Lam Hỏa, có thể cho ta biết tên của ngươi, một cái tên, không phải như một tên gọi chủng loại?
Đột nhiên nàng thốt ra một câu.
Lam Hỏa Kỳ Lân sững người một lúc rồi chợt cười như tự giễu bản thân hắn, trả lời:
- Thiên Lam.
Lấy một miếng ngọc ở trong Hắc Giới ra, trực tiếp đưa cho Thiên Lam, nói:
- Đây là lệnh bài của sư phụ ta đưa cho. Ngươi mang theo lệnh bài này, tìm kiếm người tên là Tư Âm, giao cho người đó, bảo là Hàn Nguyệt Xuyên xin nhờ sư phụ giúp đỡ một người bạn, đệ tử rất nhanh sẽ đi tìm người.
Mặc dù không hiểu lắm lời nói của Hàn Nguyệt Xuyên nhưng vừa thấy miếng ngọc đen, Thiên Lam đã hoảng hốt không kịp thốt lên lời nào, hắn lấp bấp nói:
- Ngươi... ngươi... có có... b...b...biết... cái này...
Tóch!
Búng vào mi tâm Thiên Lam, Hàn Nguyệt Xuyên dùng thủy ma pháp, rửa mặt cho hắn tỉnh táo, hắn lúc này mới hoàn hồn quát lên:
- Đây là hắc lệnh, là lệnh bài của tông chủ của một tông môn lớn ở Thượng giới, ngươi có biết không? Thấy lệnh bài, như thấy tông chủ... Tư Âm... Sư phụ ngươi là Tư Âm? Thiên Sát Đa La Tư Âm?
Nhún vai, Hàn Nguyệt Xuyên chẳng hiểu Thiên Lam nói cái gì, nàng biết rất ít về Tư Âm, vẻ mặt bình thảm đáp:
- Ta không biết, sư phụ ta là Tư Âm, người này chắc đã có thể là hậu đài của ngươi được rồi nhỉ? Được rồi thì biến ngay đi cho ta, ngươi có biết ngươi ở nơi này mà khiến cho ta gặp nhiều phiền phức cùng với vướng tay vướng chân.
- Ách... được ta lập tức đến Thượng giới tìm sư phụ của ngươi. Nhưng ta nói trước, sau này nếu ngươi đến Thượng giới muốn đi tìm sư phụ của ngươi tốt nhất là nên hỏi tam đại Âm Quỷ tông môn, sẽ có người chỉ đường cho ngươi, nếu ngươi nói thẳng tên sư phụ của ngươi... hậu quả, ngươi tự chịu.
Thiên Sát Đa La Tư Âm, cái tên này tự hồ nghe có chút quen tai, một cái tên rất dễ nghe, nhưng tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó... Định hỏi Thiên Lam... ai ngờ hắn đã chạy mất từ lúc nào, nàng lắc đầu, đành để thời gian trả lời cho nàng.
Thời gian một ly trà cũng gần trôi qua, nàng tự hỏi nhóm nàng gửi đến đã đạt được yêu cầu nàng đề ra hay chưa?
Quay về căn cứ, Hàn Nguyệt Xuyên không dong dài trực tiếp hạ lệnh. Ma thú đang hô hào chưa kịp rời đi thì Hàn Nguyệt Xuyên đã rời đi trước, hiện tại nàng muốn xem diễn biến ở trong hoàng thất.
Hoàng cung.
Kim Loan điện.
- Các ma pháp sư của chúng ta đã đến các quốc gia lân cận xin nhận cứu trợ, cùng hợp tác huyết tẩy U Linh rừng, chắc chắn sẽ không có một ma thú nào còn sống.
Thái tử một mặt cười nói, một bên liếc ánh mắt khinh bỉ với các huynh đệ của mình.
- Ừm...
Hoàng đế yên vị trên ngai vàng, khó chịu tâm không rõ nguyên nhân, hắn cứ có cảm giác không đơn giản như thế.
- Bẩm!!!
Một thị vệ chạy từ bên ngoài vào, kéo ngân dài một chữ cho đến khi hắn quỳ đến trước mặt của hoàng đế, bẩm dứt khoát:
- Bẩm hoàng thượng, tại biên giới, thú triều lại diễn ra, quy mô... lớn hơn trước rất nhiều, có cả Thống Hoàng ma thú...
Vừa nghe đến Thống Hoàng ma thú cũng có trong đội thú triều này, sắc mặt của những người hoàng thất đều chuyển từ hồng hào sang lửa đỏ, rồi chuyển sang trắng nhợt nhạt lại thành tím sẫm. Có lẽ cùng với bóng đèn hoa sắc không mấy khác nhau cho lắm.
- Tại sao các ngươi vẫn chưa ký?
Một âm thanh non nớt vang lên trong đại điện, mọi người lần theo âm thanh đó, hướng lên không trung giữ Kim Loan điện tìm kiếm, một bóng dáng đen nhỏ nhắn của một đứa trẻ khoảng mười tuổi.
Âm thanh chán ghét vang lên lần nữa:
- Ta là U Linh, thủ lĩnh của thú triều và cũng là chính ta yêu cầu các ngươi ký vào hiệp ước phân chia lãnh thổ, trả toàn bộ lãnh thổ của các ngươi cho U Linh rừng.
Hoàng đế tức giận trước lời nói của Hàn Nguyệt Xuyên, hắn vỗ mạnh xuống long ỷ, phóng thích uy áp lên người của nàng. Nhếch môi một chút, Hàn Nguyệt Xuyên lập tức biến mất để lại một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong không gian:
- Loài người ngu ngốc muốn đấu với U Linh ta, vậy thì... chờ huyết tẩy hết đi!
- Mau! Mau đi mời các thượng lão đến biên giới cứu trợ!
Hàn Nguyệt Xuyên vừa rời đi, hoàng đế ngay lập tức hạ lệnh xuống dưới. Chiến tranh ở biên giới vẫn tiếp diễn, Hàn Nguyệt Xuyên vẫn đứng từ xa điều khiển U Linh rừng.
Những thái thượng lão từ nhưng gia tộc đứng đầu đế quốc và những gia tộc ẩn thế trong đế quốc đều xuất hiện nhanh chóng để đẩy lùi thú triều, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn tình thế người, thú hỗn chiến, phần thắng không thiên về bên nào, mặc dù những thượng lão đã xuất hiện, vì vậy việc rút quân là không cần thiết.
Đỉnh cao tức giận được giải phóng, ma thú ngay vào lúc ở khí thế ngất trời nhất, Hàn Nguyệt Xuyên liền phóng tín hiệu, yêu cầu rút lui, dù không cam lòng nhưng ma thú vẫn nghe theo chỉ dẫn của nàng, rút lui quay về.
Lần đánh này cũng tương tự như lần đầu, chủ yếu chỉ muốn để hao tổn binh lực của Ngạo Thiên đế quốc, chứ không nhất thiết phải huyết tẩy nơi này, chỉ tốn binh lực cả thôi.
- Tại sao?
Một binh lính đang nghỉ ngơi sau khi thú triều kết thúc đã thì thầm một câu. Đồng bạn của hắn nghe được hỏi:
- Hửm? Ý của huynh là?
Vị lính này phân tích:
- Thú triều đang ở khí thế cao nhất, đáng lẽ phải chỉ huy chiến đấu tiếp mới đúng chứ? Chúng ta đều biết, kẻ đứng sau là chỉ huy ma thú U Linh là một kẻ hắc y nhân đứa trẻ tựa như kia, vì không phải là ma thú, không cho dù là ma thú cũng sẽ theo hướng tấn công khi đã đạt đến đỉnh cao chiến lực, nhưng thay vào đó, hắn lại cho thú triều rút lui.
Đồng bạn hơi nghĩ một chút lại hỏi:
- Chẳng lẽ là vì quân tiếp viện thêm đến khiến chúng muốn lui binh, tránh tổn thất?
Tên lính lắc đầu tỏ vẻ không rõ:
- Ta không thể nói trước được điều gì, vẫn còn ba đợt thú triều nữa, chúng ta nên giữ sức để chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
- Nhanh lên, thú triều thứ ba diễn ra rồi!
- Cái...
- Con mẹ nó, còn chưa qua năm phút đã có thú triều mới.
Những người đang nghỉ ngơi trên doanh vừa nghe thấy lời báo liền không chịu được chửi lên một câu, có người tức giận cắn răng, nhưng tất cả đều một dạng kiên cường chạy ra, đối đầu với thú triều.
Ở sâu trong U Linh rừng.
Động ma thú, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn những viên ngọc tròn nhỏ như hạt sạn ở trên bàn, trên tai nàng lại không có lỗ đeo hoa tai, những viên hắc ngọc nhỏ này lại chỉ có đúng một viên ngọc, không có gì hơn, không có kim nhỏ xỏ lỗ, chỉ cần để lên bất kỳ chỗ nào trên tai đều sẽ dính vào chăng?
Thử một lần, nàng để một viên hắc ngọc lên bình tai, vừa đặt lên, viên hắc ngọn liền cắm vào tai Hàn Nguyệt Xuyên, khiến nàng cảm giác đau buốt một trận nhỏ.
- Lão đại ta về rồi a.
Tư Lãnh là đứa trẻ quay về đầu tiên, đi vào sau liền là Tước Hạ, ba đứa trẻ còn lại Thanh Long, Mạc Mặc, Mặc Lâm đều quay về cùng lúc. Nói thẳng ra năm hài tử này quay về chỉ cách nhau có vài bước chân.
- Thế nào?
Mặc Lâm đưa lên ngón tay cái, tự hào vỗ ngực nói:
- Mỹ mãn.
Cười nhẹ, chợt năm hài tử thấy nụ cười nhẹ này của nàng liền sởn da gà, vẫn nhớ mãi không quên lời của lão đại từng nói, chỉ cười khi có người gặp họa.
- Trận chiến này sắp kết thúc rồi. Các đệ chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đến nửa kia Thiên Ty, phân biệt gọi là Đông Thiên Ty, chúng ta sẽ đến đó học tập, muốn đến được Đông Thiên Ty thì phải đến Đông đại lục, tìm thuyền đi Vô Tận Hải.
- Ở đây có đá truyền âm, các đệ mỗi người một cái, đeo vào rồi chúng ta có thể nói chuyện với nhau dù không gặp mặt nhau hay ở xa nhau. Chỉ cần đeo nó vào vị trí mình thích ở trên tai là được rồi. Muốn nói chuyện ở xa, không gặp trực tiếp thì truyền ma lực vào đó là được.
- Lão đại, sao phải đến Đông đại lục, ở Tây đại lục cũng có thuyền đến Đông Thiên Ty a.
Tư Lãnh thấy không đúng thắc mắc hỏi.
Mặc Lâm cũng theo đó giải thích lí do:
- Bọn đệ từng ở Đông Thiên Ty bắt thuyền cùng với Nguyệt a di đến Tây đại lục này sinh sống, chúng ta cũng đâu cần phải đến Đông đại lục xa xôi để đến Đông Thiên Ty?
Hàn Nguyệt Xuyên lắc đầu:
- Không, nếu như từ Đông Thiên Ty đến Tây đại lục thì ta nghĩ các đệ từ Phong Ẩn đại lục mà đến, chúng ta đến Đông Thiên Ty không phải là Phong Ẩn, nơi chúng ta đến là Hắc Ẩn, vậy nên phải đến Đông đại lục.
Năm hài tử gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nói chuyện xong liền mang hắc ngọc truyền âm vào tai của chúng, vị trí năm hài từ mang vào lại giống hệt với vị trí của Hàn Nguyệt Xuyên.
Trong lúc sáu người nói chuyện thì Thất Vĩ Linh Hồ và Hạ Tiểu Ninh đã quay về, chờ đợi cuộc chiến sẽ đi theo bước nào.
- Liệu có quá thuận lợi?
Hạ Tiểu Ninh đột nhiên thì thầm một câu vào tai của Hàn Nguyệt Xuyên, đáp lại ngay sâu đó là một nụ cười quái dị sâu thâm:
- Quá dễ dàng không phải tự nhiên mà có.
Nhìn ra cửa động, trời đã gần sáng, chạy ra ngoài ném một pháo hiệu, nhóm thú triều thứ ba rút lui quay về. Khi ma thú quay về đồng bộ, một số ma thú bị thương thì được các hệ thực vật ma thú trị liệu, còn ma thú chết được lôi về liền bị ăn.
Đứng trên cao nhìn xuống tình cảnh trước mắt, Hàn Nguyệt Xuyên vang vọng lời nói:
- Thú triều kết thúc tại đây. Ta sẽ đến thế giới con người một lần nữa, nếu lần này vẫn khiên quyết không ký vào hiệp ước thì chúng ta sẽ huyết tẩy cả Ngạo Thiên mà không cần làm từng chút thú triều như thế này nữa.
Hỏi có đau lòng không khi thấy tình cảnh ma thú thương tích quay về? Câu trả lời của Hàn Nguyệt Xuyên là không.
Nàng không có cảm xúc mãnh liệt với ma thú hay với con người, ngay cả hai ma thú từng khế ước với nàng, hiện tại không còn nàng vẫn không để tâm, chúng tham gia quân đội thú triều này hay không nàng cũng mặc kệ.
Huống chi là những ma thú mới quen biết nhau chưa đến một tháng.
Nhưng tình thế trong lòng ma thú lại khác, chúng lại nghĩ nàng tâm địa không lạnh lẽo như thế, một mặt bên ngoài không cảm xúc nhưng bên trong lại tình nghĩa, ấm áp lạ thường. Phải, đây chính là những gì ma thú nghĩ về Hàn Nguyệt Xuyên hiện tại.
Bày ra bên ngoài một ít cảm xúc khó tả trung thành của các ma thú, nhìn thấy những bộ mặt cảm động hướng trung thành này của bọn chúng, Hàn Nguyệt Xuyên bất giác cảm thấy thật buồn cười vô vị nhàm chán.
Nếu chỉ có một chút ít thế này đã khiến cho bọn ma thú trung thành với nàng thì không biết gặp phải kẻ khác đã trở thành tai họa thế nào đến thế giới nhân loại.
Đến Ngạo Thiên hoàng thất, bên trong đang lộn xộn xào xáo. Bọn họ đã biết những ma pháp sư không gian hệ rời đi và quay về đã thất bại trong việc thuyết phục. Hoàng thất một mảnh lộn xộn kẻ đứng người ngồi không yên.
- Các đế quốc xung quanh U Linh rừng không chấp nhận liên minh, tại sao? Bởi vì ma thú chúng ta đã đi trước các ngươi một bước. Hiện tại các ngươi muốn cầu cứu hai quốc gia lân cận? Đáng tiếc, hai cái sử giá rất nhanh sẽ quay về với cái bản mặt thất bại. Tại sao? Bởi vì chúng ta đã đi trước các ngươi.
Lại một lần nữa trong Kim Loan điện, một giọng nói non nớt vang lên. Giọng nói này xuất hiện lần nữa không một khinh thường kẻ này, hiện tại chỉ có cảm giác run sợ, ớn lạnh từ bên rong.
Giọng của hoàng đế tức giận run run quát:
- Ngươi nghĩ chỉ với nhiêu đó thì đế quốc ta đã chịu thua sao? Quân đoàn của chúng không cạn hẹp như ngươi nghĩ đâu!
Xuất hiện chính giữa Kim Loan điện, hai ánh mắt cao ngạo chạm nhau, một đôi mắt hổ phách vàng kim đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm, không ai nhịn ai. Bên trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy mang theo sự tức giận, nhưng đôi mắt hổ phách vàng kim lại mang theo sự khinh bỉ lạ thường.
- A ~ quân lính của các ngươi? Không phải kẻ thì đang bệnh kẻ thì đã chết sao?
Lời nói vừa thốt ra, hoàng đế liền đập bàn, tay chỉ vào Hàn Nguyệt Xuyên, tức giận đỏ cả mặt: