Trong Kim Loan điện, hoàng thượng tức giận đập bàn, ông quét mắt nhìn về phía thái tử điện hạ, lạnh giọng hỏi:
- Ta hỏi con, cái Hàn Nguyệt Xuyên đó đã đi đâu? Tại sao nàng ta lại có một đồng môn sư huynh như thế đến làm loạn ở Ngạo Thiên đế quốc ta? Khiến cho chúng ta không còn chút thể diện nào với các nước láng giềng, vị trí của chúng ta cũng muốn bị lung lay!
Thái tử thần sắc trắng bệch, sống lưng lạnh ngắt, đầu hắn một trành mồ hôi lạnh, run giọng trả lời:
- Sau khi trừng phạt nàng xong... nhi thần đã sai người ném nàng ta vào U Linh rừng... hiện tại, tung tích không rõ... tựa như, tựa như đã biến mất hoàn toàn, không một ai biết được tung tích của nàng ta.
Ầm!
Lại thêm một tiếng đập bàn, cái bàn bị hai lần đập của hoàng thượng cũng tự nhiên mà gãy làm hai nửa. Gân xanh trên mặt của hoàng thượng giật giật mấy cái biểu hiện tức giận, cục tức này, hắn làm sao nuốt trôi?
Lần đầu tiên có kẻ khinh thường hắn, coi thường hắn, uy hiếp hắn còn ép buộc thành công hắn. Là vua một nước lại bị người khác không xem ra gì, hỏi thử ai không tức?
Sao khi Ngạo Thiên ký hiệp ước, Hàn Nguyệt Xuyên sai Thất Vĩ Linh Hồ cùng một số ma thú khác đến ba quốc gia lân cận, bắt ép ký kết phân chia lãnh thổ. Vì Ngạo Thiên quốc đã bị nghiền ép tất thảy, ba quốc gia kia cũng một mặt sợ run người, không dám làm càn, ký kết hiệp ước.
Khi Thất Vĩ Linh Hồ vẻ mặt vui tươi quay về thì phát hiện ra Hàn Nguyệt Xuyên và năm hài tử kia đã biến mất không chút tâm hơi, cả Hạ Tiểu Ninh cũng một dạng biến mất theo nàng.
Những ma thú lúc trước bị bắt trong thú giám được giải trừ cấm chế theo đúng lời hứa, bọn chúng hiện tại tự tung tự tác trong U Linh, các ma thú quay về cuộc sống thường ngày, chúng có được nhiều nguồn nước và thức ăn hơn từ trận chiến mở rộng lãnh thổ.
Có thể có người xem như đây là chiến tranh phi nghĩa, nhưng với ma thú nó lại là một bước ngoặc quan trọng, chúng không còn bị giết chết nhiều như trước kia nữa, con người dẫn sợ hãi ma thú hơn.
U Linh rừng có tầm quan trọng hơn, ma thú các loại trong U Linh đột nhiên trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết, nên những người muốn động vào ma thú ở U Linh liền suy xét lại, đi đường vòng tìm đến một khu rừng khác mà săn bắt.
Nhòm của Hàn Nguyệt Xuyên chia tay với Hạ Tiểu Ninh mỗi người dịnh ra một đường đi riêng, Hạ Tiểu Ninh phải tiếp tục đi làm nhiệm vụ do Tư Âm giao, còn Hàn Nguyệt Xuyên thì phải đến Đông Thiên Ty nhập học.
- Lão đại...
Tư Lãnh ai oán than lên một tiếng dài.
Hàn Nguyệt Xuyên nhìn vẻ mặt thốn khổ, ai oán, cười một cách miễn cưỡng của Tư Lãnh, vẫn một mặt trầm giọng hỏi:
- Sao?
Tư Lãnh thật không biết lão đại là đang giả ngốc hay ngốc thật đây?
- Có vô vàn cách để đến Đông đại lục, hà cớ gì lão đại phải chọn cách này?
Tước Hạ theo sau tán thành:
- Đệ đồng ý cách nói của Tư Lãnh ca.
Thanh Long gật gật, Mạc Mặc một vẻ thờ ơ, Mặc Lâm hướng đôi mắt ngập nước nhìn nàng. Hàn Nguyệt Xuyên cũng nhận ra thắc mắc của chúng liền cười nhẹ đáp:
- Không phải rất thuận tiện sao? Đỡ tốn lộ phí đi lại, hơn nữa còn được người khác đến ân cần chăm sóc.
Ân cần chăm sóc?
Sao nghe có vẻ là lạ nhỉ?
Bất chợt năm hài tử nhìn thấy ánh mắt nàng hất ra bên ngoài, tất cả đồng loạt đến gần cánh cửa, hé mắt nhìn ra bên ngoài bằng một cái khe hở hết sức nhỏ, chúng phải áp sát mắt vào ke hở đó, phát hiện ra bên ngoài bọn thổ phi và một nhóm người đang hỗn chiến với nhau.
Mặc Lâm thu lại tầm mắt rất nhanh, vì hai điều, một là cậu phải nhón chân để xem diễn biến bên ngoài, hai là... xem quá khó khăn.
- Lão đại, sao lão đại lại biết?
Mặc Lâm thắc mắc hỏi, những đứa trẻ đồng dạng quay lại nhìn nàng, ánh mắt cũng muốn hỏi câu tương tự.
- Nghe thấy.
Nàng khẽ nhếch môi nói. Đây chỉ là một việc quá mức bình thường đối với Hàn Nguyệt Xuyên, nhưng không ngờ lại nhận được những ánh mắt khủng bố từ những hài tử khi nghe được đáp án. Nàng hằng giọng giải thích:
- Thực lực tiến bộ thì thính lực cũng tự nhiên tăng lên.
Thực lực?
Nói đến thực lực thì bọn chúng mới nhớ tới từ khi đi ra khỏi hang động kỳ lạ kia thì lão đại liền có thực lực thâm sâu hơn trước kia, khiến bọn chúng không thể đoán được thực lực hiện tại của nàng, chỉ biết rõ là nàng lợi hại hơn trước một chút.
Tư Lãnh ngây thơ hỏi lên một tiếng:
- Vậy... thực lực hiện tại của lão đại là?
Hàn Nguyệt Xuyên một đôi mắt hổ phách vàng kim nheo lại nhìn ra bên ngoài, ung dung đáp lời:
- Thiên Không sơ kỳ đến ngưỡng đỉnh cao khoảng ba ngày nữa ta sẽ đột phá Thiên Không trung kỳ.
Vừa nghe xong tất cả đều hít một ngụm khí lạnh làm vật trấn an bản thân. Mặc Lâm cười trừ, khóe môi giật giật mấy cái lại nói:
- Lão đại tăng lên lúc nào? Chúng ta... đều không phát giác ra...
Ánh mắt Hàn Nguyệt Xuyên nheo lại sắc bén vung tay bắt lấy cổ áo của Mạc Mặc và Thanh Long kéo vào trong xe, có hơi dùng lực đã ném hai hài tử đụng phải thùng xe.
Oang!
Oang!
Hai tiếng "oang" xuất hiện lại bọn cướp nhớ tới con tin trong xe lập tức chạy đến, muốn bắt lấy một hài tử trong sáu tên hài tử mà bọn chúng bắt được không lâu kia.
Vừa rồi nếu Hàn Nguyệt Xuyên không kéo hai hài tử về sau thì đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua khe hở mà làm cho tổn thương mất rồi, may mắn vẫn là nàng phản ứng nhanh.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, phát giác nhìn thấy một tên thổ phỉ chạy đến với ánh mắt hung tàn, Hàn Nguyệt Xuyên cười nhe nhàng, tay nắm thanh kiếm đâm vào vai mình.
Năm hài tử nhìn thấy màng này vừa hít một ngụm khí lạnh rồi lại cười trừ, thầm than: Lão đại lên sàn diễn rồi a.
Phối hợp với nàng rất ăn ý, năm hài tử lui về sau, ôm nhau, làm ra vẻ mặt hoảng sợ. Phải là "làm ra" chứ không hề hoảng sợ.
Tên thổ phỉ đập cửa đi vào thấy rõ Hàn Nguyệt Xuyên đang bị trọng thương ở vai, lại gần hắn nhất liền thuận tay bắt nàng đi ra bên ngoài đe dọa với đám người kia.
- Dừng tay, chúng ta đang giữ con tin, nếu các ngươi không muốn nó chết thì dừng tay, bỏ hết vũ khí xuống, ngoan ngoãn chịu trói.
Hai bên đang hỗn chiến vừa nghe tiếng quát của tên thổ phỉ liền dừng tay, đưa ánh mắt về phía hắn, đám người cùng nhóm cười ha hả sảng khoái:
- Lôi Kinh ngươi làm tốt lắm, rất tốt a. Các ngươi đến không phải là muốn cứu người sao? Giờ ngươi đang ở trong tay chúng ta, sống chết do bọn ta định, các ngươi còn không ngoan ngoãn nghe theo?
Nhóm người này là đến cứu sáu người các nàng? Hàn Nguyệt Xuyên có phần bất ngờ, vì chuyện sáu người bị bắt này vốn chẳng ai biết cả, rõ ràng khi đó chẳng có ai xung quanh sao laij có người biết được nhỉ?
Không nghĩ nhiều về chuyện này, nàng vẫn diễn đúng vai của bản thân, cánh tay ôm vai bị thương, vẻ mặt bi oán:
- Đừng nghe hắn, đừng quan tâm đến ta, ta vốn bị trúng độc sống không quá được ba tháng nữa, các người không cần lo cho ta, giết bọn hắn đi.
Mặt ngoài thì nói như thế nhưng trong lòng lại thầm chửi rủa: Chết tiệt, tên khốn này không có chìa khóa, phá sản rồi! Giết!
Cách đây hai ngày, nhóm Hàn Nguyệt Xuyên rời khỏi U Linh, chạy liên tục hai ngày đường, khiến cho linh lực giảm sút đáng kể, đối với Hàn Nguyệt Xuyên thì chẳng là vấn đề gì cả, nhưng những hài tử này chỉ mới cấp 7 là cao nhất thì sao có thể chịu nổi, huống chỉ chúng không khủng bố về thể lực như nàng.
Nên đi nửa đường liền gặp thổ phỉ cướp bóc, thấy những hài tử đi trong rừng lập tức dở thói quen lưu manh, cướp của không có liền bắt người bán nô lệ. Trong lúc giữ hai bên nói chuyện thì Hàn Nguyệt Xuyên mới biết được nàng sẽ bị đem bán ở phòng đấu giá tại Đông đại lục.
Bất ngờ là cùng đường nên Hàn Nguyệt Xuyên cùng với mấy hài tử thống nhất bị bắt buôn nô lệ.
Đôi tay bị trói lại, Hàn Nguyệt Xuyên có thể đơn giản phá ổ khóa, nhưng đáng buồn thay, chỉ một mình nàng biết cách phá khóa trong sáu người. Cái này chắc đều là nhờ ơn Tư Âm đã tận tình dạy dỗ đi.
Đám người kia đầu hàng, Hàn Nguyệt Xuyên cảm thấy thật ngu ngốc, bọn họ vừa mới đưa tay bỏ vũ khí xuống thì nàng đã ngã quỵ xuống đất, khóe môi chảy xuống một dòng máu huyết.
Vừa thấy cảnh tượng này tất cả đều kinh hoàng, riêng đám người kia thì lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng, một người trong số đó phóng nhanh về phía tên thổ phỉ, chặt đầu hắn xuống lại đến quan tâm Hàn Nguyệt Xuyên, bế nàng lên.
Lợi dụng lúc nàng đang ở trong vòng tay của hắn, nàng khẽ thì thầm vào tai của hắn:
- Đưa ta đến gần tên gầy gò bên cạnh thủ lĩnh của đám người thổ phỉ kia.
Tên kia nghe thấy những lời này từ Hàn Nguyệt Xuyên liền rùng mình, tại sao hắn cảm thấy lạnh ở cổ nhỉ? Lúc này, cậu ta cảm nhận được một con dao sắc bén đang đe dọa cổ của cậu ta, ngoan ngoãn nghe theo, đưa Hàn Nguyệt Xuyên đến bên cạnh tên gầy gò.
Thấy hắn chấp nhận, nàng cũng hạ con dao xuống, ai ngờ được rằng, hắn thoát khỏi uy hiếp của nàng liền ném nàng vào tên gầy gò kia. Giọng hắn lạnh nhạt:
- Trả lại người cho các ngươi.
Nhìn tình huống này, Hàn Nguyệt Xuyên không vui không giận, xô vào người tên kia, khiến hắn ngã xuống, nàng cũng không phải một dạng hiền lành gì...
Không ai biết chuyện gì đã diễn ra, tên gầy gò với vẻ mặt vô sỉ kia đột nhiên rên lên vài tiếng nhỏ rồi nằm chết trên một vũng máu tươi.
Hàn Nguyệt Xuyên như xác chết sống lại, một tay cầm chùm chìa khóa, một tay còn lại cầm một thanh đoản kiếm, sắc mặt lạnh nhạt rời đi khỏi ánh mắt của đám người kia. Nàng rất không ngờ rằng mình sẽ phải dừng diễn nhanh như thế, chỉ tại tên khốn kia không giữ chùm chìa khóa.
- Đáp lễ.
Ánh mắt Hàn Nguyệt Xuyên nhìn nhóm người muốn giải cứu nàng một cách thờ thẫn, vô cảm coi bọn họ như có như không, cánh tay cầm đoản kiếm ném về phía bên cạnh, tên thủ lĩnh kêu gào khóc thiết.
Thanh đoản kiếm chỉ đâm vào cánh vai hắn, nhưng trong không khí, xung quanh đám thổ phỉ được bao trùm bởi độc khí. Không thể di chuyển, lại không thể thở hay mở miệng. Vừa rồi thanh đoản kiếm đâm vào hắn đã giải độc khí trong cơ thể hắn, nhất thời khiến hắn đau đớn như chết đi sống lại.
Đi vào trong thùng xe, mở khóa cho các đệ đệ, rồi kéo bọn chúng đi, thuận tiện bỏ một viên đan dược vào miệng, trị liệu vết thương trên vai.
Một hài tử đến trước mặt nam nhân vừa rồi mới ném nàng cho tên gầy gò cũng là người giúp nàng, cúi đầu, giọng non nớt:
- Xin lỗi vị ca ca này, chúng ta thật ra không cần sự giúp đỡ của huynh, nhưng vì huynh giúp đỡ nên lão đại phải ra mặt, tính của lão đại có hơi lãnh huyết vô tình với người ngoài, nhưng cũng chỉ vì bảo vệ mọi người mà thôi, mong các vị bỏ qua.
Nói xong Mặc Lâm liền chạy về phía Hàn Nguyệt Xuyên, trong lòng nàng có hơi bực bội một chút vì phải lếch bộ từ Tây đại lục đến Đông đại lục, cả nhóm đi còn chưa ra khỏi địa phận của Tây đại lục đã bị mất phương tiện đi lại.
Tâm tình bình ổn, cả nhóm đi đến một quốc gia, đến một khách điếm, thuê sáu căn phòng, dẫn năm hài tử ở trong khách điếm ở ăn uống.