Sẽ không ai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của thủ tịch trưởng lão, vì trong số các trưởng lão của Thiên Vân Môn, ngoài người kia ra thì chỉ có thủ tịch trưởng lão là người có thực lực mạnh nhất.
"một tiểu cô nương mười hai tuổi nhưng lại có sủng vật là linh tôn cấp 9 đi theo. Xem ra, vị cô nương này có lai lịch không nhỏ a." Phương trưởng lão hứng thú nói.
Triệu trưởng lão trầm mặt, thật lâu sau mới ngẩn đầu lên, giọng nói nghiêm nghị: "Chuyện hôm nay ta mong tất cả mọi người đều sẽ giữ bí mật, đây là nhân tài hiếm có mà chúng ta cần."
Đưa mắt nhìn xung quanh, nhận được cái gật đầu của toàn bộ các trưởng lão, giọng nói của Triệu trưởng lão lúc này mới hòa nhã hơn: "Thiên phú của nha đầu này khiến người ta quá mức chấn động, nếu bị thế lực khác biết nhất định sẽ không do dự mà tranh đoạt với chúng ta, cho nên kết quả cuộc khảo nghiệm này phải tuyệt đối giữ bí mật."
Nghĩ đến một thiên tài như vậy được hắn tìm ra, trong lòng tràn đầy hưng phấn.
Bởi vì qua mấy ngày nữa là tới đại hội luận võ, trong khoảng thời gian này nhân tài của Thiên Vân Môn sẽ xuất hiện ở Thiên Long Thành. Khảo nghiệm thiên phú là để phát hiện thiên tài nhưng không có nghĩa người có thiên phú bình thường sẽ không dựa vào nghị lực mà vươn lên. Cho nên mới có đại hội luận võ.
Lúc này Băng Tâm cùng Tiểu Cửu đã trở lại tiểu viện của mình.
Đất đá xanh trên đường, mấy vạt cỏ nhỏ xanh nhạt, ương ngạnh từ giữa những tảng đá chen chút mọc lên, theo gió nhẹ lắc lư, cảnh tượng là một mảnh sinh cơ dạt dào.
Trong một chỗ cỏ dại mọc lên dài và lớn, có một tiểu viện nhìn qua đã hoang phế thật lâu, có một tòa nhà cũ nát không chịu nổi bị vây trong đó.
Phòng trong đó bài trí cực kỳ đơn giản, hé lộ ra một cái bàn, một băng ghế, một chiếc giường tre, không có bao nhiêu đồ dư thừa.
Khẽ thở dài ảo não,ngoài kia là phủ đệ hoa lệ to lớn,nơi của nàng lại là tiểu viện cũ nát này đây.
Nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc khó chịu đang dâng lên trong lòng. Nàng biết, đây là cảm giác bi ai còn xót lại một chút từ thân thể này.
Băng Tâm đẩy cửa bước vào, vừa vắng mặt vài ngày, viện đã đóng một lớp bụi dày, khẽ ho khan, đưa tay che mặt.
Cầm cây chổi nhỏ đặt cuối góc phòng, Băng Tâm quét dọn sơ qua rồi im lặng bắt đầu luyện độc.
Chuyện cần làm bây giờ là luyện độc, bỏ trong người coi như phòng thân.
Trên đường về nàng đã dùng số tinh thạch mình săn được đem đi đổi dụng cụ dùng để bào chế độc dược.
Nhìn đống dụng cụ đã lâu không nhìn thấy, khóe miệng không khỏi giơ lên một chút tươi cười. Đã lâu đều không có chạm qua mấy thứ này, hiện tại thấy được tự nhiên dị thường hoài niệm.
Cối đồng giã thuốc, cối nghiền thuốc, dao cắt thuốc, chảo sao thuốc mọi thứ đầy đủ, mấy thứ này ở hiện đại rất nhiều người đều đã quên đi. Nhưng sư phụ của nàng đều dùng những thứ này nên nàng tự nhiên cũng là quen thuộc.
Mặt trời dần hạ xuống núi, Tiểu Cửu nhìn mấy loại độc dược giống nhau được chế tốt, nhịn không được mở miệng hỏi: "Chủ nhân, ngươi điều chế là loại độc dược gì?"
Quả thật đại lục này có không ít độc sư, nhưng họ đều không được hoan nghênh, bị người người chán ghét xa lánh nên đa phần đều sống ẩn cư, một số ít ẩn thân sống dưới dạng một võ giả bình thường.
Nghe Tiểu Cửu hỏi, khóe môi cong lên một chút độ cong nghiền ngẫm: "Nơi này chủng loại đã có thể hơn, đây là hạc đỉnh hồng, vô sắc vô vị, sau khi ăn vào ngay cả Đại La thần tiên cũng cứu không được." Băng Tâm cầm lấy một bình gốm sứ nhỏ tinh xảo nói.
Nhưng mà hạc đỉnh hồng chỉ cần tốc độ cứu trị nhanh chóng, vẫn là có khả năng chữa khỏi, nhưng là trải qua một quái tài như nàng nhiều phen nghiên cứu, đã đem quá trình lan tràn của độc tố nhanh hơn rất nhiều, thật có thể nói là vừa nhanh lại mạnh.
" Phấn ngứa, một khi trúng chiêu trên người ngứa vô cùng, một bao này chỉ dùng để đến chỉnh người, còn có một bao này vô địch phấn ngứa, sau khi trúng chiêu ngứa ngáy khó nhịn, không ngừng gãi, có thể đem làn da con người đều gãi đến rách, như trước đau ngứa khó nhịn."