Cô sau khi nhận chức phó linh chủ từ ngày đó đến nay vẫn luôn tu luyện, hôm nay đã qua được hai tháng.
"ầm ầm"
Từ phòng cô truyền đến tiếng động lớn, linh khí từ bốn phương tám hướng tụ tập đến trên nóc phòng cô không ngừng xoay tròn, Hàn Hy Thần thấy động tĩnh lớn nên chạy đến đầu tiên, tiếp đến là nhóm trưởng lão, chạy đến cuối cùng là những đệ tử hạch tâm hoặc con cháu của các trưởng lão được ưu tiên ở gần chủ điện tu luyện.
Những đệ tử đó trước giờ chưa bao giờ thấy tình cảnh đột phá đồ sộ như vậy nên không ngừng xì xầm bàn tán
"sư huynh, lần đột phá này lớn quá, không biết phó linh chủ đột phá cấp bật gì há"
"ta nghĩ là chắc phó linh chủ đột phá linh tôn thôi, dù gì ngài ấy cũng đã là thần cấp luyện đan sư rồi, không thể nào mà một người lại đồng thời có thể dành nhiều tinh lực cho nhiều thứ được"
"ta cũng nghĩ như huynh ấy, huống hồ phó linh chủ ngài ấy mới bao lớn chứ, ngài chỉ có mười tám tuổi thôi đó, có được thực lực luyện đan như ngày nay thì ngài ấy đã là yêu nghiệt rồi, không thể nào cấp bật linh sư cũng cao được"
"nhưng mà ngươi nhìn đi, gió lốc đột phá lớn như thế không thể nào là cấp thấp được, cho dù là linh tôn cũng không thể có thanh thế to lớn như thế chứ, đâu phải chúng ta không biết gió lốc đột phá linh tôn là gì"
Lời hắn nói là có lí, bởi vì những đệ tử có mặt tại đây điều là thiên tài tu luyện, chỉ chưa đầy ba mươi tuổi cũng đã là linh tôn cấp thấp rồi, cho dù là người cấp nhỏ nhất cũng là linh vương cao cấp, vậy thì như thế thì làm sao không biết khi đột phá linh tôn là gió lốc gì.
Nhưng lời người nói vừa dứt thì bên cạnh Hàn Hy Thần mở miệng nói một câu như sét đánh bên tai làm cho những người có mặt ở đây chết lặng không nói một lời gì
"Linh nhi là đột phá linh thánh sơ cấp cao nhất"
Mọi người đồng thời trợn tròn mắt, cái gì, linh chủ của họ nói là phó linh chủ đột phá linh thánh, họ không nghe nhằm đi, phó linh chủ chỉ mười tám tuổi đó, mười tám tuổi một luyện đan sư thần cấp, một linh thánh sơ cấp cao nhất, nếu là như thế thì nên dùng từ quỷ tài biến thái yêu nghiệt của yêu nghiệp mới có thể so sánh được cho phó linh chủ của họ rồi.
Còn những trưởng lão ở đây thì không khỏi âm thầm rơi lệ lòng, đây là đạo lí gì đây chứ, tại sao phó linh chủ của họ chỉ mới có mười tám tuổi mà cấp bật cũng đã là linh thánh rồi, bọn họ một bó xương cốt lớn trên cả trăm tuổi nhưng cũng chỉ mới có là linh tôn cao cấp thôi đó, còn cho họ sống không hả.
Nhưng mà vừa âm thầm rơi lệ lại lập tức vui mừng, đúng rồi, hình như trên thế giới này chỉ có bốn linh thánh thôi đó, trong đó ba người là chủ của tam đại thế lực lớn, còn một người là người của Thanh Long đế quốc, nếu như bây giờ phó linh chủ của họ đột phá thành công linh thánh thì không khác gì Thanh Linh môn của họ có hai linh thánh, như vậy đồng nghĩa với họ là thế lực mạnh nhất đại lục, nghĩ đến đây làm cho những lão ngoan đồng này hết sức vui mừng, họ điều âm thầm cầu nguyện cho cô đột phá thành công.
Qua một thời gian trong sự khiếp sợ tột độ của mọi người thì cuối cùng gió lốc đột phá cũng tan đi, cánh cửa phòng đóng chặt được bao ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào như sói đói thấy mồi mà mở ra.
Nhưng điều mà họ thấy đầu tiên không phải là cô người họ đang chờ đợi mà là hai mỹ nữ tuyệt sắc, họ cùng mặc y phục màu thiên thanh, nhưng hai người lại mặc ra hai khí chất khác nhau, một người thì yêu dã quỷ mị, một người dịu dàng ôn nhu, nhưng hai người họ điều là tuyệt sắc giai nhân, dung nhan kia chỉ thua mỗi mình cô thôi.
Nhưng sự xuất hiện của hai người lại làm nổi lên nghi hoặc của mọi người tại đây, kể cả Hàn Hy Thần, họ thật không biết từ bao giờ trong Thanh Linh môn lại xuất hiện hai mỹ nhân như vậy, hơn thế nữa là hai người đi ra từ phòng của cô, phó linh chủ tôn kính của họ.
Nhưng không đợi mọi người thắc mắc xong thì bên trong cô thướt tha dáng liễu đi ra, khi thấy cô thì tất cả điều dại ra mà nhìn, vì cô mặc một thân nhung trang bạch y, dung mạo tuyệt thế không hề có tí son phấn nào, khí chất lại là cao quý thanh lãnh, khi cô bước đi mùi thảo dược vô hình bay ra cộng thêm với ánh nắng mặt trời khúc xạ lên, trông cô thật giống như một nữ thần dạo chơi nhân gian mà không hề dính tí bụi trần nào.
Những người có mặt tại đây chỉ biết dại ra mà nhìn, ngay cả Hàn Hy Thần cũng không ngoại lệ, bất giác hắn thốt lên câu, nhưng một câu này cũng lại là tiếng lòng của mọi người đó là
"nàng đẹp quá"
Cô nghe hắn khen thì không nói gì, đưa tay lên mũi ngại ngùng xoa xoa.
Hàn Hy Thần lúc này cũng đã hồi phục lại, đưa nắm tay lên miệng giả vờ ho nhẹ để lay tỉnh lại những người còn trong thẫn thờ.
Cô cười cười tà tứ đứng đó chờ mọi người hồi phục xong hết rồi mới kéo Mi nhi và Hoa nhi đến trước mặt mà giới thiệu
"Thần, đây là hai tỷ muội Mi nhi, Hoa nhi, họ điều là đồng bạn của ta mới đến lúc ta bế quan, nên ta chưa kịp thông báo với huynh, mong huynh thứ lỗi vì họ đột nhập vào"
Hàn Hy Thần cười dịu dàng với cô, ôn nhu nói
"không sao, chỉ cần nàng cho phép là được rồi, còn lại ta không quan trọng"
Tất cả mọi người nghe hắn nói thì không khỏi trợn to mắt, cái gì, đây là sủng thê cũng không cần sủng đến vô pháp vô thiên đi chứ, không sai, tất cả bọn họ điều có chung một suy nghĩ như thế, vì từ khi cô đến đây thì nơi nào có cô là nơi đó lập tức có linh chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi của họ xuất hiện, còn nữa ánh mắt của linh chủ luôn luôn ôn nhu dịu dàng khi nhìn cô như thế, nếu như nói linh chủ họ không có gian tình gì với phó linh chủ thì thà rằng họ tin rằng heo mẹ có thể leo cây.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ như thế nhưng họ nào đâu dám phàn nàn điều gì đâu, bởi vì đây điều là thần tượng mà họ tôn kính đó nha.