Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 16: Tiền nợ đánh bạc



Mùa đông ấm áp, có chút chói mắt.

Tuyết đọng sau khi tan đi làm lộ ra thảm cỏ khô vàng, bên trong viện, thân cây trơ trụi cùng hòa lẫn với bầu trời xanh trong.

An Ngọc ngồi ở bàn đá xanh trên bậc thang, ngẩng đầu 45 độ, nhìn nhánh cây nằm ngang trên đỉnh đầu, thở dài một hơi, "Ai, nhân sinh a."

Tần Tử Minh ngồi bên cạnh hắn, bắt gặp vẻ mặt ưu thương, không nhịn được vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi, "Hầu gia, bản vương hiểu ngươi. . . . . . Ai, nhân sinh a."

"Bản hầu than thở là bởi vì thua bạc, mắt thấy ngày kia sẽ đến ba ngày kỳ hạn rồi, lại không có tiền để trả, ta đây mặt mày ủ rũ a," An Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tần Tử Minh vẻ mặt cũng buồn thiu giống hắn, không hiểu nói, "Vương gia, ngươi vì sao lại than thở?"

"Bản vương than thở là bởi vì cưới vợ. . . . . ." Tần Tử Minh thiếu chút nữa đem suy nghĩ trong lòng nói ra, may là nhớ lại ước định cùng An Tri Cẩm, lúc này mới kịp thời dừng lại câu chuyện.

"Cưới vợ sao?" An Ngọc thấy gương mặt hắn lộ vẻ khó khắn, giống như là đã có chuyện gì lớn phát sinh, trong ánh mắt không khỏi nhiều hơn một tia hoài nghi.

"Không có gì, không đề cập tới cũng được, chúng ta tiếp tục nói về hầu gia ngươi đi, ngươi lần này lại thua bao nhiêu tiền?" Tần Tử Minh hết sức hiểu rõ, An Ngọc này, mặc dù không giống với những quan to hiển hách khác trong triều yêu thích sắc đẹp, trong phủ thê thiếp một đoàn, lại vẫn cứ thua ở một chữ "Đánh cuộc" phía trên.

Nếu không phải bởi vì An Ngọc nợ tiền hắn, hắn cũng không cưới An Tri Cẩm.

An Ngọc nghe hắn hỏi như thế, thở dài một hơi, lắc đầu, đưa ra năm ngón tay.

"Lại thua rồi, năm ngàn lượng a."

Ai ngờ An Ngọc lắc đầu.

"Năm vạn lượng?" Tần Tử có chút ít không dám tin tưởng nhìn đầu ngón tay hắn.

Ai ngờ An Ngọc vẫn như cũ lắc đầu.

"Đó là. . . . . ."

"50 vạn lượng."

Tần Tử Minh không nói hai lời, đứng lên làm như muốn đi, muốn năm ngàn lượng, hắn cũng có thể giúp, với năm vạn lượng mà nói..., hỗ trợ tích góp cũng có thể, nhưng đến 50 vạn lượng, đoán chừng bán phủ của hắn cùng An Hầu phủ này cũng không đủ trả lại.

"Vương gia. . . . . ." An Ngọc thấy thế, ôm lấy ống quần của hắn, nước mũi nước mắt nói, " Vương gia, ngươi không thể đi bộ, ngươi phải mau cứu ta a, ngươi nhìn ta trên có già dưới có trẻ . . . . . ."

"Hầu gia, chuyện này bản vương thật sự không giúp được ngươi," Tần Tử Minh vừa nói vừa ngồi xổm người xuống, đem từng ngón tay dính chặt trên ống quần mình gỡ ra, "Ngươi cũng biết bản vương một tháng chỉ có chút bổng lộc như vậy, cho dù đem bản vương bán cũng không có nhiều tiền như vậy."

"Nhưng ngươi là Vương gia, cha ngươi là đương kim hoàng thượng. . . . . ." Dưới tình huống này, cũng không đoái hoài tới mặt mũi, An Ngọc cả người như bạch tuộc dính trên người Tần Tử Minh, "Vương gia, chúng ta là thân gia, ta là nhạc phụ của ngươi."

"Ngươi buông tay, buông tay." Tần Tử Minh đã chết tâm với người muốn ỷ lại vào mình, lại nghe hắn nói hắn là nhạc phụ của mình, hận không thể dùng chân đạp chết hắn.

Nếu không phải bởi vì An Ngọc, hắn làm sao có thể cưới một nương tử An Tri Cẩm nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, cả ngày sống dưới quyền uy của nàng, thành thân đã được vài ngày, ngay cả nương tử hắn cũng chưa sờ qua một chút, thân gia đây coi là cái gì.

"Ta mặc kệ, ngươi phải giúp ta một chút. . . . . ." An Hầu phủ đã sớm xuống dốc, quan viên trong triều phần lớn hết sức nịnh bợ, căn bản sẽ không đem cái hầu gia xuống dốc này của hắn để vào trong mắt, mà những thứ kia sẽ không mắt chó coi thường người khác, làm quan công chính không cầu lợi, vừa không tham ô, vừa không nhận hối lộ, mỗi tháng nói về điểm bổng lộc này, của cải yếu kém, càng thêm không thể nào giúp cho việc khó của hắn.

Tần Tử Minh là cây cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, hắn ban đầu nghĩ đem nữ nhi gả đến Vương Phủ, thật ra thì cũng có điểm tư tâm này —— cho dù Tần Tử Minh có ăn chơi trác táng, văn dốt võ nát thế nào, trên người hắn thủy chung vẫn chảy huyết mạch Hoàng thất, hoàng thượng cho dù không sủng hắn, ít nhất hắn đời này áo cơm không lo, cũng sẽ không quá bị người khi dễ, huống chi vạn nhất có xảy ra chuyện gì, hoàng thượng khẳng định vẫn sẽ ra mặt giúp hắn giải quyết.

Đang lúc hai người trong trạng thái giằng co, thiếu chút nữa sẽ đánh nhau, cửa phòng sau lưng bỗng nhiên được mở ra.

Quay đầu lại, chỉ thấy An Tri Cẩm mặt không thay đổi đi ra, hướng An Ngọc nói, "Nương tỉnh, gọi ngươi đi vào."

Tần Tử Minh vội vàng thừa dịp hắn phân tâm đem chân rút ra, "Vợ của ngươi gọi ngươi, ngươi nhanh vào đi thôi."

"Vương gia, ngươi trước chớ đi, ta lập tức xong ngay, ngươi ở nơi này chờ ta , chờ ta. . . . . ." An Ngọc liền vội vàng đứng lên, một bên là vợ đại nhân, một bên là cây cỏ cứu mạng, đây thật sự là làm khó hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là ba bước quay đầu lại vào phòng.

"Chúng ta đi thôi." Ném những lời này, An Tri Cẩm nhấc chân rời đi vùng đất thị phi này.

Muội muội không biết việc đời, không hề có bộ dáng đại gia khuê tú, làm việc đấu đá lung tung, mẫu thân lôi kéo nàng không ngừng khóc lóc kể lể vận mệnh của mình bi thảm đến mức nào, còn cha ruột chỉ biết bài bạc, làm trong nhà thua đến táng gia bại sản, cùng với người đại ca trong miệng An Tri Lạc kia chỉ thiếu tiền mới quay về nhà, hơn nữa cùng một phu quân ai cũng dám đến giẫm lên một cước, đây chính là toàn bộ thân nhân của nàng ở chỗ này.

An Tri Cẩm chỉ muốn cách bọn họ càng xa càng tốt, không nên cùng bọn họ nhấc lên bất kỳ quan hệ gì —— nàng luôn luôn không thích giao thiệp cùng với người không có tiền đồ.

Những người này, không biết gạt bỏ chướng ngại vật trên đường đến mục tiêu của mình, chỉ biết đi theo phía sau chân nàng mà thôi.

Tần Tử Minh đi theo phía sau nàng, thấy toàn thân đều tản ra một loại lạnh lẽo trời sinh, không khỏi nuốt nước miếng một cái, có chút nhỏ tâm cẩn thận nói, "Chúng ta cứ như vậy mà trở về?"

Mặc dù trong lòng hắn ước gì về sớm một chút, nhưng đây dù sao cũng là lại mặt, có nói thế nào thì mọi người hẳn nên cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm. Bất quá, nghĩ lại thôi, với hiện trạng của An Hầu phủ, đoán chừng bọn họ hôm nay cho dù có ở nơi này đợi đến gãy chân cũng đừng hòng được ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon.

An Tri Cẩm không để ý tới hắn, bởi vì nàng hiện tại trong lòng nghĩ làm thế nào mới có thể cùng những người này phủi sạch quan hệ.

"Cha ngươi thiếu bạc, ngươi định làm như thế nào?" Hắn không muốn ra tay quản việc này, nhưng An Tri Cẩm là nữ nhi của An Ngọc, sợ rằng không thể nào không đếm xỉa đến, nếu An Tri Cẩm muốn nhúng tay, thậm chí buộc hắn hỗ trợ, hắn thật giống như cũng không còn biện pháp nào để cự tuyệt.

Hắn hiện tại hối hận khi cưới An Tri Cẩm, cùng An Hầu phủ kết cửa hôn sự này .

Chỉ trách, mình quá trẻ tuổi.

Người khác thành thân chọn cho mình một nhà mang đến lợi ích quan hệ, duy chỉ có hắn chọn ngu xuẩn như vậy, cùng An hầu phủ đã sớm xuống dốc, trên triều đình không hề địa vị nhấc lên quan hệ.

Hắn không có chí hướng lớn gì, cho nên có hay không ích lợi quan hệ cũng không quan trọng, dù sao hắn cũng không cần thế lực triều đình đi tranh giành cái gì, nhưng để cho hắn không thể không nghĩ tới chính là, An Ngọc này quá gây chuyện rồi, nếu qua vài ngày nữa, thiếu nhiều tiền như vậy, cuộc sống sau này chỉ sợ cũng đừng hòng mong có thể khá giả .

An Tri Cẩm vẫn không quan tâm hắn, cho đến khi đi tới cửa lớn, mới ông nói gà bà nói vịt quăng cho hắn một câu, " Ngươi, cách xa ta một chút."

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn An Tri rực rỡ lên xe, để lại hắn đứng ở đại môn An Hầu phủ trong gió lạnh một mình xốc xếch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.