Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 51: 51: Hỗn Loạn Sức Mạnh




Trần Vũ Phong nhìn nhóm đồng bạn của mình mặt đầy mệt mỏi, đến nổi Yuta cũng phờ phạt liền bật cười.

“Cậu cười gì vậy.

” Như Yến buồn bực nói, cả người cô hiện tại đều ểu oải chẳng muốn nhứt tay lên nữa kìa, vậy mà cậu có thể cười vui vẻ như thế/
“Xin lỗi, xin lỗi chỉ là tôi muốn nói một cậu.

” Trần Vũ Phong ra vẻ hối lỗi sau đó khuôn mặt đầy nghiêm túc nhìn ba người “Mọi người vất vả rồi.


Mạnh Kỳ, Như Yến cùng Yuta nhìn cậu rồi cùng nhau nở nụ cười “Cậu cũng vậy.


“Vũ Phong tối nay cậu phải đãi một bữa ngon cho bọn tớ đó, đã hai ngay rồi chẳng có gì trong bụng cả, tôi đói đến hoa mắt luôn rồi.

” Như Yến ôm cái bụng đói meo của mình nhìn cậu đầy đáng thương.


“Được, nhất định sẽ làm thật nhiều cho mọi người.

” Trần Vũ Phong gật đầu, cậu cũng không ngời chỉ là thú triều với quy mộ 300 đến 400 cùng với một con quái thú cấp mười mà phải mất ba ngày hai đêm mới giải quyết xong.

Cô gái dược sư đứng cách đó không xa nhìn hỗ động giữa bọn họ liền không khỏi hâm mộ, từ khi sinh ra định sẵn mang sức mạnh chức nghiệp trong người thì cuộc sống của cô không còn do cô nữa, bốn mươi năm trôi qua cuộc sống của cô không hề được thoải mái giống bọn họ, cô đã thay đổi ba nhóm nhưng lần nào cũng bị bỏ lại, lần này cũng không ngoại lệ, sau khi xong nhiệm vụ này cô phải tiếp tục tìm một nhóm người khác và bắt đầu cuộc hành trình đầy áp lực tiếp theo.

Sau khi tất cả mọi người đều đã nghĩ ngơi xong, liền thu dọn lại xác thú đầy rẫy, những con thú nhỏ thì ai muốn cứ lấy hết, còn xác của sư tử Gun sẽ được trưởng thôn giữ khi vào làng sẽ chia đều cho từng người có công ở đây.

Nhóm của Trần Vũ Phong cũng chẳng quang tâm lắm, bốn người bỏ vào túi không gian một mớ xác thú rồi đi về lều của mình.

Mạnh Kỳ cùng Như Yến đã khôi phục được phần lớn thể lực, Yuta cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, nhóc liền đi bên cạnh hai người bắt đầu ríu rít, Trần Vũ Phong thì nhàn nhã đi phía sau nhìn ba người phía trước cảm thấy như vậy cũng khá tốt.

Thật ra đến cả Trần Vũ Phong cũng không xác định hiện tại mình như thế nào, tay chân hơi run rẩy nhưng vẫn trong phạm vi kiềm chế được khi ở trước mặt mọi người, mặt trắng bệch nhưng vì nước da cậu quá trắng nên không ai có thể nhìn ra, cậu đã lén lút uống vào một viên khôi phục nguyên tố, nhưng dường như thân thể cậu chịu ảnh thưởng không liên quan gì đến nguyên tổ cả.

Đi đến lều Trần Vũ Phong liền đi một mình ra bờ suối, dóc nước tát lên mặt để sự lạnh lẽo của nước cuốn bớt một chút mệt mỏi trên mặt đi, lúc này cậu mới thả lỏng một chút hơi thở cũng trở nên nặng nề, hiện giờ cơ thể cậu rất kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ ở điểm nào, nhưng cậu có thể cảm nhân được sự di chuyển của sức mạnh đang chạy loạn bên trong, nhưng ở đây không phải nơi để cậu ngồi xuống dẫn dắt nó, phải nhanh chóng rửa xong xác thú rồi trở về lều.

Nghỉ liền làm Trần Vũ Phong lấy sáu xác thú ra rồi bắt đầu rửa rồi cắt vuông, đôi tay thành thạo làm từng bước một một cách nhanh chóng gọn rẻ.

Đến khi trở lại lều chỉ mất nửa giờ, lúc này trời cũng về chiều, từng cơn gió mát mẻ thổi qua người.

Ba người Mạnh Kỳ thấy cậu đã về liền đứng lên phụ giúp dựng bếp.

Trần Vũ Phong liếc nhìn xung quanh lều liền thấy tăng thêm một nhóm cùng một người, vậy mà không bỏ đi bớt mà còn tăng thêm, đối với cô gái dược sư cậu không quá bất ngờ nhưng đối với những nhóm người kia thì đúng là khó hiểu.

Đối với thế giới này sức mạnh hơn đầu óc, dù cậu đã dùng đầu óc để khiến họ chiến thắng nhưng nếu không phải họcó sức mạnh thì điều đó hoàn toàn không thể, như vậy trong mắt họ cậu hoàn toàn là một phế vật không hơn không kém nếu như họ đến để điều tra cậu thì nhiệm vụ đã hoàn thành vậy tại sao vẫn còn ở đây.

"Chẳng lẽ muốn đào góc tường nhà mình.

" Nghỉ mà giật m ình Trần Vũ Phong liền vô ý nói ra khỏi miệng, nhưng may mắn cậu nói rất nhỏ chỉ ba người gần cậu mới nghe thấy.

"Ai muốn đào góc tường nhà cậu.


"
"Anh có góc tường để đào hả.

"
Như Yến cùng Yuta xoay đầu thấp giọng hỏi.

Trần Vũ Phong đen mặt nhìn hai người họ rồi thấy Mạnh Kỳ cũng đầy mặt trêu chọc nhìn qua liền muốn ôm mặt, đúng là lỡ miệng thì muốn đào hố chôn người mà.

"Làm cơm, làm cơm.

" Cảm thấy càng lúc càng mất mặt chỉ đành đánh trống lảng cho qua chuyện.

Để cái chảo lên cái bếp vừa dựng, cậu bắt đầu làm món ăn đầu tiên, bởi vì muốn khao cho cả nhóm một bữa ngon lành nên Trần Vũ Phong liền làm liền năm món ăn cùng một món canh và trên hết phải bổ sung một chút dinh dưỡng bằng cơm trắng rồi, những nhóm xung quanh chỉ có thể nhìn rồi ngửi mùi thơm bay trong gió mà nuốt nước miếng, không muốn mặt dày lại xin ăn.

Nhóm người Trần Vũ Phong dùng bữa trước ánh mắt đầy ganh tỵ cùng thèm thuồng củ tứ phía, nhưng không ai để ý họ đã quá quen với việc này, lúc đầu Yuta còn ngượng ngùng nhưng trước sự hấp dẫn của đồ ăn ngon thì ánh mắt xung quanh như bùn cả.

Ăn xong, bốn người một thú liền đi vào lều nghỉ ngơi, Trần Vũ Phong không muốn động tác của mình làm phiền sự nghỉ ngơi của ba người liền trải chiếc niệm nhỏ gần cửa.

Ba người khác tuy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều dù gì đều ở trong lều không có gì phải hỏi.

Trần Vũ Phong nhìn ba người cùng Đại Bạch mệt mỏi đến nổi vừa đặt đầu lên gối liền ngủ mẩt liền thở dài, chuyện này đúng là quá sức với bọn họ.


Không nghỉ ngơi nữa cậu ngồi xếp bằng trên niệm, nhắm mắt lại bắt đầu cảm nhận luồng sức mạnh đang chạy loạn trong cơ thể, rất kỳ lạ là dù cậu đã chuyển khá nhiều sức mạnh vào lá chắn của Yuta nhưng trong cơ thể lại không mất đi một chút vào mà còn có giấu hiệu bạo loạn sức mạnh vì nó quá tải đối với cơ thể.

Nhìn sự hỗn loạn của sức mạnh nguyên tố, Trần Vũ Phong đành dẫn dắt nó chạy vào trong tim nơi đang chứa một cuốn sách bị khoá chắt, cuốn sách như có cảm nhận được sức mạnh nguyên tố đang hướng về nó liền liều mạng hấp thụ sau đó toả ra một luồng sức mạnh để nó chạy dọc vào cơ thể cậu, khiến cơ thể dần thả lỏng cùng thoải mái một cách kỳ lạ.

Những thứ diễn ra trong cơ thể Trần Vũ Phong nói ra thì rất nhanh nhưng khi cậu mở mắt ra thì đã qua vài tiếng đồng hồ.

Trong lúc thoải mái thưởng thụ luồng sức mạnh chửa lành cơ thể thì cảm thấy chân mình nặng nề, còn ngứa ngấy, vai thì hơi nặng, mặt giống như bị cọ xát, bất đắc dĩ Trần Vũ Phong đành mở mắt nhìn.

Không biết từ lúc nào Đại Bạch cùng Tiểu Pi dã chạy đến bên người cậu, Đại Bạch bởi vì quá mệt mỏi mà vẫn đang phì phò ngủ nhưng cợ thể nó lại tự di chuyển đến gần đặt đầu lên chân cậu rồi tiếp tục thoải mái ngủ, còn Tiểu Pi thì bay lên vai cậu đang không ngừng chà mặt mình vào mặt cậu một cách vui vẻ.

"Ngủ đi.

" Thở dài một hơi, nhưng Trần Vũ Phong cũng không ngăn cản, cậu để Tiểu Pi vào tay, đểu nó vừa có thể tiếp xúc với cậu vừa có thể ngủ.

Trần Vũ Phong cứ giữ tư thế như vậy cho đến khi bên ngoài lều vang lên tiếng cãi vã.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.