Phế Vật Hay Quái Vật

Quyển 2 - Chương 75: Vận động (!)



Từng hơi thở nóng rực phả xuống, không khí thập phần ái muội bao trùm, từng tiếng thở nặng nhọc, đôi lúc phát ra âm thanh kiều suyễn, dụ hoặc.

Vân Lãng như thú hoang bị bỏ đói lâu ngày vừa thấy miếng thịt béo bở liền nhào tới. Hỷ phục đều bị quăng bỏ xuống nền đất lạnh lẽo không thương tiếc, hai cỗ thân thể nóng rực âm chặt lấy nhau. Cánh môi mềm mại bị đè ép mút mát đến sưng đỏ, miệng nhỏ không ngừng phát ra kiều mị thanh âm mỗi lúc người phía trên động chạm.

Lam Dạ dựa vào chút thần trí còn sót lại, từng hơi thở hổn hển, đứt đoạn cất lên:

- T... Ta... muốn thượng... Uhmm...

Vân Lãng dùng lưỡi ấn xuống đậu đỏ ngạo nghễ xuống rồi dùng sức mút mạnh kéo đỉnh hồng trồi lên, cứ lặp lại động tác đến khi lưu lại vết đỏ ửng rồi chuyển qua bên cạnh tái hiện hành động. Thấy đối phương muốn thượng liền xoay người, bản thân chính thức nằm dưới. Tay giữ lấy eo mảnh khảnh, kéo eo nàng lên, bản thân tụt xuống, vừa vặn ngậm cánh hoa ướŧ áŧ.

- A~

Mùi vị quen thuộc hoà vào miệng, mỗi lúc một nhiều, chợt như dòng thác lũ ập tới. Vòng tay trượt lên cánh lưng người nọ xoa loạn bất hướng thành công khiến nữ nhân ở trên thả lỏng.

Lam Dạ cực nhọc lấy hơi, dùng tất cả sức bình sinh rời khỏi cơ thể dưới thân. Đẩy người ra xa, sẵn sàng thủ thế. Vân Lãng một cỗ thân thể nóng rực chạm vào tưởng chừng than nóng, bị đẩy ra như hổ đói nhào tới thành công ngậm lấy cánh môi sưng đỏ mút mát. Phút chốc bị thượng, Lam Dạ cật lực xoay người, người lăn ta lại, môi lưỡi không dứt, hai cỗ thân thể mặc sức lăn lộn.

- A!!!

Vân Lãng bật tiếng thét, giật nảy mình, tay bấu chặt người phía dưới, hạ thân truyền cảm giác khó nói thành lời. Phút trước còn đau rát, cuối cùng hảo hảo thoải mái co bóp không chịu buông tha ngọc thủ bên dưới. Lam Dạ chuyển mình thành công thượng. Ngọc thủ nhanh chóng ra vào theo nhịp điệu, tay còn lại như được chuẩn bị sẵn, điêu luyện nhào nắn khoả đầy đặn. Nhớ tới cảm giác bị khi dễ mỗi lần lên giường không khỏi mạnh tay.

Lam Dạ không nghĩ tới cảm giác thượng hảo hảo tốt như vậy, không như lúc kia bị tên hỗn đản nào đó hành cho không thể yên ổn. Bên dưới công phá càng dùng sức lực đến khi cảm thấy thành vách bên trong co bóp mãnh liệt mới chậm tốc độ. Còn chưa có ý định dừng, bản thân đã bị đè xuống, bị hôn tới tấp u muội đầu óc thần trí.

Quàng tay kéo người phía trên vào nụ hôn sâu, vòng chân quanh eo nữ nhân hỗn đản, dùng sức ma sát hai cỗ thân thể muốn giảm đi hoả dục nhưng vô pháp, vô tình châm thêm lửa nóng con hổ đói trước mặt. Bỗng nhiên cảm giác bản thân nhẹ bỗng, hạ thân truyền cảm giác căng trướng, từng giọt mồ hôi thi nhau chảy, công chúa điện hạ cật lực cắn răng gằn giọng:

- R...út....Ưmmm....

Vân Lãng tạo từng vết hôn ngân đánh dấu chủ quyền, ba ngón đã sớm được bao bọc ấm áp, từng chút từng chút ra vào, có lúc cố tình cong ngón tay khi trở ra.

Lam Dạ thời khắc này hoàn toàn quên luôn ý định thượng, cũng không còn nung nấu ý định nữa. Bản thân nhận thức rõ hiện tại đang chịu phạt cho hành động ban nãy. Quả thực mạnh bạo nhưng bản thân hảo hảo thích thú. Công chúa điện hạ tăng sức động hông cùng nghênh hợp, cổ họng không ngừng ngâm nhẹ. Chợt cảm giác hoa đế bị ngậm lấy, không thương tiếc bị ấn xuống, mút mát. Song trọng kích ập tới không thể không hàng.

Vân Lãng thở hắt một hơi cảm nhận ngón tay bị cắn đến không di chuyển. Hừ nhẹ, nhe răng cắn lấy hoa đế sưng đỏ, ray nhẹ. Lam Dạ rúc sâu hõm cổ Vân Lãng không ngừng lắc đầu, ngân nhẹ, một lực muốn ngừng nhưng nghe đến thế nào vẫn là mời gọi tiếp tục.

Từng canh giờ trôi qua, sau hồng trướng, cảnh sắc vô hạn vẫn tiếp tục. Không rõ trải qua bao nhiêu lần, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc, có lúc tiếng kêu, khóc lóc dừng tay khác nhau.

.

.

.

.

.

Cảm giác nhồn nhột có điểm ngứa ngáy truyền đến, công chúa điện hạ cố gắng mở mi mắt nặng trĩu, hai má nhất thời đỏ ửng, toàn thân lắt léo muốn thoát.

- Lư...u manh~ Uhmm~ Dừng...g...

Vân Lãng không nói gì, vẫn chuyên chế áp mặt đưa lưỡi chạy dọc ve vuốt cánh hoa có điểm hồng. Sáng sớm vốn định lấy thuốc thoa lên cho bảo bối nhưng lúc nhìn thấy bao nhiêu hảo dục lại trỗi dậy.

Chạy dọc lưỡi ve vãn mọi thế, hình khe suối nhỏ không ngừng chảy nước, nhếch mép cười, không nói thêm liền chọc thẳng vào bên trong, cong lên kéo ra không ít nước ngọt.

Lam Dạ toàn thân vô lực, một chân bị gác lên vai người kia, chân còn lại bị tay tên hỗn đản giữ lấy tách ra mở lớn không khỏi run rẩy. Ánh nắng bên ngoài hắt vào khe cửa, chiếu rọi xuống toàn bộ cảnh tượng mĩ miều bên trong hồng trướng.

.

.

.

.

.

.

.

Bên ngoài phòng, tất cả thị nữ đều mang bộ mặt đỏ như gấc cúi thấp đầu nhìn chăm chăm xuống đất. Bây giờ đã giờ ngọ, phò mã thật đáng sợ. Bọn họ cảm thấy cảm thương cho công chúa điện hạ. Tự thấy bộ dạng thư sinh nho nhã, lã thường ngày trước đây của phò mã gia phút chốc bay sạch. Ở đời thật sự không thể tin vào vẻ bề ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.