Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 202: Chương 202




Trên biển, những con thuyền đánh cá chậm rãi di chuyển, sau khi bước qua ranh giới giữa hai đại lục họ liền di chuyển chậm rãi lại, ở đại lục này họ vẫn có quyền đánh bắt thoải mái, cũng như cá ở đây có nhiều chủng loại mà đại lục phía đông không có được.

“Chúng ta sẽ đi chậm từ đây cho đến đất liền, chắc hơn nữa thàng nữa sẽ đến nơi.

” Ranka từ buồng lại đi ra ngoài nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nhóm người nói.

Anh ta cói quan sát cuộc chiến của bọn họ cũng thấy được sức mạnh trên lệc của hai bên, nhưng dù vậy sức mạnh tiêu hao cũng cực kỳ lớn, nếu như nói bọn họ không mệt mỏi là giả nhưng có vẻ họ chẳng muốn đem sự mệt mỏi này biểu lộ ra khuôn mặt của mình.

“Làm phiền anh rồi.

” Bara Ly gật đầu nói, con thuyền giảm tốc độ không phải là quá xấu dù sao những kẻ bám đuôi vẫn chưa thực sự lộ diện, theo thời gian này cho đến khi đến đất liền có lẽ bọn họ có thể tiêu diệt tất cả những kẻ đó.

Ranka nghe vậy thì cũng không tiếp tục nói gì, anh ta quay trở lại buồn lái của mình sau đó thả lưới cá xuống, dù sao con thuyền cũng chạy chậm như vậy việc thả lưới sẽ không khiến chúng cuốn vào động cơ thuyền.

Người vừa rời đi bọn họ liền dựa vảo tường nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy bọn họ không cảm thấy quá mệt mỏi nhưng cần phải dưỡng sức một chút để, dù sao nhóm người phía sau chưa chắc gì dễ ăn như nhóm đầu tiên này.

Nhưng có lẽ bọn họ đã suy nghĩ quá dễ dàng, không biết từ lúc nào một nhóm người bay xung quanh con thuyền đánh cá của bọn họ, trên tay họ ai náy đều cầm quyền trượng trên tay sau đó quyền trượng tỏ sáng các loại nguyên tố nhanh chóng được phóng ra đập mạnh vào lá chắn bao quanh thuyền.

Đùng, đùng, đùng.

Sức mạnh nguyên tố cứ đánh vào lá chắn khiến cả con thuyền đề lung lây, mặt biển cũng vì vậy mà dậy sóng đập vào đấy thuyền.

Đại Bạch từ nóc buồng lái nhảy xuống đi đến bên cạnh Trần Vũ Phong “Bọn chúng khá đấy, có thể suy nghĩ cách tấn công thế này.


“Chúng ta nếu đi ra chắc chắn sẽ bị bắn hạ, bọn chúng đã canh thời điểm khi chúng ta không chú ý mà bao vây.

” Bara Ly nhỏ giọng nói, anh nhìn trận địa của bọn họ thì không khỏi câu mày, phía trước những tên pháp sư kia lại có một hộ vệ che chắn, bọn họ cằm những tấm khiên có lực phòng ngự khá cao, nếu như sức mạnh của Lan thì còn ổn nhưng Odan thì không thể nhanh chóng bắn hạ được.

Bọn họ đem theo quá ít người nhắm từ xa, hiện tại quân địch lại khá đông, lá chắn không thể giữ quá lâu nếu như cứ bị bắn liên tục như vậy.


“Làm sao đây.

” LiLi lo lắng nói, theo tình hình này những người cận chiến như cô không thể làm gì.

Lan thì không quá lo lắng cho nhóm bọn họ, nhưng anh ta nghĩ nếu lá chắn thật sự bị vỡ sẽ khiến chủ nhân rất khó xử, dù sao đây cũng là do bọn họ liên lụy nếu những người ngư dân này bị cuốn theo thì đúng là tội lỗi mà.

“Lá chắn sắp không được nữa rồi chủ nhân.


“Sao có thể nhanh vậy.

” Riva kinh ngạc, ông ta biết sức mạnh của Lan không chỉ có thế.

“Bên trong nhóm người kia có kẻ khá mạnh.

” Lan đen mặt sau khi quan sát từng loại sức mạnh đang đánh vào lá chắn, bên trong những sức mạnh đó có một luồng sức mạnh cao cấp.

“Đúng là để giết ta mà những kẻ đó không ngại hy sinh những chức nghiệp có sức mạnh lớn nhỉ! Đúng là quá lãng phí.

” Bara Lu thở dài nói, nếu những kẻ này mà vào tay anh thì chúng sẽ được sự dụng như một người tốt cho đất nước của mình.

“Không tốt, sắp vỡ rồi, chủ nhân.

” Lan kinh ngạc hét lớn.

Thì ra bên trên lá chắn bỗng nhiên xuất hiện vết nức, có lẽ tên kia đã không còn kiên nhẫn tấn công từ từ nữa rồi, hắn muốn phá vỡ lá chắn một cách nhanh chóng.

“Yuta.

” Trần Vũ Phong nhìn vết nức sau đó hét lớn vào trong phòng của con thuyền.


Một dụng cụ hình tròn được quăng ra, sau đó lăn lốc đến bên cạnh chân của Trần Vũ Phong, tiếng nói của Yuta cũng vang lên.

“Thứ này cũng không tốt lắm đâu, em chưa biết thực lực của kẻ kia mạnh tới đâu nhưng thứ này là dùng sức mạnh của chính anh tạo ra đó vì vậy em không biết nó sử dụng thế nào.


Những người trên thuyền nghe vậy liền kinh ngạc, một dụng cụ được tạo ra từ sức mạnh của chức nghiệp giả, như vậy nó sẽ sử dụng như thế nào.

“Như vậy là tốt rồi, cảm ơn em.

” Trần Vũ Phong không lo lắng nhiều như vậy, đối với cậu bên trong người có một ấn ký do chính tay thần ban cho vậy thì sao có thể yếu được, vì vậy thứ này có thể chóng chọi được một chút thời gian để Lan gia công lá chắn là tốt nhất.

Mà chính những người khác cũng nghĩ giống như cậu sức mạnh của cậu không thể nào giữ lá chắn lâu được.

“Lan anh hãy gia công lại lá chắn của tất cả con thuyền đi.

” Trần Vũ Phong nói dứt lời liền đưa dụng cụ hình tròn lên sau đó kích hoạt nó, một luồng ánh sáng nhanh chóng hiện lên bao vây quanh con tàu.

Đùng, đùng đùng.

Những tiếng va chạm sức mạnh lớn vang lên, nhưng lúc này đây tuy những đòn đánh sức mạnh đó vẫn không một chút giảm bớt nào nhưng con thuyền lại đứng vững vàng một cách kỳ lạ, giống như nó chẳng chút ảnh hưởng bởi ngoại lực bên ngoài mà vẩn đứng yên một cách bình an vô sự.

Điều này khiến cho hai pháp sư biết được cách tạo lá chắn mạnh nhất như Lan cùng Bara Ly phải kinh ngạc đến kinh hãi, lá chắn này chẳng lẽ còn bền vững hơn lá chắn của bọn họ, chuyện này sao có thể xảy ra, những công cụ hỗ trợ chức nghiệp cũng chỉ có thể dựa theo sức mạnh của người sử dụng mà thôi, nhưng sức mạnh của Trần Vũ Phong không thể nào mạnh như vậy được.

Chẳng lẽ là do người chế tạo, như vậy càng không thể, một cậu bé vừa thức tỉnh thì làm sao sáng tạo ra những công cụ mạnh mẽ như vậy, chuyện này thực sự không thể hiểu nỗi.

“Lan.

” Nhìn thấy Lan vẫn nhìn chắm chằm lá chắn được tạo ra Trần Vũ Phong không khỏi nhắc nhỡ, cậu không biết lá chắn của mình có thể chóng trội được bao nhiêu lâu.


Nghe tiếng nói của cậu Lan mới giật mình sau đó bắt đầu tập trung củng cố lại tất cả lá chắn ở các thuyền cùng với thuyền của bọn họ.

“Cứ như vậy cũng không phải là cách.

” Riva nhìn những kẻ bên ngoài nói “Nếu như đợi bọn chúng tiêu hao sức mạnh dẫn đến kiệt quệ thì chưa nói đến không biết phải mất bao lâu mà chính lá chắn thuyền của chúng ta cũng không thể nào chống đỡ nỗi.


“Không những vậy, lỡ như trên người bọn chúng có dược phẩm hồi phục thì sao, hoặc bên cạnh chúng có dược sư thì thế nào, không ai nói chắc được chuyện gì cả.


“Ông nói đúng, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ.

” LiLi cũng cảm thấy như vậy, hiện tại phải tiêu diệt bớt kẻ địch thì cô mới có thể rời khỏi thuyền mà đánh nhau cùng chúng.

“Chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

” Trần Vũ Phong nhìn những pháp sư đang không ngừng bắn về phía bọn họ rồi nói “Tất cả những người có thể bắn xa cứ tập trung vào mục tiêu mà bắn hạ chúng, đừng lo lắng sẽ không thể bắn chúng, chỉ cần khiến chúng phân tâm là đủ rồi.


“Như vậy có được không.

” Odan khó xử nói, nhìn phẩm cấp của những kẻ cầm khiên liền biết những đòn tấn công từ xa rất khó có thể đánh đến trước mặt bọn pháp sư kia.

“Các ngươi đang lo lắng cái gì.

” Ashi khinh thường nói “Không làm thì sao có thể biết được nó không thành công, cho dù thật sự không được thì cứ khiến chúng sao lãng là được rồi.


“ÍT nhất như vậy còn có thời gian để những người khác rời khỏi thuyền mà đánh lén bọn chúng.


Odan nghe vậy liền bừng tỉnh, đúng vậy bọn họ sợ cái gì cứ chiến đấu, chỉ cần chiến đấu thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi, bọn họ đã biết trước con đường phía trước không hề đơn giản mà phải biết cố gắng hơn nữa, mạo hiểm hơn nữa để đạt được mục đích mà mình đã đề ra.

“Chủ nhân.


” Tali nhìn Bara Ly hỏi, bọn họ là thuộc hạ của anh, phải chính miệng anh chỉ huy thì mới có thể khiến bọn họ bán mạng vì anh, mọi quyết định đều là do anh.

“Hừ.

”Ashi thấy vậy liền không hề vui vẻ, Trần Vũ Phong mới là người có tiếng nói nhất ở đây, một nhân loại bình thường chỉ có như thế mà ra oai cái gì, nếu không phải anh ta nể mặt cậu thì những kẻ này chẳng đáng để anh ta cứu giúp.

Một lũ ngu dốt.

Trần Vũ Phong thấy anh ta như vậy liền mỉm cười an ủi, cậu cũng chẳng có ý kiến gì cả, hai phe khác nhau, hai người quyết định không ai xâm phạm bên nào, vậy là tốt nhất rồi.

Bara Ly suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đây là cách duy nhất của tình trạng hiện giờ “Mọi người nghe đây, những ai có thể phóng ra sức mạnh tới kẻ địch thì nhắm vào mục tiêu rồi đánh, cho dù không đánh trúng thì vẫn đánh, khiến chúng sao lãng không còn quá chú ý đến chúng ta.


“Rõ.

” Nhóm thuộc hạ của anh nhanh chóng đáp lại.

“Vậy thì chúng ta cũng triển thôi.

” Trần Vũ Phong nhìn nhóm của mình rồi cười nói “Chọn mục tiêu nào, Alin cho tôi mượn tiểu Pi nhé.


“Được.

” Alin gật đầu sau đó đưa tiểu Pi ngồi trên vai mình cho cậu.

Tiểu Pi ngồi trên vai Alin từ lúc trở về thuyền nghĩ ngơi nhưng trong nhóm người chỉ có mỗi anh ta cùng Trần Vũ Phong nhìn thấy nó, bởi vì không muốn phiền phức nên hai người cũng chẳng nói chuyện với nó, lúc này đây cậu một người không có chút sức mạnh nào ngoại trừ có thể triệu hồi ra những người bên cạnh này thì là một kẻ phế vật không thể phế hơn.

Vì vậy chỉ có thể mượn chút sức mạnh của đã kích phát của tiểu Pi để quấy nhiễu bọn người kia mà thôi.

Mà những người khác nghe cậu nói vậy liền kinh ngạc nhìn sang, bọn họ không hề biết rốt cuộc Trần Vũ Phong đang muốn làm gì, không phải cậu chỉ là một triệu hồi sư thôi sao, làm sao có thể đánh những kẻ kia với khoảng cách xa như vậy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.