Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 154: 154: Ngựa




"Pi.

" Tiếng kêu quen thuộc vang lên.

Trong lòng bàn tay của Alin xuất hiện một tinh linh nho nhỏ cả người bao bọc một luồng sức mạnh ôn hòa mà tươi mát.

"Tiểu Pi.

" Trần Vũ Phong vui vẻ gọi một tiếng.

"A, anh ơi.

" Tiểu Pi kêu lên một tiếng, nhưng khi lọt vào tai của cậu thì là một câu nói mà cậu có thể hiểu được.

"Xin chào, rất vui lại gặp được mày.

" Trần Vũ Phong cười híp cả mắt nói.

Tiểu Pi bay khỏi lòng bàn tay của Alin sau đó dừng lại trước mặt cậu, nó do dự nhìn hai bên vai của cậu sau đó khẽ gật đầu về phía vai phải của cậu còn mình thì bay về vai trái rồi ngồi xuống.

Những người khác chỉ tò mò nhìn Tiểu Pi một chút rồi nhanh chóng bị những món ăn hấp dẫn sự chú ý, liền không quan tâm nữa.

"Chúng ta đông đủ rồi, ăn thôi.

" Trần Vũ Phong mỉm cười rồi nói.

Lệnh vừa được phát ra, tất cả mọi người đều nâng đủa sau đó tiến hành cướp giật thức ăn.

Trần Vũ Phong cũng không chịu thua cậu nhanh tay gắp đầy hai chén nhỏ rồi đưa cho Đại Bạch cùng Tiểu Pi, để hai đứa tự động ăn, còn cậu thì tiếp tục giành giật cùng nhóm người.

Bọn họ vui cười cùng nhau dùng bữa, tiếng khen ngợi của nhóm thú nhân liên tục vang lên trong căn nhà bên ngoài bộ tộc.


Sau khi dùng bữa xong, nhóm thú nhận trẻ tuổi liền xung phong dọn dẹp rồi mới về nhà.

Trần Vũ Phong nhìn căn nhà đã trở nên vắng vẻ liền cười nói "Như vậy cũng không tệ.

"
"Ừ.

" Mạnh Kỳ bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

"Về phòng ngủ đi, sáng mai chúng ta phải đi rồi.

" Roma cười nói.

Yuta cùng Enzo nghe vậy cũng hô to "Lễ hội, lễ hội, chúng ta cùng nhau đi lễ hội.

"
"Được, mọi người nghĩ ngơi cho tốt nhé.

" Trần Vũ Phong gật đầu cười nói sau đó nhìn Alin hỏi "Có thể để Tiểu Pi ở cùng tôi không.

"
Alin gật đầu, anh ta không có ý kiến gì cả, dù sao Trần Vũ Phong cũng trở thành chủ nhân của cả hai rồi.

"Vậy nhé, mọi người ngủ ngon.

" Trần Vũ Phong phất tay tạm biệt rồi chạy lên phòng của mình.

"Anh ơi.

" Sau khi vào phòng Tiểu Pi liền vui vẻ lượn quanh người cậu vừa gọi.

"Phiền chết đi được.

" Đại Bạch nghe đến không kiên nhẫn liền quát lớn.

Tiểu Pi nghe thấy giọng Đại Bạch liền bay lên đầu nó rồi ôm chặt "Bạch Bạch, Bạch Bạch.

"
Trần Vũ Phong nhìn hai sinh vật không phải nhân loại đang đùa giỡn với nhau mà mỉm cười.

Cậu rất thích cảm giác này, một chút hoài niệm về quá khứ, lúc mà chỉ có bọn họ cùng nhau sinh sống.

"Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ đến chính thành Marata để tham gia lễ hội đó.

" Trần Vũ Phong ôm Đại Bạch để bên cạnh gối nằm của mình.

"Lễ hội.

" Tiểu Pi nhú đầu ra khỏi lông của Đại Bạch tò mò hỏi.

"Đúng vậy, lễ hội.

" Trần Vũ Phong đưa tay chạm vào mặt Tiểu Pi "Sẽ rất vui.

"
"Vậy Tiểu Pi cũng sẽ đi.

" Tiểu Pi vui vẻ để cậu vuốt đầu mình, sau đó lại buồn rầu nói "Nhưng Alin rất kỳ lạ, dường như anh ấy có tâm sự gì đó, nhưng Tiểu Pi không biết.


"
Trần Vũ Phong thở dài để sát mặt mình vào mặt Tiểu Pi rồi nói "Này nhé, Alin cần thời gian để tiếp nhận một cuộc sống mới, anh ấy không vui đó là tất nhiên, nhưng có chúng ta bên cạnh.

"
"Chúng ta sẽ giúp cho anh ấy vui lên, được chứ.

"
"Được ạ, chúng ta cùng nhau giúp đỡ anh ấy nhé.

" Tiểu Pi gật mạnh đầu nhỏ.

Trần Vũ Phong mỉm cười tủm sau đó nằm xuống "Ngủ thôi nào.

"
Lúc này cả căn nhà chìm vào sự im lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của những người đã ngủ say.

Cứ như vậy một ngày mới lại tiếp tục bắt đầu, khi ông mặt trời dần ló rạng, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống khắp nơi trên thế giới.

Những tiếng côn trùng trong đêm đã tắt hẳn.

Căn nhà bên ngoài bộ tộc cũng nhanh chóng được mở ra, nhóm người Trần Vũ Phong hưng trí bừng bừng mà chuẩn bị đi chơi lễ hội.

Trần Vũ Phong nói một tiếng với Lara sau đó để Roma mở kết giới giữa ngôi làng cùng rừng cây Pon.

Nhóm người nhanh chóng rời khỏi rừng cây mà đi vào nội thành Ruta.

Bên trong nội thành không khí trở nên sôi nổi hơn thẳng, những người buôn bán nhanh chóng bày các sạp hàng xung quanh đồi củi nhỏ, đó là trung tâm của nội thành, những cây củi nhỏ được xếp thành một đồi núi.

"Thật náo nhiệt.

" Yuta vui vẻ nhìn xung quanh.

"Đúng là náo nhiệt.

" Roma gật đầu thích thú mà nhìn các quầy hàng xung quanh.

"Đừng nhìn nữa, đi nhanh thôi, phải đến chính thành Marata trước tối nay.

" Mạnh Kỳ thúc giục, bọn họ thật sự rất gấp gáp.


"Được rồi.

" Yuta cùng Roma lưu luyến nhìn những gian hàng rồi gật đầu nói.

Sau khi ra cổng thành bọn họ liền nhanh chóng mua ba con thú cưỡi, may mắn lần này người bán thú cưỡi có một loại thú mới, tốc độ khá nhanh, có thể chạy vài ngày liên tục mà không cần nghĩ ngơi.

Nghe vậy Trần Vũ Phong liền quyết định chọn bọn nó, dù sao trong chuyến đi dài của bọn họ thì thu nhập rất khả quan, cho dù sài hết C đi nữa thì vẫn có thể bán một ít ra ngoài.

Ông chủ nhanh chóng dẫn ra ba con ngựa cao lớn, cái bờm dài phe phẩy trong gió, nhưng bốn cái chân của nó lại giống như sư tử, những cái móng vuốt sắc bén bám chặt trên đất.

"Thế giới này đúng là thú gì cũng lai được cả.

" Mạnh Kỳ nhìn con ngựa mà cảm thán, đây đúng là sự hủy hoại của giống loài mà.

Trần Vũ Phong bật cười rồi đưa tay chải chuốt bờm cho một con ngựa gần cậu.

"Đi thôi.

" Trần Vũ Phong buông tay rồi đi ra khỏi cổng thành.

Những người khác cũng dắt theo ngựa mà theo sau.

Yuta sẽ cưỡi cùng Roma, Mạnh Kỳ thì sẽ trông Enzo, Alin thì một mình một ngựa, còn cậu thì sẽ ngồi trên lưng Đại Bạch.

Sáu người chuẩn bị xong xuôi liền thúc ngựa xuất phát, bọn họ không chạy song song nhau, để đảm bảo an toàn bọn họ chạy theo một hàng dọc, Alin sẽ phụ trách phía trước, cậu thì phụ trách phía sau, bởi vì Roma cùng Mạnh Kỳ phải bảo vệ hai đứa nhỏ nên liền chạy ở giữa.

Một ngày không chút ngừng nghỉ mà chạy thẳng một đường đến chính thành Marata.

Đối với nhóm người Trần Vũ Phong, ganh giới giữa các thành cùng chính thành chính là những nơi tìm ẩn nguy hiểm không thể lường trước.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.