Nhưng trước khi làm
mọi chuyện nàng vẫn là muốn đến một nơi khác, nàng cần sử lí một người,
một kẻ biết rõ nàng, phải khiến hắn quên đi hết thảy tất cả.
Đến căn cứ Cốc Lai bang, đứng ở trên một cành cây, những tán lá rậm rạp che đậy sự tồn tại của Hàn Nguyệt Xuyên, nàng đang chờ đợi một người. Bọn
người này liên tục thay ca cho nhau, nàng biết rõ, cứ đến canh ba là Mặc Phong sẽ đi ra tuần tra, nàng sẽ nhân cơ hội lúc đó bắt hắn.
Mặc Phong ở trong căn cứ đi ra, Hàn Nguyệt Xuyên vừa thấy hắn liền thuận theo hướng gió thả một thứ bụi phấn.
- 8...9... 10.
Nàng vừa nhẩm trong miệng thời gian, vừa nhìn xem sắc thái của Mặc Phong,
khi hắn ngã xuống nàng liền chạy đến, đem xác hắn rời đi.
Mặc
Phong tỉnh dậy ở trong một căn phòng tối, Hàn Nguyệt Xuyên ở trước mặt
hắn, trên tay cầm một sợi dây kim loại sáng được thả thòng xuống một
đoạn ngắn, ở cuối đầu dây là một viên đá màu sắc khá bắt mắt, một viên
đá hình thoi màu đỏ được bọc kim loại trên đầu và những hoa văn do kim
loại bao bọc, đơn giản nhưng rất đẹp.
- Hàn Nguyệt Xuyên?
Nàng đến trước mặt hắn, đưa sợi dây lên trước mặt hắn, viên đá ở dưới sợi dây lắc lư lắc lư, chóng mặt, nàng thì thầm:
- Đặt lòng tin vào ta, linh hồn và thể xác nghe theo chỉ dẫn của ta,
ngươi mệt mỏi, ngươi muốn thư giãn, ngươi muốn dừng lại mọi hoạt động
suy nghĩ.
Trong căn phòng, ánh đèn mập mờ, lời nói dồn dập, con
lắc đung đưa mơ hồ ảo diệu. Đôi mắt của hắn khẽ diệu xuống, cơ bắp trên
người hắn đang bắt đầu thư giản ra, tay và chân hắn đang bị chói chặt
cũng từ từ mềm mũm ra.
- Khắp cơ thể ngươi nặng trĩu, tay và chân của ngươi như đã bị đá đè... Chú ý vào con lắc của ta, ngươi vẫn đang
tĩnh táo, hãy tập chung vào nó, ngươi cảm thấy cơ thể của mình rất nặng, rất nặng... Ngươi cảm thấy thật mệt mỏi, ngươi cảm thấy áp lực, ngươi
muốn thư giản... hãy thư giãn đi... Bây giờ, ngươi thấy ngươi đang ở
trên một đồng cỏ, gió hiu hạnh mát dịu thổi qua khắp người của ngươi,
ngươi muốn đánh một giấc, hãy ngủ đi, hãy chìm vào giấc mộng đi...
Lời ói của nàng huyền ảo, ngay khi Mặc Phong vừa nhắm mắt ngủ, nàng búng
tay một cái, khiến hắn tỉnh giấc, nhưng ánh mắt của hắn đã rất mơ hồ,
chỉ cần nàng ra lệnh cho hắn nằm ngủ hắn nhất định sẽ nằm ngủ ngay.
Hàn Nguyệt Xuyên thổi nhẹ vào mặt hắn, một loại thuốc tê nàng mới làm khi ở trong Hắc Giới, cùng lúc với thời gian nàng rèn không bao lâu.
- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi là ai? Ngươi không cần trả lời,
ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh ta đặt ra. Trong ký ức của ngươi,
ngươi không quen biết ai có tên là Hàn Âm Xuyên, ngươi lại càng không
biết Hàn Âm Xuyên là ai. Ngươi không biết gì về Hàn Âm Xuyên, ngươi
chẳng biết gì về con người đó cả, người đó không tồn tại trong ký ức của ngươi.
Nàng lập đi lập lại liên tục những câu nói cùng ý nghĩa.
Một lúc sau khi ánh mắt của Mặc Phong đã nhắm nghiền lại nàng mới thu
lại sợi dây con lắc, kết thúc:
- Ngươi sẽ chìm vào giấc ngủ, khi
trời sáng ngươi sẽ thức dậy và sẽ không nhớ chuyện gì xảy ra cả, ngươi ở nơi này chỉ là vô tình đi vào và đánh một giấc mà thôi.
Cởi chói cho hắn ta, Hàn Nguyệt Xuyên thu dọn mọi thứ, rời khỏi căn nhà hoang cũ kỹ trong rừng, đi đến một nơi. Trên đường đi, nàng nhìn con lắc trong
tay của mình, thở dài một hơi:
- Con lắc quá xa lạ, không thuận
để thôi miên chút nào, lại càng không thể khiến người khác rơi vào trạng thái thôi miên ngay lập tức. Phải tập luyện nhiều hơn về cái này mới
được.
Sự thật trong lúc nàng thôi miên Mặc Phong đã nhầm lẫn mệnh lệnh và cách thôi miên. Vì Mặc Phong không tin tưởng vào nàng và hắn
lại là một người mạnh mẽ, nàng trước đó đã dùng thuốc tê lên người của
hắn, bắt hắn đến đây, nàng cần dùng thuật thôi miên sâu để có thể dễ
dàng đặt ra mệnh lệnh.
Thường dùng cho thuật thôi miên sâu là
dùng thuốc mê, nhưng dùng thuốc mê quá độ sẽ khiến cho người bị thôi
miên chìm hẳn vào giấc ngủ, nên trước đó nàng cần đặc ra mệnh lệnh cho
hắn, và dùng một lượng thuốc mê nhẹ nhiều liều lượng để người kia bị mất đi tâm trí. Nhưng giữ đường quên mất cách thôi miên sâu này, vì trong
quá khứ nàng chỉ cần thả con lắc là có thể thôi miên người khác ngay lập tức.
Ở hiện tại, con lắc đó không có trong tay, nàng chỉ có thể lấy một con lắc khác để thay thế, và ban đầu cái thuật thôi miên nàng
dùng lại chính là thuật thôi miên ngủ ngon giấc... Hắn ngủ có thể là dài dài.
*Con lắc của nhà thôi miên khi đã dùng nhiều nó như có ma
thuật, có thể dùng nó ngay lập tức mà không cần đưa ra những mệnh lệnh
vòng vo.
...
Kho lương thực của đế quốc Ngạo Thiên.
Nàng đây là tự hỏi bọn họ là ngu ngốc hay không có não, kho lương thực mà
không ở một nơi an toàn nhiều thị vệ như hoàng cung mà lại để ở trong
khu vực đóng quân làm gì. Ngẫm lại mới thấy bọn họ cũng thông minh,
nhưng đi kèm sự ngu ngốc.
Để kho lương thực ở đây có thể kịp thời cung cấp lương thực cho quân đội khi đang chiến đấu. Nhưng ngu ngốc ở
một điểm, bọn họ không nên để lộ liễu như thế, việc quân lính thường xem chết vì bệnh tật cũng là bắt nguồn từ đây đấy a. Là nàng, nàng sẽ không để kho lương thực ở trong doanh quân với số lượng lớn như thế. Để quá
hạn sẽ gây ra ngộ độc, nhưng ở nơi này, bọn họ có khái niệm về hết hạn
hay không thì nàng không biết.
Đột nhập vào trong doanh trại, đến trước của kho lương, nhìn xuống ổ khóa, nàng rút ra một cây kim từ đồ
cột tóc ra, đâm vào ổ khóa, chọt chọt chưa đến ba giây ổ khóa liền mở ra dễ dàng.
Phá khóa xong, nàng giữ ổ khóa trong tay luôn một thể
đi vào trong, đóng cửa. Khắp nơi trong kho lương cũng chỉ là những bao
gao cùng với ít lương khô được đóng gói gọn gàng.
Nhìn lên ba bức tường, Hàn Nguyệt Xuyên để ý ba cửa sổ nhỏ trên tường, nàng nhảy lên
đó, nhỏ một vài giọt nước gì đó ở ngay cửa sổ, liên tiếp ba cánh cửa sổ
đều bị nàng làm điều tương tự. Rời đi, đóng cửa, khóa cửa.
Đi đến giếng nước, nàng lại tiếp tục nhỏ những giọt nước xuống giếng, nhưng
những giọt nước chưa chạm vào mặt nước ở giếng đã bóc hơi, Hàn Nguyệt
Xuyên để ý đến những điều đó.
Nàng ngược lại cảm thấy vui mừng, làm xong nàng phủi tay rời đi, cười cười:
- Chờ các ngươi ngộ độc mà chết hết đi. Chiến tranh là không trừ bất kể thủ đoạn, kết quả là cái cuối cùng.
...
Bùm!
Bùm!
- Nghe tin ở đây là hang ổ của cướp vậy mà tiền thì chỉ có vài trăm mà đàn bà thì tính hàng ngàn...
Ở trong doanh trạo của đám thổ phỉ, Hàn Nguyệt Xuyên ngồi kiểm kê toàn bộ số tiền ở đây hiện có, nàng cũng chẳng vì chê ít mà không bỏ chúng vào
không giới chỉ của mình, có khi lại cần.
- Các ngươi ai có người thân, quê nhà thì về nơi các ngươi thuộc về đi.
Ở nơi thổ phỉ này tiến ít, nữ nhiều không đếm xuể, giữ bên người không
biết làm gì, nàng lại không phải nam nhân ham muốn chơi đùa, nên cứ để
các nàng quyết định con đường các nàng muốn đi. Những nữ tử ở đây được
Hàn Nguyệt Xuyên cứu ra liền chạy nhanh ra khỏi căn cứ của bọn thổ phỉ,
mỗi người một hướng, đường ai náy đi.
Nhìn lướt qua một hồi ở căn cứ này, bọn thổ phỉ bị bom của nàng cho nổ chết hết, nàng chỉ lầy đầu
nên đếm xem có bao nhiêu cái đầu ở đây. Khoảng 50 cái đầu, như vậy cũng
được đi. Thu thật xong mấy cái đầu này nàng lại tiếp tục rời đi.
...
- Đường này ta mở, cây này ta trồng, muốn qua để mạng lại.
Hàn Nguyệt Xuyên đối diện với đám nam hán hung tợn, phách lối nói lên lời, mặt không hiện sắc thái.
Bọn nam hán kia nhìn nàng mà cơ mắt giật mấy cái, vô lí, lời này có lẽ là
bọn hắn nói mới đúng chứ? Rốt cuộc thì bọn hắn là cướp hay nàng ta là
cướp đây?
- Này tiểu tử, ngươi đã dứt sữa chưa mà dám đi đạo lời của bọn thổ phỉ chúng ta.
Hai tay nàng khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm lướt qua bọn người đó:
- Ý kiến?
Sát ý tỏ đùm đùm, đám người kia bất giác cảm nhận được sát khí từ nàng,
nhưng số lượng người của bọn họ đông hơn lý nào lại sợ một tiểu hài tử
chứ?