Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 20: 20: Chỉ Dạy




Ba người đi đến nơi Trần Vũ Phong hay tập luyện, sau khi để hai người tự hoạt động thì cậu bắt đầu động tác thường ngày.

Như Yến cùng Mạnh Kỳ hiếu kỳ đứng xem một chút thấy những động tác quen thuộc thì liền vào cùng làm.

Ba người cứ như thế tập xong các động tác, sau đó cùng ngồi xếp bằng rồi cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể.

"Hai người đừng lấy vũ khí ra, cứ tập trung để sức mạnh lan toả khắp cơ thể.

"
Đây là lần đầu tiên Như Yến cùng Mạnh Kỳ nghe thấy cách làm như thế, từ đầu những người hướng dẫn đó chỉ cách lấy vũ khí từ cơ thể ra chứ chưa hề chỉ cách khiến sức mạnh bọn họ tăng cao.

Sau khi hai người cảm nhận được sức nóng cháy da liền hoảng hốt mà mở bừng mắt ra, thở hổn hãi, cảm giác xa lạ này khiến họ vừa bất an vừa hứng khởi.

"Vũ!.

" Như Yến hào hứng định gọi cậu nhưng Mạnh Kỳ đã nhanh tay bịt lấy miệng cô.

Lúc này Như Yến mới phát giá người ngồi đối diện cô vẫn đang nhắm mắt cả người toả ra một luồng sáng trong suốt bao vây thân thể.

"Cậu ấy làm sao có thể.

" Như Yến thì thầm.

"Sức mạnh tăng vọt.

"
Như Yến nghe vậy giật mình nhưng sau đó cảm thấy khó hiểu "Nhưng cậu ấy không có vũ khí.

"
Mạnh Kỳ lắc đầu "Không phải, cậu ấy triệu hồi được thú triệu hồi.

"
Như Yến nghe vậy nhưng chẳng hiểu sao, nhưng cũng không hỏi tiếp mà cùng Mạnh Kỳ nhìn chầm chầm Trần Vũ Phong.


Thời gian trôi qua, mặt trời dần dần lên cao cuối cùng Trần Vũ Phong cũng từ trạng thái thiền định tỉnh dậy.

"Vũ Phong, cậu không thấy nóng sao.

"
"Có chứ, nhưng quen thì tốt rồi.

"
Mạnh Kỳ nghiêm túc hỏi "Cậu dùng biện pháp này ở đâu thế, tôi chắc chắn đây không phải là quá trình rèn luyện sức mạnh ở thế giới này, cái cảm giác cháy da đau thịt chắc chắn không có bao người chịu nổi.

"
Trần Vũ Phong cũng không giấu giếm "Tôi tự làm đấy, lúc đầu tôi cố gắng lấy quyển sách từ trong tim ra nhưng mãi chẳng được, sau đó tôi phát hiện dù không có quyển sách trên tay thì cơ thể tôi vẫn tăng sức mạnh, việc duy nhất tôi cần làm là cảm nhận cùng chấp nhận nó.

"
"Điều này thật điên rồ, tôi không nghỉ cách này có thể hữu dụng với tôi.

" Như Yến than thở.

"Tôi có thể thử.

" Mạnh Kỳ thì lại nghỉ trái ngược, nếu như có thể vượt qua sức mạnh trong cơ thể chắc chắn sẽ tăng tiến một cách đáng sợ.

"Không vội.

" Trần Vũ Phong lắc đầu "Muốn nhập vào trạn thái này tôi đã mất hơn một tháng, tôi nghỉ nó không dừng lại thế này.

"
"Được, cảm ơn cậu.

" Mạnh Kỳ khẽ cười.

Trần Vũ Phong híp mắt cười theo, có vẻ cậu ta đã từ từ buôn bỏ cảnh giác, cậu cảm thấy rất vui.


"Đúng rồi, tôi muốn đi săn các cậu thì thế nào.

"
"Chúng tôi sẽ đi cùng.

"
Ba người đi sau vào rừng, bởi vì hôm nay muốn mở tiệc nên không thể lựa những con thú quá nhỏ, to một chút sẽ tốt hơn.

Trần Vũ Phong cũng không lười biến, cậu lại tiếp tục tự mình săn mồi, đều này khiến hai người đi cùng khá bất ngờ, tuy động tác rất hỏng bét nhưng cách tính toán cùng sự điêu luyện của cánh tay rất tốt, điều mà cậu thiếu có lẽ là sự chỉ dẫn.

Mạnh Kỳ xem mốt hồi ánh mắt dần trở nên kiên định, rời khỏi nơi đang đứng tiến đến gần con mồi của Trần Vũ Phong.

"Nhìn đây.

"
Mạnh Kỳ tập trung tinh thần lấy vũ khí ra, một thanh kiếm được bao quanh bởi ánh sáng đỏ.

Cậu ta chạy đến gần con mồi sau đó đâm một kiếm, tuy nó né được nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục xoay người chém ngang, tuy động tác không quá điêu luyện, vẫn còn rất nhiều chỗ hở nhưng sự bình tĩnh cùng sự phán đoán đã khiến những nhát kiếm không một chút do dự.

Trần Vũ Phong nhìn cách Mạnh Kỳ săn mồi không khỏi cảm thán, đúng là một nhân tài mà, dù cùng một thế giới nhưng có vẻ sự thích ứng củ cậu ta vẫn mạnh hơn cậu, sự dứt khoát của cậu ta khiến tay chân cậu run rẩy.

Nhưng thế giới này bắt buộc phải như thế, một khi do dự sẽ chết, nếu như đã mang trong người sức mạnh chắc chắn sẽ bị nuốt chửng trong sự tranh đoạt.

Một tháng qua Trần Vũ Phong đã đếm qua, số người mang sức mạnh trong làng không quá tám người, nhưng họ rất yếu.

Mạnh Kỳ sau khi biểu diễn vài kỷ thuật đi săn mà mình biết liền dứt khoát giết con mồi, đây là một con bò đốm, thân hình to lớn nhưng khá chậm chạp, không có lực sác thương như da của nó khá dày, khó có thể khiến nó bị thương, điểm yếu của nó là bụng.

"Những chiêu thức này là cậu tự học à.

"
"Một phần là Quang Huy chỉ, còn lại tôi tự mày mò, dù ở nội thàmh nhưng chúng tôi không có người chỉ dẫn.


" Mạnh Kỳ thu kiếm lại rồi nói ra thông tin mình biết "Nghe nói ngoại trừ những người được thu nhận vào hoàng cung thì những người được quý tộc thu nhận mới có được sự chỉ dạy.

"
"Tôi cũng nghe được vài chuyện, nhưng nó không quá thoải mái.

" Trần Vũ Phong thở dài nói, sau đó thấy Mạnh Kỳ nhìn cậu đầy hiếu kỳ liền tiếp tục "Những người được thu nhận vào hoàng cung hoặc được giới quý tộc mua chưa chắc đã sống tốt, tuy cái tôi nghe không trực tiếp như thế nhưng vẫn diễn dãi được một hai, sự tàn không trong cái mạnh luôn là tiền đề mở ra những cuộc chiến.

"
"Cậu nói đúng, có lẽ tôi nên cảm tạ rằng mình đã ở đây mà không phải phục tùng cho bất cứ ai.

" Mạnh Kỳ gật đầu nhẹ nhõm.

"À đúng rồi hai người nhận nhiệm vụ gì vậy.

"
"Đến khu rừng của thôn Thanh Bình tìm cỏ Masa.

" Mạnh Kỳ trực nhớ ra mình chưa nói về hội cho cậu "Trong nội thành có một ngôi nhà đặt giữa trung tâm tên của nó là Phong Lữ, đây là một hội chuyên cấp nhiệm vụ cho những người có sức mạnh để họ có thể kiếm tiền, nhiệm vụ trong đó rất đa dạng cùng phong phú, nếu có dịp cậu cứ đến xem thử đi.

"
Trần Vũ Phong nghe thấy cũng khá tò mò liền gật đầu đáp ứng "Được, có dịp tôi sẽ đến thử.

"
Hai người nói trong chốc lác liền bỏ con mồi vào túo không gian sau đó đi đến chỗ Như Yến đang đứng rồi ba người tiếp tục đi vào trong.

Lần này Trần Vũ Phong tìm bò đốm sau đó thử cá động tác của Mạnh Kỳ, tuy vũ khí lhác nhau nhưng có vẻ sử dụng khá tốt.

Mạnh Kỳ vừa nhìn vừa nêu ra các nhược điểm của những con thú mà mình từng săn, sau đó chỉnh sửa lại vài động tác cùng cách cầm chuỷ thù của Trần Vũ Phong.

Như Yến đứng một bên há hóc mồm nhìn cả hai, sao chỉ trong vài phút đồng hồ mà hai người đã trở nên thân thiết đến vậy, cô quen Mạnh Kỳ lâu như vậy mà số lần cậu ấy chủ động nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay huống chi một lần mà nói nhiều chữ như thế.

Sau một lúc đứng tự hổ nhân sinh cuối cùng Như Yến quyết định đi săn, sau khi gặp con mồi trên đường cô ngăn Trần Vũ Phong lại rồi đi đến gần, bước chân của cô nhẹ nhàng, khí thế xung quanh cô rất bình thản, cô chậm rãi lấu thanh đao ra cầm trên tay.

Trần Vũ Phong trợn tròn mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh nhức thanh đao to lớn bằn một tay sau đó vắt ngang vai, đây đúng là một cảnh tượng hết sức bá đạo, nhưng xung quanh cô lại chẳng có khí thế gì, lớp ánh sáng trắng bao bọc quanh thanh đao cô toả ra sự dịu dàng, dưới ánh mặt trời càng toả ra sự chói chang êm ái.

"Thể chất của một Cuồng Đao Sư sẽ được thay đổi, cậu có thấy không ánh sáng xung quanh thanh đao của cô ấy.

" Mạnh Kỳ nhìn sự kinh ngạc của Trần Vũ Phong liền nói.


"Thật đẹp.

"
"Không chỉ đẹp, nó rất lợi hại.

" Mạnh Kỳ ngập ngừng rồi nói "Lúc mới gặp Như Yến không toả sáng như vậy, một màu ảm đạm, có lẽ cũng vì vậy mà cô ấy không được chọn.

"
"Có lẽ người đứng đầu thế giới này chỉ chọn thiên tài, bọn họ không cần sự nỗ lực.

" Trần Vũ Phong nhún vai.

Mạnh Kỳ khẽ cười "Có lẽ là vậy, chỉ mong bọn họ đừng tìm chúng ta.

"
"Không thể.

" Trần Vũ Phong lắc đầu nhắc nhở "Hãy cẩn thận chúng ta vẫn bị theo dõi, tôi cảm nhận được, tuy không chắc chắn nhưng cẩn thận vẫn hơn, hai người từng thể hiện với người khác chưa.

"
Mạnh Kỳ lắc đầu.

Trần Vũ Phong thở phào "Tốt rồi, cố gắng đừng để lộ, họ chỉ theo dõi chúng ta khi ở nơi ở, nếu các cậu ở đây thì người theo dõi tôi cũng sẽ theo dõi các cậu.

"
"Sao cậu biết.

"
"Ông lão dược sư đã nhắc nhở tôi, ông ấy là một người tốt.

"
Mạnh Kỳ nhìn Trần Vũ Phong không nói gì tuy không quá tin tưởng về người mà cậu nói đến nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

Hai người dừng lại câu chuyện rồi nhìn Như Yến đang vờn con mồi, cô không lập tức giết nó mà vui vẻ đùa giỡ nó đến kiệt sức, nhìn thôi mà phải thấy tội cho con mồi mà cô săn.

Đúng là không có gì tàn bạo hơn là đùa giỡn những thứ yếu hơn mình.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.