Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 13: Ai là chó hoang ?



Xe ngựa chạy về Vương Phủ, An Tri Cẩm vén lên màn xe, hai tay ôm ngực, uốn tại một góc trong xe, lẳng lặng nhìn cảnh đường phố ngoài xe ngựa.

Trí nhớ nàng vô cùng tốt, đi qua một lần tuyệt sẽ không quên mất đường nữa, vì vậy lúc trở lại, nàng phân phó gã sai vặt không cần phải gửi lên bản đồ đi đường, mau sớm quen thuộc hoàn cảnh lạ lẫm, đối với một đặc công mà nói, chuẩn bị kỹ năng cũng là thói quen của nàng.

Tần Tử Minh ở bên cạnh nàng, vừa làm bộ như không yên lòng nhìn ngoài cửa xe, vừa ở trong lòng tính toán làm như thế nào mới có thể sớm chinh phục nàng.

Một nữ nhân, thích gì nhất nhỉ?

Tiền? Quyền? Lời ngon tiếng ngọt?

Hắn cảm giác mình có chút ngốc, mặc dù hắn ăn chơi trác táng, văn dốt võ nát, chỉ biết sống phóng túng, nhưng về điểm làm cho nữ vui vẻ này mà nói, hắn thật đúng là lính mới không thể mới hơn nữa.

Nhưng đối với loại nữ nhân như An Tri Cẩm này, nếu không dùng chút thủ đoạn, làm sao có thể chinh phục nàng đây?

Đang ở trong lòng đánh giá tiểu chủ ý, xe ngựa bỗng nhiên thắng gấp ngừng lại, thân thể của hắn không tự chủ được nghiêng về phía trước, đầu đụng vào thành xe bên trên.

"Chuyện gì xảy ra?" Tần Tử Minh có chút ít tức giận vừa xoa đầu vừa hướng gã sai vặt lái xe quát.

Chẳng qua là hắn vừa dứt lời, liền nghe được ngoài xe truyền tới một thanh âm trong veo của cô gái, "Ơ, đây không phải là xe ngựa củaVương phủ sao?"

Mơ hồ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, hắn liền không nhịn được đẩy rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang chặn đường đi của hắn lại, màn xe đẩy ra, đi xuống là một nữ nhân khoắc bạch y, lớn lên có khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, tròng mắt mỉm cười, môi đỏ mọng khẽ nhếch, mang theo một tia cao quý, có chút ít khinh miệt nhìn Tần Tử Minh.

Cô gái này chính là đương triều thái tử Tần Huy trắc phi Lục Thi Vũ, cha nàng chỉ là một tòng lục phẩm tu soạn Hàn Lâm viện, nàng trong nhà lại là thứ nữ, vốn không có địa vị gì, không nghĩ tới thế nhưng có thể làm thái tử trắc phi, còn hết sức được sủng ái, một khi được thế, liền có chút ít đắc ý vênh váo .

"Bản vương tưởng là người nào đâu, nguyên lai là hoàng tẩu." Thấy nữ nhân trước mắt, Tần Tử Minh trên mặt lập tức lộ ra một vẻ cười hì hì.

"Làm sao, Vương gia vui đùa đến mức đem quy củ bỏ hết đi sao? Thấy người cũng không hành lễ được?" Thấy Tần Tử Minh không xuống xe hành lễ, ngược lại cùng mình cợt nhả , Lục Thi Vũ không khỏi có chút tức giận nói.

Tần Tử Minh luôn luôn là bộ dạng phế vật bất cần đời, vô luận người nào nói về hắn như thế nào, cho dù nói xong có khó nghe hơn nữa thì hắn cũng không để ý, vì vậy trong triều, hoàng tử cũng được, hậu phicũng được, nói chuyện với hắn cho tới bây giờ sẽ không quá khách khí.

Nghe vậy, Tần Tử Minh vội vàng nhảy xuống xe, quy củ bái một cái, "Thần đệ ra mắt Hoàng tẩu."

"Lục Hoàng đệ a, không phải Hoàng tẩu nói ngươi là chó hoang sao? Đêm qua lại vẫn đùa bỡn rượu điên làm ra loại chuyện hoang đường kia, ngươi có biết hay không sáng sớm hôm nay cả kinh thành đều truyền khắp ngõ ngách rồi, đầu đường cuối ngõ đều nghị luận về ngươi, hoàng tẩu ta đều thay ngươi cảm thấy mất mặt. . . . . ."

"Dạ, Hoàng tẩu dạy phải." Tần Tử Minh vẫn không có vẻ tức giận, trên mặt vẫn mang theo tia phi tiếu, từ nhỏ đến lớn, hắn cũng sớm đã quen lời nói chanh chua như thế này rồi..., vì vậy nghe vào trong tai cũng sẽ không có bao nhiêu cảm giác.

"Được rồi được rồi, " Lục Thi Vũ cực kỳ chán ghét phất phất tay, quả hồng mềm nắm nhiều cũng không cảm thấy có ý nghĩa gì nữa, sẽ chỉ làm người cảm thấy ác tâm, "Mau nhường đường, bổn phi còn có việc. . . . . ."

"Ai là chó hoang?" Thời điểm Lục Thi Vũ chuẩn bị xoay người lên xe, đối diện trong xe ngựa đột nhiên truyện tới một giọng nữ lạnh như băng, tiếp theo, một cô gái mặc áo lông da Ngân Hồ vén mành xuống xe.

Lục Thi Vũ ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới trong xe vẫn còn có người.

"Hoàng tẩu, đây là bản vương. . . . . ." Tần Tử Minh lôi kéo An Tri Cẩm đang muốn hướng Lục Thi Vũ giới thiệu, ai ngờ An Tri Cẩm ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái liền trực tiếp đem hắn đẩy tới một bên.

"Theo ngươi nói như vậy, vậy các hoàng tử cũng là chó hoang rồi, vậy ngươi không phải là mẹ chó hoang? Hoàng thượng không phải là lão chó hoang? Hoàng hậu có phải hay không lão mẹ chó hoang? Thái hậu có phải hay không bà ngoại mẹ chó hoang. . . . . . A, thì ra là tất cả người của hoàng thất cũng đều là chó hoang, không biết hoàng thượng nếu nghe được lời nói này của ngươi sẽ ra sao đâu?" An Tri Cẩm vừa nói vừa chậm rãi đi tới trước mặt Lục Thi Vũ, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng mang một tia cười lạnh

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Tất cả mọi người đều nghe được, ta không có nói như vậy, đây đều là ngươi nói!" Ánh mắt nhìn lướt qua càng ngày càng nhiều quần chúng vây xem, chẳng biết tại sao, Lục Thi Vũ lại bị An Tri Cẩm nhìn chằm chằm đến toàn thân nhịn không được run rẩy, khí thế thoáng cái liền yếu đi.

"Nga? Vậy ngươi mới vừa rồi nói Tần Tử Minh là chó hoang đi."

"Ta. . . . . . Ta nói thì thế nào, hắn vốn là. . . . . ."

Lời của nàng vẫn chưa nói hết, một bàn tay mịn màng nhỏ dài lạnh như băng nắm cằm nàng, lực đạo rất mạnh, nàng ngay cả động đậy mà cũng không được.

Thấy trong mắt An Tri Cẩm lạnh lẽo, người khác không hiểu, nhưng Tần Tử Minh biết rất rõ ánh mắt đáng sợ này, liền vội vàng tiến lên khuyên nhủ, "A Cẩm, Hoàng tẩu nàng cũng không có cái ác ý gì, ngươi nhanh chóng thả. . . . . ."

Hắn lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy một đạo hàn quang ở trước mắt chợt lóe, một khối thịt máu dầm dề rớt xuống bên chân hắn, vài giọt máu tươi bắn lên áo lông Ngân Hồ của hắn, giống như những đóa hoa đỏ đẹp đẽ nở ra giữa mùa đông lạnh giá.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt này —— quai hàm Lục Thi Vũ bị cầm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở rộng ra, một loạt răng trắng tinh đã sớm tràn đầy máu tươi, mà trong miệng của nàng, cái đầu lưỡi linh hoạt kia đã yên lặng nằm trên mặt đất, máu tươi sềnh sệch theo người của nàng chảy xuống, nhiễm đỏ tuyết đọng trên đất.

"A ——" trong miệng truyền tới cảm giác đau đớn, làm cho nàng ta phát ra một tiếng kêu kinh thiên thảm thiết.

An Tri Cẩm nhẹ buông tay, nàng cả người giống như con rối bị bị mất đi lực năng, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nàng che miệng mình, toàn thân run rẩy, toàn tâm đau đớn, nàng muốn nếm thử cảm giác nói chuyện, lại phát hiện mình cũng không còn cách nào phát ra một âm tiết hoàn chỉnh.

"Nam nhân của ta, trừ ta, ai cũng không thể mắng hắn." Lạnh lùng ném những lời này, đang lúc mọi người nhìn chăm chú,  An Tri Cẩm xoay người lên xe ngựa.

Tần Tử Minh trong đầu ong được một tiếng, nhìn bóng lưng gầy của An Tri Cẩm, chỉ cảm thấy trong lòng tuôn ra một tia cảm giác khác thường, nói không rõ là cảm kích hay là cái gì khác, hắn chỉ biết là, từ nhỏ đến lớn, trừ Hoàng nãi nãi, cơ hồ không có ai bảo vệ hắn.

Tất cả mọi người sợ cùng hắn dính líu quan hệ, cho nên không ai nguyện ý đứng ở lập trường hắn ra mặt.

An Tri Cẩm ngồi ở trong xe ngựa, nhìn máu tươi trên tay, khuôn mặt ghét bỏ, nàng luôn luôn hết sức chán ghét máu tươi nhuộm trên người mình.

Lúc này, Tần Tử Minh vừa lúc đi lên, ánh mắt liếc về phía chéo áo của nàng, An Tri Cẩm không nói hai lời, xé áo choàng hắn bắt đầu tinh tế lau máu trên tay mình.

"Này, ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Thấy vậy, Tần Tử Minh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh băng của An Tri Cẩm, lời nói nhiều hơn nữa cũng nuốt xuống bụng, hắn chần chờ một lát, mới mười phần cẩn thận mở miệng nói, "Thật ra thì ngươi không cần thiết thay bản vương ra mặt, nàng nói thật ra cũng không phải là rất quá đáng, những thứ quá đáng hơn nữa vương đã đều nghe qua, ngươi hạ thủ. . . . . ."

"Ngươi có phải nam nhân hay không?"

Ao choàng da lông này cực mềm, lau đến khi hết mức sạch sẽ, An Tri Cẩm rảnh tay, lại đem chủy thủ trong tay lau khô sạch sẽ, cắm vào vỏ đao, đeo vào bên hông —— bình thường bên hông đeo  cũng là M1911, nơi này không có súng lục, nàng không thể làm gì khác hơn là cố mà làm một thanh chủy thủ để đeo.

". . . . . ." Có phải là nam nhân hay không không phải là bày rõ ra đấy rồi sao? Chẳng lẽ còn cần cho nàng chứng minh?

"Nếu là nam nhân, làm phiền ngươi đừng làm mất thể diện như vậy được không? Ta cũng không muốn thay ngươi ra mặt, ta chỉ là nhìn không được thôi, nhìn ngươi bị chỉ vào mặt mắng mà không có cảm giác nào, thậm chí còn có thể cợt nhả tiếp nhận, ngươi không cảm thấy mình rất kinh sợ, rất giống bọn hèn nhát sao? Người sống cần mặt mũi, ngươi riêng mặt mũi cũng không cần, còn sống làm gì? Ngươi muốn ta ở trước người ngoài nể mặt ngươi, nhưng mặt mũi không phải ai khác cho, mà là một mình ngươi phải đi tranh thủ, ngươi hiểu không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.