Sa La nhìn bóng lưng
Hàn Nguyệt Xuyên rời đi mà hừ một tiếng, không phải là hừ theo kiểu
khinh thường như nàng thường hay thể hiện, cái hừ này rõ ràng thể hiện
sự bực bội, không phục. Kéo cánh tay của Sa Toa đi theo mình.
Bất giác hắn phát hiện cánh tay mình bị kéo đi, Sa Toa hỏi:
- Muội kéo huynh đi đâu vậy?
Sa La bực bội đáp lại:
- Đi tìm vị tỷ tỷ đó, phải hỏi rõ chứ, nếu tỷ tỷ đó thật sự là Hàn Nguyệt Xuyên kia thì hoàng huynh biết rõ mình nên làm gì mà, còn nếu không
phải là người đó thì kết giao càng tốt.
Đi được một đoạn đường,
hai người thấy nữ tử Hàn Nguyệt Xuyên đang cầm trên tay cây kẹo hồ lô,
nhìn thấy số lượng này mà một mình nàng ăn có hơi... giật mình đi.
Hàn Nguyệt Xuyên rút ra một cây kẹo, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa đi, đến một nơi tối tăm, nàng khẽ nói một câu:
- Đệ đệ, ta đến tìm ngươi như đã nói đây a.
Một đám hài tử lớn nhất khoảng bảy tuổi dẫn đầu những đứa trẻ khác chạy ra, quay xung quanh người của Hàn Nguyệt Xuyên, đôi mắt long lanh nhìn
những cây kẹo hồ lô trên tay của nàng. Hàn Nguyệt Xuyên cúi người xuống, hạ thấp cánh tay, đưa những cây kẹo hồ lô cho những đứa trẻ kia.
- Đa tạ tỷ tỷ.
Bọn nhi đồng trăm miệng một lời, những cây kẹo trên tay của nàng cũng chia
đều cho mỗi đứa một cây kẹo hết cả rồi. Một đứa trẻ khác lại nói:
- Tỷ tỷ, tỷ thật tốt, sao tỷ lại đối tốt với gia đình bọn đệ như vậy?
Trong đôi mắt lục bích của Hàn Nguyệt Xuyên hiện lên một tia ấm áp, đáp lại đám trẻ:
- Vì nơi này rất ấm áp và vui vẻ.
Cho dù bản thân nàng có ở đâu thì cũng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và
ấm áp như ở đây. Chỉ mới đây thôi, nàng chỉ qua là phát hiện một tiểu
hài nhi xin ăn ở bên đường, bắt chuyện với đứa trẻ mới biết gia đình
nghèo túm phải đi xin ăn, vì còn nhỏ nên không thể làm được gì, nàng
quyết định để đứa trẻ này dẫn đường cho mình đến nhà của nó. Trên đường
cũng sẵn tiện mua ít đồ.
Lúc đứa trẻ đi trước chỉ đường, Hàn
Nguyệt Xuyên cước bộ theo sau nhìn các gian hàng ghé mắt vào xem một
chút, xem không được bao lâu phát hiện ra Sa Toa đi theo sau, nàng liền
đi nhanh theo đứa bé, hỏi đứa bé cho nàng biết đường đến nhà của em, rồi bảo đứa bé đi về nhà của mình trước đi.
Nàng bắt đầu đi về phía Sa Toa, mới thấy hắn theo mình vì bị trúng mị dược, mị dược chỉ cần
nhìn một nữ tử đầu tiên bất kỳ, thì sẽ nảy sinh tình cảm không rõ, sau
đó dần dần ham muốn chiếm đoạt nữ tử ấy. May mắn được nàng phát hiện ra
cho giải độc.
Giải độc xong nàng dựa theo chỉ dẫn của tiểu hài tử đi về, trên đường gặp người bán kẹo hồ lô, nàng cũng chưa bao giờ ăn
muốn ăn thử, lại sẵn tiện mua cho đám trẻ đó, không biết bao nhiêu liền
mua đại khoảng mười cây, bản thân rút ra một cây ăn thử.
Khi đến
nơi, nàng gọi đám trẻ đó ra chỉ là tùy ý mà không thân mật gì cả, nhưng
vì hài tử kia nói cho các huynh đệ tỷ muội của mình biết chuyện gì đó
nên mới chạy ra chào đón nàng. Khi bọn chúng chạy ra, nhìn bên trong ánh nến đỏ hồng soi sáng căn nhà nhỏ, lão nương trên mặt nở nụ cười hiền
hậu lắc đầu nhìn những đứa trẻ, tay cầm kim may áo.
Một cảnh tượng mà nàng ao ước thấy một lần cũng khó vô cùng.
Đưa những tiểu hài tử vào nhà của chúng, Hàn Nguyệt Xuyên đi vào đóng cửa, ở bên trong nàng nhìn nữ phụ ốm yếu đáng thương kia liền chịu không được
lên tiếng:
- Đại nương, ta muốn ở lại đây một thời gian có được không?
Vị đại nương kia nhìn nàng, ánh mắt đen vẫn đục của nàng nhìn Hàn Nguyệt Xuyên:
- Nơi này nghèo hèn, nếu cô nương không chê thì hãy ở lại đâu bao lâu tùy thích, ta gọi Nguyệt Thẩm Vi, ngươi cứ gọi ta là Nguyệt a di như những
hài tử khác ở đây là được rồi. Ta cảm ơn cô nương vì đã cho bọn hài tử
này những sâu kẹo đó.
Hàn Nguyệt Xuyên cười nhẹ đáp lại:
- Nguyệt a di người không cần khách sáo làm gì, Ta là Hàn Nguyệt Xuyên,
người cứ gọi ta là Xuyên nhi đi. Mọi người vẫn chưa ăn tối đi, để ta đi
nấu ăn tối cho mọi người.
Nhìn lại nơi này, đa phần họ đều là ăn ở dưới đất thì phải, cái bàn quá nhỏ không đủ cho mọi người ngồi rồi.
Suy ngẫm một lúc, Hàn Nguyệt Xuyên lắc đầu, đám trẻ này còn quá nhỏ,
không thể làm gì được cả.
- Đợi ta một chút a.
Nói rồi
nàng liền rời đi ngay lập tức, chạy đến một cửa hàng, mua một cái bàn to đủ cho hơn mười người trưởng thành ngồi vẫn thấy rộng, mua luôn một bộ
bàn ghế quay về, ngẫm lại nhà của họ quá nhỏ đi.
Thôi thì ăn ngoài trời đi.
- Ta về rồi.
Vừa nói nàng vừa đẩy cửa đi vào trong, một cảnh tượng không nên thấy đập
vào mặt nàng, những đứa trẻ bị đánh cho khắp người bầm tím, có đứa thì
máu chảy từ miệng hay một số bộ phận khác trên người do bị kiếm chém
qua.
Cảnh tượng này, thôi thúc con người của Hàn Nguyệt Xuyên
quya về quá khứ, lâm vào tình trạng trống rỗng, điều duy nhất hiện lên
trong đầu là “giết“.
Nàng tức giận, trong mắt hiện lên những
đường gân máu đỏ huyết, tròng mắt xanh lục bích dần dần chuyển sang một
màu đỏ huyết sắc, mái tóc nàng trong không gian không gió mà bay, sát
khí tỏa ra hữu hiện, khiến cho mắt người thường cũng có thể thấy được tu la địa ngục đang ở phía sau nàng.
- Chết đi... Các ngươi chết hết đi!
Bọn thổ phỉ đang cưỡng hiếp Nguyệt Thẩm Vi thì đột nhiên có người xông vào
khiến bọn hắn ngưng trệ động tác, mọi ánh mắt đều hướng về nàng, khi
nghe nàng rít lên những câu đầy âm lãnh đó, bọn chúng liền sợ hãi, sợ
hãi vì chúng tựa như nhìn thấy tu la tử thần đang ở sau lưng nàng ta,
sát khí nồng đậm đó từ nàng cũng muốn làm cho bọn hắn hô hấp không ổn
định.
Từ không gian giới chỉ nàng rút ra một thanh kiếm bạch
quang óng ánh, hung hăng bổ xuống một kiếm, khí kiếm tạo ra một đường
nứt trên mặt đất cắt ngang qua người của một tên trong số đó.
Những tên kia run rẩy khi kịp phản ứng, một đôi mắt đỏ huyết yêu nghiệt chắn
trước mặt hắn, trái tim hắn đột nhiên nhói lên, cảm giác lạnh lẽo lan
dần ra khắp cả toàn thân, hắn run rẩy nhìn xuống lòng ngực, thanh kiếm
không biết từ lúc nào đã yên vị xuyên qua trái tim của hắn.
Khẽ
lắc kiếm một cái, nàng kéo một đường ngang chém từ trái tim của tên vừa
rồi chém đứt cả cơ thể của hắn, thuật tiện chém cổ của tên vừa rồi.
Chẳng ai có thể phản ứng gì thì đừng nói đến việc phản kháng. Bọn họ có
cảm giác như bản thân đang bị một sợi dây xích vô hình khóa lấy.
Thanh kiếm trong tay nhiễm đỏ từ đầu kiếm tới chuôi kiếm, nàng đâm vào mi tâm của một tên trong hai tên còn đang sống, bước đến người cuối cùng, hắn
ta chỉ biết run rẩy, không thể nói chuyện hay phản kháng, cơ thể hắn
không nghe theo lời của hắn.
- Biết sao người không thể di chuyển không? Vì hiện tại xung quanh người ngươi không hề có oxi cũng không có sự tồn tại của khí quyển, nên ngươi cảm thấy ngột ngạt, không thể nói
chuyện, khắp người ngươi nặng trĩu vì trọng lực xung quanh ngươi tăng
lên gấp mấy lần, trong một khoảng thời gian ngắn các ngươi sẽ không nhận ra, nhưng một khoảng thời gian dài thì chắc chắn nhận ra.
Nói rồi nàng vương cánh tay ra, bóp lấy cổ hắn, không để hắn quá sát gần nàng, chỉ đơn giản là giữ khoảng cách nửa mét.
Để làm ra những điều vừa rồi hết sức đơn giản, nàng có phong thuật, phong
thuật trong đó có liên quan đến không khí và khí quyển, nàng chỉ lợi
dụng điều đó để thực hiện ma pháp thay đổi không khí xung quanh người
bọn chúng. Còn áp lực nặng hơn thì nàng dựa vào ma pháp không gia và
thời gian kết hợp lại với nhau thay đổi áp suất lên người của bọn họ.
Sức mạnh của nàng đang ở một cấp độ không rõ, nàng có thể đơn giản tạo ra
những ma pháp, cùng kết hợp ma pháp mà hiện tại nàng không thể dùng
được. Đây có thể là do một phần di chứng của kiếp trước để lại đi, hoặc
là linh hồn và thể xác không ổn định.
Bàn tay nàng càng lúc càng siết chặt hơn, cổ hắn càng lúc càng bị ép chặt hơn nữa, cho đến khi... nổ tung.
Trở về là một Hàn Nguyệt Xuyên điền tĩnh, trầm ổn, nàng tìm xung quanh xem thử có những đứa trẻ nào còn sống hay không.