Kèn trống, hoa rải ngập trời. Hai ngày hai đêm trên dưới kinh thành không lúc nào náo nhiệt. Đại môn Vân gia lúc nào cũng tấp nập người ra kẻ vào, pháo nổ giòn rã. Gương mặt hằm hằm khó đăm đăm của Vân trưởng lão đại biến, nở hoa xuân đến chói mắt. Vân trưởng lão đi khắp nơi quan sát Vân gia bày trí.
Vân Vũ đi một vòng sắp xếp lễ vật, hồng bao, rất nhiều thứ khác thoáng mệt. Mùi hương thoảng nhẹ phất qua cánh mũi. Cảm giác dịu nhẹ truyền tới trán, sườn má. Vân Vũ nắm lấy ngọc thủ đang thay bản thân lau mồ hôi. Giọng sủng nịnh:
- Lam, ngươi mệt? Vào trong nghỉ ngơi trước. Ta còn một số thứ cần bàn với quản gia.
Tần Lam cười nhẹ, lắc đầu, giọng ôn nhu như nước hồ mùa thu:
- Không mệt. Lãng nhi thành thân, ta là mẫu thân nên góp chút thành ý. Huống hồ, ngươi mấy ngày nay vì chuyện này mà hao tâm tổn ý, ngươi mới cần nghỉ ngơi.
Vân Vũ nhìn nữ nhân trước mặt đầy sủng nịnh. Trải qua không ít chuyện mới có thể chung một chỗ, mới có thể cùng người này nói chuyện. Vân Vũ trông sắc mặt Tần Lam có điểm nhợt nhạt liền đau xót. Từ khi tỉnh lại, Tần Lam luôn thể trạng yếu đuối. Vân Vũ cảm tưởng chỉ cơn gió nhẹ cũng đủ sức làm tổn hại bảo bối của mình. Không đành lòng nhìn người thương chịu nắng nóng gay gắt, Vân Vũ kéo Tần Lam vào bóng cây gần đó. Sau, giúp người lau mồ hôi trên mặt, giọng quở trách:
- Rõ ràng mệt đến như vậy còn cứng đầu. Đổ bệnh thì biết làm sao?
Tần Lam không nói gì, mỉm cười nhẹ, hưởng thụ ôn nhu như thói quen.
Chợt từ xa, có tiếng la hét thất thanh:
- Đại trưởng lão! Bạch Kỳ tiểu thư trốn ra ngoài phủ chơi, mới... mới đánh người ngoài phố. Người kia... bị tiểu thư đánh thành thực vật rồi.
Tần Lam nghe nữ nhi đánh người, còn đánh người ta thành thực vật không khỏi tức giận, có phần lớn giọng:
- Tiểu thư đâu?
Gia nhân kia run rẩy, tay chắp vào nhau:
- Thưa.... Tiểu thư đánh người xong liền vào trong phủ quận chúa. Chúng thuộc hạ không có cách đưa tiểu thư về.
Vân Vũ một bên hạ hoả Tần Lam, một bên phân phó người trông coi Vân gia. Bản thân đích thân tới phủ Quận chúa đem người về. Đứa trẻ này mỗi lần gây chuyện đều chạy đến phủ Quận chúa trốn, không ra thể thống.
Vân Vũ vừa đi tới cửa liền thấy nha đầu kia đứng núp, lấp ló sau con sư tử đá. Cô lạnh giọng:
- Còn trốn? Không ra đây?
Bạch Kỳ trốn sau sư tử đá liền giật mình, nuốt khan một cái lấy dũng khí, từ từ bước ra. Vân Vũ hừ lạnh:
- Bộ dạng mèo cụp đuôi như thế này là sao? Còn đánh người? Vân gia chưa đủ bận? Con còn đi tìm phiền phức?
Hài tử đứng đến đầu gối Vân Vũ vốn nhỏ bé, trước khí thế cường đại càng nhỏ bé gấp bội. Vai nhỏ run rẩy, lí nhí:
- Là hắn khi dễ cô nương nhà người ta. Kỳ nhi muốn giúp người.
Vân Vũ thấy bộ dạng kia không khỏi mềm lòng, nhất là cái gương mặt giống 7,8 phần của ái nhân, không thể giận lâu cho được. Định giáo huấn vài câu rồi cho qua chuyện thì phía sau truyền khí lạnh.
- Ngươi tha cho nàng thì để ta xử.
Tần Lam từ trong phủ đi ra, đằng đằng nộ khí tiến tới. Hài tử run rẩy núp sau Vân Vũ, tay nhỏ túm lấy ống quần, mặt trắng bệnh, lí nhí:
- Nương, cứu con. Kỳ nhi hứa sẽ ngoan mà.
Vân Vũ co giật khoé miệng. Cứu? Cô biết cứu thế nào? Vân Vũ ho nhẹ vài cái:
- Lam, ngươi không khoẻ. Vào trong nghỉ ngơi, để ta dạy dỗ hài tử được không?
Tần Lam hít ngụm khí lạnh, trừng mắt:
- Dạy dỗ? Có phải nói vài câu liền qua chuyện? Vân Vũ! Ngươi như vậy là dạy hư hài tử. Ngươi xem! Nàng chưa tới ba tuổi đã muốn phá tan cả kinh thành. Đợi khi trưởng thành sẽ thế nào?
Hai người một lớn một nhỏ cúi ngằm mặt xuống đất. Vân Vũ bĩu môi lí nhí:
- Ta ngày trước 2 tuổi đã đem hoàng cung phá nát. Bây giờ không phải vẫn tốt?
Nói rất nhỏ, nhưng người đối diện là ai? Tôn Vương hậu kỳ cấp bậc há không nghe thấy. Tần Lam bị chọc giận đến mức hít thở không thông, ho sặc sụa. Vân Vũ phát hoảng tiến tới vuốt lưng cho nàng, luôn miệng xin lỗi. Hài tử cũng hốt hoảng theo.
- Mẫu thân đừng giận nương a~ Kỳ nhi sẽ không đi quậy phá nữa. Mẫu thân đừng tức giận, sẽ bệnh.
Tần Lam vừa ho vừa trừng mắt hai người trước mặt. Muốn chọc nàng tức chết sao?
Vân Lãng vừa từ hoàng cung trở về liền chứng kiến cảnh cô cô cùng tiểu muội bị mẫu thân giáo huấn không thương tiếc liền cảm thán cho số phận mình. Chí ít từ khi trở về Dạ nhi của cô chỉ giận dỗi hơn ngày, cô bị ăn chay từ đó đến giờ, ngoài ra mọi chuyện đều phi thường tốt. Vân Lãng tặc lưỡi một cái rồi thong thả bước đi, vào phủ, thái độ hờ hững như gáo nước lạnh dội thẳng xuống nhân vật đáng thương.
Vân Lãng thoáng kinh ngạc trước cách bày trí của Vân gia. Khoé miệng co rút. Có cần hoành tráng như vậy? Hình như ngang ngửa hoàng cung rồi.
Vân Lãng gãi mũi cười nhẹ. Vừa hay Vân Vũ dìu Tần Lam trở vào. Rất giống cảnh nô tỳ cạnh quý phi mà Vân Lãng thấy sáng nay.
Vân Vũ thấy bộ dạng vui vẻ của Vân Lãng, hừ lạnh. Đừng vội đắc ý, chuỗi ngày tươi đẹp của nha đầu ngươi sắp kết thúc rồi.
Tần Lam thấy ái nữ liền bỏ tay Vân Vũ, tiến tới hỏi chuyện Vân Lãng. Vừa đi vừa hỏi, thẳng hướng tiểu viện đi tới. Vân Vũ cùng Vân Bạch Kỳ sớm bị bỏ ra sau lưng. Vân Vũ ai oán bồng Bạch Kỳ phía sau. Thất sủng.
.
.
.
.
Vân Lãng một thân hỷ phục, soái khí lan toả mê hoặc tất cả chúng sinh, trừ một số thành phần đặc biệt.
Vân Lãng vừa thấy Lam Dạ hai mắt liền sáng, dù không thấy dung mạo. Phải thành tâm khẩu quyết tự nhắc nhở bản thân kiềm chế. Thành thân a~ đại sự không thể hỏng. Tĩnh tâm bốn năm rồi chẳng lẽ chỉ vài tiếng mà không đợi được?
Tân nương làm đại lễ hoàn tất. Vân Lãng luyến tiếc nhìn Lam Dạ bị cung nữ đưa đi hận không thể động phòng ngay lập tức. Ý nghĩ vừa loé, Vân Lãng liền bị đám người vây quanh. Đa phần đại quan trong triều, số ít là bằng hữu kết giao với Vân gia, Vân Lãng. Vân Lãng hít hơi sâu nhận rượu từng người, không thể để mất mặt hoàng thất cùng Vân gia. Tiếp một vòng cũng mất gần canh giờ, men rượu có vẻ phát huy tác dụng. Vân Lãng sắc mặt có điểm không tốt, quăng ánh mắt sắc lẹm lên phía Tử Dạ đang nhàn nhã thưởng rượu.
Tử Dạ giật mình, gợn sống lưng đành giúp Vân Lãng giải vây. Vân Lãng vừa thoát khỏi liền phi thẳng đến hôn phòng. Ai qua đường tưởng bão tới nơi, nhìn đi nhìn lại vẫn không rõ thứ gì vừa vụt qua.
Vân Lãng xô mạnh cửa phòng mở toang, hơi thở nặng nhọc tiến tới phía giường.
Lam Dạ trên giường thập phần thấp thỏm, tay nhỏ nắm chặt hỷ phục. Tim đánh trống liên hồi. Khăn vừa mở, mắt chạm phải đôi mắt đỏ rực của Vân Lãng liền ngại ngùng lảng tránh, đầu cúi xuống.
Vân Lãng nhìn người kia hai má phiếm hồng, môi nhỏ đầy đặn bị cắn đáng thương mà có điểm gợi cảm. Nuốt ực một tiếng liền ngậm lấy cánh môi hồng mút mát mặc người phía dưới đang đẩy mình. Vân Lãng vòng tay kéo sát hai thân thể lại, lưỡi vờn quanh hàm răng ngọc dụ dỗ chủ nhân mở cửa.
Lam Dạ đôi mày thanh tú nhíu lại dần dãn ra, miệng nhỏ dần hé, lưỡi nhỏ bắt lấy bạn dụ dỗ. Tay trên cổ Vân Lãng câu chặt kéo sát người phía trên. Hương rượu cay nồng theo đó tràn vào.
Nhịp thở ngắt quãng nặng nề Vân Lãng đưa lưỡi quấn lấy lưỡi Lam Dạ kéo dài sợi chỉ bạc. Luyến tiếc mút lấy hai cánh môi. Đáy mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ nhìn người dưới thân.
Lam Dạ lấy lại nhịp thở, vuốt dọc gương mặt góc cạnh, Lam Dạ mắt ngấn nước ngước lên hỏi, giọng mềm như nước:
- Lãng... Ngươi sao có thể mất kiểm soát như vậy?
Lời vừa buông giống như lông vũ chọc ngứa thâm tâm vừa bình tĩnh lại. Vân Lãng như hổ đói cúi xuống chớp lấy môi người ta nhưng bị ngọc thủ chặn lại. Tay dứt khoát gỡ xuống, lại bị tay khác đưa lên chắn. Vân Lãng nhíu mày. Lam Dạ dùng hết sức bình sinh đẩy Vân Lãng ra tạo khe hở, lách người tiến tới bàn, nhẹ giọng giải thích:
- Phải uống rượu.
Vân Lãng giọng khô khốc vang lên:
- Ta uống chưa đủ?
Lam Dạ tiến tới, ngọc thủ điểm lên mũi Vân Lãng, cười nhẹ:
- Đây là rượu giao bôi, nghi lễ cần làm a~ lẽ nào ngươi không biết?
Vân Lãng hậm hực rót hai ly rượu:
- Biết. Uống thôi.
Vòng hai tay vào nhau, uống cạn. Vân Lãng vội đặt ly rượu xuống, quay sang ôm chầm lấy người bên cạnh. Mặt tiến sát lại. Lam Dạ thấy bộ dạng nóng vội của người kia liền thầm cười trong lòng, nổi hứng chọc người kia. Lam Dạ dứt khoát đẩy bản mặt đang phóng đại ra. Như chọc tức, ngồi lên đùi Vân Lãng, toàn thân vô lực tựa vào, tay ung dung cầm đũa:
- Lãng, ta đói rồi. Muốn ăn một chút. Ngươi nên ăn đi.
Vân Lãng bị đẩy ra chưa kịp phản ứng đã thấy một màn này, biết rõ bị chọc nhưng miệng vẫn cười như hoa, đầu liên tục gật. Tay vòng qua eo nhỏ siết lấy, đầu rúc vào cần cổ trắng ngần dụi lên xuống. Lam Dạ rụt cổ lại, gõ đầu Vân Lãng, giọng trầm xuống cảnh cáo:
- Ngồi yên.
Vân Lãng thành thực ngồi yên không nháo. Mắt ai oán nhìn từng động tác lưu loát của ai kia. Lâu lâu sẽ được thưởng một miếng thịt, rau, cơm, bánh gì đó. Vân Lãng ăn đại khái đủ nhưng người trong lòng vẫn không động tĩnh dừng lại. Lửa nóng vẫn cháy hừng hực, Vân Lãng nghiến răng, hừ lạnh:
- Bảo bối, nàng ăn đủ rồi. Đến lượt ta.
Không đợi Lam Dạ trả lời, đã bế thốc người lên tiến tới giường. Lam Dạ rùng mình cảm nhận hơi thở nặng nhọc của đối phương, đôi mắt đỏ rực không chớp nhìn chằm chằm chiếc giường. Nàng run nhẹ, hình như nàng sai rồi.