Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 115: 115: Anh Em Của Roma




Dùng bữa xong mọi người bắt đầu tản đi, ai về nhà nấy, chỉ còn nhóm người trẻ tuổi cùng với những người từng đi đến lãnh địa Riudum là đi lại chỗ Trần Vũ Phong rồi ngồi quanh thành một vòng tròn lớn, Ra cũng dẫn theo một người đàn ông cùng hai chàng trai đi lại.

“Anh.

” Roma nhìn phía sau Ra liền rung mình một cái rồi đứng dậy nghiêm túc hô “Anh cả, anh hai, em tư, bé út.


“Ngồi đi.

” Người đàn ông gật đầu với mọi người rồi theo ba người em của mình ngồi xuống.

Ra nhìn Trần Vũ Phong sau đó chỉ tay vào ba người anh dẫn đến rồi giới thiệu “Đây cả con trai trưởng của tộc trưởng Lara, đây là hai đứa em trai tôi Ni cùng Li.


“Xin chào.

” Trần Vũ Phong gật đầu với bọn họ.

“Xin chào.

” Ba người cũng gật đầu đáp lại.

Chào hỏi xong Lara liền không ngừng ngại mà trầm giọng hỏi “Bên người cậu có thứ gì đó, tôi không thể xác định nhưng chắc chắn có.


“Anh cả của bọn tôi rất mạnh, dù tên chết tiệt kia có là linh hồn đi chăng nữa thì anh ấy vẫn cảm nhận được khi hắn xuất hiện.

” Roma nghe anh mình hỏi liền kiêu ngạo nói.

“Tên đang ghét, anh ba anh nói ai vậy.


” Ni cùng Li nghiên đầy đồng thanh nói.

“Hừ, đó là một tên siêu siêu đáng ghét, chắc chắn các em cũng ghét hắn cho xem.

” Roma nhìn hai đứa em mình nghiêm túc nói.

“Vũ Phong, không biết có phiền khi nói cho chúng tôi biết không.

” Ra lịch sự nói.

Trần Vũ Phong lắc đầu tỏ vẻ không thành vấn đề “Không sao, cũng không có gì để dấu diếm.

” Nói xong cậu khoát tay rồi hô “Alin.


Một vòng tròn ánh sáng hiện lên phía sau lưng cậu.

“Elf.

” Những người có mặt đồng thanh hô lên đầy kinh ngạc.

Ra cũng khá bất ngờ nhưng nhìn thái độ của Roma anh cũng đoán được một hai, nhưng điều anh kinh ngạc nhất là một elf lại chấp nhận một nhân loại làm chủ nhân của mình.

“Đây là Alin, anh ta ký khế ước triệu hồi với tôi.

” Trần Vũ Phong nói.

“Đúng là khá bất ngờ.

” Lari nhìn elf xinh đẹp khuôn mặt đầy vô cảm đứng phía sau cậu mà thở dài, có thể thu phục được cả tinh linh đúng là một nhân loại đáng sợ.

“Hừ.

” Alin nhìn những thú nhân ngồi xung quanh thì tỏ vẻ ghét bỏ mà xoay mặt đi.

Trần Vũ Phong nhìn Alin rồi nhìn những người xung quanh, gân xanh của họ đã nổi đầy, hai tay nắm chặt lại với nhau, hàm răng cắn chặt tỏ vẻ đang kìm nén lại tức giận mà không nhào đến đánh cái người đầy kiêu ngạo trước mặt cho thõa thích.

Trong không khí căng thẳng đầy lửa giận của nhóm thú nhân thì Lari liền lên tiếng "Elf này đã chết, đây chỉ là linh hồn mà thôi.

"
"Nhưng anh ta có thực thể, thật kỳ lạ.

" Ra gật đầu khó hiểu.

"Tôi cũng không rõ.

" Trần Vũ Phong cũng lắc đầu đầy hoang mang "Alin, sao mọi người đều có thể thấy anh.

"
"Bởi vì mong muốn cùng sức mạnh của cậu.

" Alin nhìn những người khác đầy lạnh nhạt nhưng khi nhìn cậu lại hết sức dịu dàng, anh ta đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn cậu từ cung kính nhưng không mấy thân quen sang đầy sự biết ơn mà dịu dàng săn sóc.

Những thú nhân xung quanh trố mắt nhìn vẻ mặt ai nấy đều là sự hoài nghi về cuộc sống.

"Mong muốn thì tôi có thể hiểu nhưng sức mạnh thì là thế nào, không phải anh chỉ còn là linh hồn sao.


" Mạnh Kỳ cảm thấy khó hiểu.

"Dù là linh hồn nhưng tôi vẫn bừa thưởng được chút sức mạnh của cậu ấy rồi hấp thụ nó, những linh hồn sau khi rời khỏi thân xác sẽ dần dần yếu ớt mà dần dần biến mất không có cách nào nhìn thấy được, nhưng thật ra chúng tôi vẫn tồn tại chỉ là thời gian càng lâu sự lãng quên sẽ đến rồi chúng tôi sẽ hòa vào thiên nhiên, nhưng một khi có người phù hợp chúng tôi và họ sẽ có thể liền kết với nhau.

" Alin nhìn thoáng qua Mạnh Kỳ rồi giải thích, sau khi nhìn tương tác của Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ anh ta liền biết quan hệ hai người rất tốt vì vậy nể tình cậu anh ta liền không ngó lơ cậu ta mà đáp lại.

"Nhưng trước giờ chưa từng nghe trường hợp như thế này.

" Lari lắc đầu cảm thấy khó tin "Nếu đúng như anh nói thì chuyện này khá kỳ lạ.

"
Nhưng lúc này Alin lại chẳng thèm nói nữa, anh ta kiêu ngạo xoay đầu sang nơi khác xem như chẳng nghe thấy gì.

Trần Vũ Phong bất đắc dĩ thở dài gọi "Alin.

"
"Hừ.

" Alin nghe cậu gọi liền không tình nguyện mà hừ một tiếng rồi mới nói "Có gì kỳ lạ, từ trước đến nay không có bất kỳ elf nào đồng ý kết nối với người khác khi họ đã chết, bọn tôi chẳng tha thiết với những thứ giả tạo trên thế giới này, thà rằng trở về với thiên nhiên còn hơn bị trói buộc.

"
"Nhưng cuối cùng vẫn có người ký ước cùng nhân loại.

" Roma nghe vậy liền cười lạnh.

Alin nghe vậy liền trừng mắt nhìn nhưng không hề phản bác, đúng là anh ta đã làm trái mong muốn của tất cả elf, nhưng đây có liên quan đến sự tồn vong của bộ tộc mình cho dù thời gian có trôi bao lâu đi nữa chỉ cần có cơ hội thì còn hy vọng.

"Roma.

" Lari quát lớn khiến Roma co rúm cả người.

"Em cũng có khác gì người ta mà lên mặt.

" Ra hừ lạnh nhìn em trai của mình đang sợ hãi trước cái nhìn của anh trai cả.

"Ai cũng có mong ước riêng của mình, có thể đó là tự nguyện nhưng cũng có thể là không còn cách nào khác, đừng chọc vào sự thật trong lòng người ta.

" Ni chậm rãi nói rồi nhìn Roma le lưỡi "Anh ba ngu ngốc.


Alin nhìn thoáng qua Ni rồi dời mắt, nhưng Trần Vũ Phong luôn quan sát anh nên nhìn ra một chút dịu dàng vừa vụt qua trong mắt anh.

"Ngồi xuống đi Alin.

" Trần Vũ Phong mỉm cười thoáng nhích người sang chừa chỗ cho anh ta.

Alin lúc này không nói gì mà ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu cùng một thú nhân trẻ tuổi khác.

"Đúng rồi sao tôi không thấy Rie đâu vậy.

" Trần Vũ Phong thấy anh ngồi liền thở phào rồi mới hỏi chuyện mình thắc mắc.

"Ông ấy vẫn còn ở làng của người lùn cùng với Yuta.

" Mạnh Kỳ nói.

Roma cũng khẽ cười "Ông ấy nói phải bảo vệ cậu nhóc ấy, cứ sợ cậu nhóc sẽ gặp thiệt thòi khi ở nơi đó, dù sao bọn họ khá nóng nảy khi liên quan đến dụng cụ chế tạo mà.

"
"A, thật là ngại quá, không ngờ lại làm phiền ông ấy như thế.

" Trần Vũ Phong khẽ nói, đây phảy là trách nhiệm của cậu nhưng không ngờ lại làm phiền người khác.

"Ngại ngùng gì đâu, thật ra cậu nhóc rất mạnh mẽ nó cũng đã nói mình không sao kêu Rie trở về bộ tộc đi nhưng ông ấy không chịu.

" Ra lắc đầu cười nói "Có lẽ ông ấy muốn làm như vậy để báo đáp một chút cho mọi người thôi, một việc nhỏ không đáng nhắc đến.

"
Trần Vũ Phong nghe vậy liền cười khổ có lẽ những người chứng kiến khoảng khắc ấy đều không bao giờ quên được, sự thay đổi đang chiếm lấy trái tim của tất cả, một thứ mong muốn mãnh liệt trào dâng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.