghỉ ngơi cũng không thụt lùi.
Đỡ phải, làm ra một ít phiền phức không nên có.
Trung gian một đám phi điệt, Cố Khuynh Thành ngồi trên phi ưng bốn cánh, dị thường rõ ràng, hầu như mọi người, đều đưa ánh mắt về phía phi ưng bốn cánh.
Cố Khuynh Thành lại đối với những ánh mắt kia, nhìn như không thấy, thoải mái quan sát ngoại hình của phi điệt.
Kỳ thực, nếu nói phi điệt, cũng không phải ngoại hình trong ấn tượng của trong ấn tượng, mà là khoảng chừng khổ của một con voi, chỉnh thể trình sâu hạt sắc, không có lông, chỉ có da thịt quang lưu lưu, trên lưng mang theo hai hàng vỏ cúng, miệng dài nhọn, hai bên miệng, còn có chòm râu rất dài, nhìn qua, tựa hồ thực cứng, chỉ có hơi đong đưa ở trong gió.
Phải biết rằng, lúc phi hành ở giữa không trung, sức gió là rất lớn, nhưng hai chòm râu kia, chỉ đong đưa một chút, Cố Khuynh Thành nghĩ, chỉ sợ hai chòm râu kia, rất cững, rất có thể là thịt xương.
Hai chữ thịt xương này, là chợt xuất hiện trong đầu Cố Khuynh Thành, trước kia trong Địa Lý Chí, Cố Khuynh Thành từng nhìn thấy, có đề cập hai cây thịt xương trước mặt phi điệt, tác dụng có thể bảo trì cân đối cùng tìm đường.
Bởi vìm mặt trên có không ít lỗ nhỏ, như cảm ứng khí của hồng ngoại tuyến một dạng, có thể dò được tất cả biến hóa bên ngoài, về phần ánh mắt của phi điệt. . .
Từ lúc phi điệt sinh ra, chính là nhìn không thấy, đôi mắt kia, chỉ bày cho đẹp mắt.
A, Cố Khuynh Thành cười một cái, thu hồi ánh mắt, nằm ngang trên lưng của Tiểu Lam, nhìn mây trắng lưu động trên bầu trời, bỗng nhiên có chút nhớ nhung Mộ Quân Tà.
Cũng không biết hắn hiện tại thế nào, sự tình đã xử lý xong chưa, có gặp phải nguy hiểm hay không, hoặc có vấn đề gì không giải được hay không?
Tưởng niệm, ngay từ đầu, tựa như hồng thủy, hết sức căng thẳng, gào thét mà đến, không để cho Cố Khuynh Thành có cơ hội thở dốc.
vongthuuyen.com
Cho tới bây giờ, Cố Khuynh Thành mới thừa nhận, nàng nhớ Mộ Quân Tà, thực sự rất nhớ.
Có loại tưởng niệm, khắc vào trong xương, vô pháp xóa đi, mà tưởng niệm của Cố Khuynh Thành đối với Mộ Quân Tà chính là như vậy.
Bình thường tương đối bận rộn, không có thời gian rảnh, nhớ Mộ Quân Tà, nhưng bây giờ hễ rảnh, trong óc của Cố Khuynh Thành, liền bị bóng hình của Mộ Quân Tà, tâm tình chua xót, rung động, oán trách, thoáng cái toàn bộ bừng lên, trong nháy mắt bao phủ Cố Khuynh Thành.
Kiếp trước, Cố Khuynh Thành không có cơ hội để hiểu cái gì gọi là khổ tương tư, nhưng bây giờ, thực sự ứng với câu nói kia: Bình sinh không biết tương tư, mới biết tương tư, liền hại tương tư.
(Luna: Thua, không hiểu luôn :D)
Mộ Quân Tà thối a, lão nương khổ khổ chờ ngươi, ngươi đến cùng đi đâu tiêu dao vui vẻ, cũng không biết trở về!
Ở trong lòng Cố Khuynh Thành, trong trong ngoài ngoài mắng Mộ Quân Tà một trận, đang định mắng lần nữa, Tu Văn hô ngừng, tất cả mọi người ngừng lại.
Nguyên lai là đến dịch quán học viện đặt trước, nói cách khác, nên nghỉ ngơi.
Bên này, Cố Khuynh Thành vừa xuống tới, để Tiểu Lam biến trở về bản thể, nghỉ ngơi một hồi, bên kia Ngọc Vô Thương cũng từ trên ma thú phi hành của mình đi xuống, đi tới bên người Cố Khuynh Thành, đang muốn nói cái gì, chợt biến sắc, có chút chinh lăng nhìn phía trước.
Cố Khuynh Thành không giải thích được, ngẩng đầu, chính cũng muốn hỏi rõ ràng, thấy sắc mặt của Tu Văn cũng đã đại biến, đồng thời bước nhanh đi đến chỗ dịch quán, mà Ngọc Vô Thương thấy biểu hiện của Tu Văn, cũng lập tức đi tới, ngay cả Hạo Văn bình thường rất ít quản sự, cũng đi theo.
Đây là thế nào?
Tâm trạng của Cố Khuynh Thành hồ nghi, ánh mắt theo mấy người, đang nhìn về dịch quán phía trước.
Vừa nhìn, Cố Khuynh Thành mới phát hiện bất đồng.
Bởi đội ngũ ma thú phi hành khổng lồ, bọn họ đáp xuống bãi đất trống khá xa, trong lúc nhất thời cũng không thấy được biến hóa trước mặt, nhưng bây giờ vừa nhìn, Cố Khuynh Thành lại phát hiện, trước dịch quán, chẳng biết lúc nào, đã sụp xuống phân nửa, mặt trên còn có một chút vết tích hồng sắc.
Vì đứng khá xa, những người khác chưa có xác định hồng sắc kia là cái gì.
Nhưng tai thính mắt tinh như Cố Khuynh Thành, lại lập tức xác định, đây tuyệt đối là vết máu không thể nghi ngờ!
Một mảnh vết máu lớn như vậy, hơn nữa dịch quán sụp xuống một nửa, không thể nghi ngờ là nói, ở đây rất có thể phát sinh qua một ít thảm kịch!
Sắc mặt Cố Khuynh Thành hơi trầm xuống, cất bước, đi hướng về phía dịch quán.
Vừa đi, Cố Khuynh Thành còn vừa nghĩ, cần trí nhớ là của nàng không lầm, ở đây phải là biên cảnh Bạch Hổ quốc trong Địa Lý Chí, Bạch Hổ quốc vẫn là quốc gia vô lực mạnh mẽ nhất trong tứ quốc, trước mặt Bạch Hổ quốc, Thanh Long quốc cường đại, cũng chỉ có thể xếp thứ hai, Bạch Hổ quốc cường đại, có thể nghĩ.
Bạch Hổ quốc mạnh mẽ như vậy, biên cảnh từ trước đến nay cũng là náo nhiệt không gì sánh được, mậu dịch vãng lai phồn hoa vô song, nhưng bây giờ, ở đây đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi đều là một mảnh hoang vắng.
Địa phương bọn họ ngừng, tới gần sát biên giới của Vãng Sinh Sơn Mạch, hoang vắng một điểm cũng nói không ra, mà khi Cố Khuynh Thành đi đến bên trong trấn nhỏ biên thuỳ, càng cảm thấy hoang vắng, khắp nơi đều là một mảnh máu, dọc theo đường còn có thể thấy, không ít thi thể.
Trên thi thể, hiện đầy tất cả vết thương lớn nhỏ.
Cố Khuynh Thành ngồi chồm hổm một tư thế không hề nữ tính xuống trước thi thể, Tiểu Lam thấy thế, cũng rơi vào trên vai Cố Khuynh Thành.