Phép Biện Chứng Phong Thủy

Chương 19: Lời tâm tình của anh trai nhỏ



Nhóm Lý Dung đều nhìn ra sự khinh bỉ trong ánh mắt Đường Cửu, Trịnh Thu Kiến gãi đầu: “Cố vấn Đường nói rất đúng, khi năng lực chúng ta chưa đủ, báo cảnh sát mới an toàn.”

Giáo sư Trình nói: “Hơn nữa cũng dễ loại bỏ tai họa ngầm kịp thời.”

Lý Dung và Diệp Kỳ có cảm giác đi nhầm phim trường, rõ ràng là phim kinh dị huyền ảo, sao thoáng cái đã trở thành phim phổ cập giáo dục rồi?

Đường Cửu nói: “Thực ra ngoại trừ tỉnh S, tỉnh X mới là nơi dễ tìm thấy cương thi do cấu tạo và tính chất đất đai khô và dày. Ở đó có một huyện, tập tục mai táng của họ là không vội chôn cất mà phơi xác, đến lúc chỉ còn xương trắng mới đem chôn.”

“Nếu hạ táng người mới chết, máu thịt họ được địa khí bảo vệ sẽ không thối rữa, mấy tháng sau lông mọc toàn thân. Nếu là cương thi lông trắng, dân bản xứ gọi là ‘bạch hung’; nếu lông màu đen sẽ là ‘hắc hung’, đám cương thi ấy bị đồn rằng sẽ ra ngoài quấy phá.” Đường Cửu giảng thích qua: “Thực tế, việc khai quật cổ mộ liên tục ở nước ta thỉnh thoảng phát hiện ‘xác ướp’, đó chỉ là người chết nhưng không hóa cương thi mà thôi.”

Giáo sư Trình gật đầu, ông cũng nghe nói qua, nhưng rất hi hữu: “Nó được tạo thành như thế nào?”

Đường Cửu không nhắc đến dưỡng thi, chỉ bảo: “Khoa học lý giải địa huyệt có điều kiện đặc thù, cực kỳ khô ráo hoặc dày đặc khí hiếm, vi khuẩn khó sinh sống nên thi thể được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh.”

Nghe Đường Cửu giải thích như vậy, thật sự không còn đáng sợ nữa.

Giáo sư Trình cảm thán: “Vốn hiểu biết của chú quá nghèo nàn rồi.”

Cô an ủi: “Không phải giáo sư ít gặp, mà là loại chuyện này, tất cả mọi người đều giấu giếm không công khai.”

Trịnh Thu Kiến sực nhớ ra một chương trình khoa học mình từng xem trước kia: “Tôi nhớ có nơi phát hiện cương thi còn mời chuyên gia và ekip chương trình đến, trong một cỗ quan tài có thi thể phụ nữ mang thai từ rất lâu. Ngoại trừ ngón tay thì không khác gì người mới chết, có điều mặt mũi rất đáng sợ. Chuyên gia nói có lẽ thời điểm hạ táng người này chưa chết thật, bị chôn nên tỉnh lại, giãy giụa khiến oxy trong quan tài cạn kiệt, do đó thi thể mới không thối rữa.”

Lý Dung thử nghĩ một chút cũng thấy sợ hãi: “Chôn sống ư? Vậy đứa bé… Quá thảm rồi?”

Diệp Kỳ cảm giác có gì không đúng, lại không biết là chỗ nào: “Chương trình khoa học ấy cũng thật qua loa.”

Trịnh Thu Kiến nhìn Đường Cửu, hỏi: “Tôi nhớ thời cổ đại có tục đình linh (chưa chôn cất vội), người phụ nữ mang thai mới chỉ bị ngất, vậy…”

Một người ngất xỉu làm gì có chuyện tim ngừng đập ba bốn ngày, trừ phi vừa chết đã lập tức hạ táng? Nhưng người chết là một phụ nữ trẻ mang thai, đâu phải người già sắp chết mà chuẩn bị sẵn quan tài, từ góc độ nào cũng khiến người ta thấy kỳ quái.

Đường Cửu nói: “Phải tin khoa học.”

Trịnh Thu Kiến: “…”

Giáo sư Trình thở dài: “Được rồi, trên đời có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, em hỏi Tiểu Đường cũng vô dụng, cô ấy đâu tận mắt chứng kiến.”

Cô cũng không nhắc lại.

Ông thở phào: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến nghiên cứu khảo cổ thì cứ để các nhà chuyên môn lo.”

Đường Cửu nói: “Chi bằng giáo sư hỏi thử, vị trí phát hiện cụ thể ở đâu, chắc chắn là cương thi hay chỉ là dị động?”

Ông gật đầu, gọi điện cho đối phương.

Cô cảm thấy nhiều khả năng là sợ bóng sợ gió, bởi vì môi trường và khí hậu bên kia thiên về ẩm ướt, xác suất tạo ra cương thi rất thấp.

Chờ điện thoại kết nối, Giáo sư Trình hỏi lại: “Có người tận mắt nhìn thấy cương thi à?”

“Có hai học sinh ra đường ban đêm, gặp một quái vật lông lá khắp người, tứ chi cứng ngắc, hơn nữa bên này luôn có lời đồn đại về cương thi.”

Giáo sư Trình hỏi: “Mấy giờ đêm?”

“Khoảng hơn hai giờ sáng.”

Giáo sư Trình nhíu mày, truy hỏi: “Hai giờ sáng ra đường làm gì? Theo quy định, hẳn là không được phép ra ngoài muộn như thế.”

Dẫu sao ngành nghề này của họ đôi khi phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, hơn nữa cũng vì lo lắng cho sự an toàn của các học sinh.

“Người yêu cãi vã xảy ra mâu thuẫn.”

Người bên kia cũng cảm thấy xấu hổ.

Giáo sư Trình nói: “Giao cho cảnh sát xử lý, về phần hai học sinh này…”

“Tuyệt đối không có lần sau.”

Ông cúp điện thoại, thuật lại tình hình.

Đường Cửu nói: “Chúng ta thử đến đó xem sao.”

Giáo sư Trình nhìn đồng hồ, nói: “E là quấy rầy cháu nghỉ ngơi rồi.”

Đường Cửu cười cười, nói: “Cũng nên đứng dậy thôi.”

Ông hỏi: “Muốn đi loanh quanh một chút không?”

Cô đáp: “Vâng.”

Giáo sư Trình liếc ba học trò, căn dặn: “Các em ngồi thêm một lát, chúng tôi ra ngoài đi dạo.”

Mấy người nhìn ra Giáo sư Trình có chuyện cần trao đổi với Đường Cửu, đều ăn ý không nói muốn đi theo.

Giáo sư Trình và Đường Cửu tìm chỗ không người, ngồi xuống: “Chú có người bạn muốn nhờ cháu giúp một việc.”

Đường Cửu hỏi: “Là việc gì ạ?”

Ông thở dài, nói: “Nhà họ tìm mua một mảnh đất may mắn với giá cao, di dời mộ qua đó, nhưng hạ táng chưa đến một năm, nhà họ luôn xảy ra chuyện.”

Cô nhíu mày, hỏi: “Chắc chắn là đất may mắn ư?”

Ông trả lời: “Đúng, chính mắt chú còn trông thấy dưới tầng bùn đất của mảnh đất là ‘vầng thái cực*’.”

(*) vầng thái cực còn gọi là quầng thái cực, chỉ vòng tròn ẩm thấp lờ mờ do hơi nước tạo thành quấn quanh tâm huyệt, trông giống như quầng mặt trời, mặt trăng, nên gọi là vầng thái cực. (Nguồn: hocphongthuy.vn)

Vầng thái cực?

Đường Cửu sửng sốt, huyệt tốt đào xuống tất có bùn đất ngũ sắc hoặc đất màu đỏ vàng, hơn nữa đường vân đất thường phát ra vầng thái cực.

Chẳng phải mọi huyệt tốt đều có vầng thái cực nhưng bùn đất dưới huyệt phát ra vầng thái cực thì huyệt đó chắc chắn là huyệt tốt.

Giáo sư Trình nói: “Không những thế, bố cục sơn thủy phải nói là hoàn mỹ. Vì giá tiền rất cao, cho nên ông ấy mời vài nhà phong thủy đến xem, họ đều bảo rằng huyệt tốt.”

Nghe vậy cô nói: “Cháu chưa thấy tình huống cụ thể nên không biết.”

Ông thở dài: “Nhà họ… tìm chú, nhưng nhà phong thủy giỏi chú quen chỉ có cháu và Dung tiên sinh, nên muốn nhờ cháu đi xem giúp.”

Đường Cửu thoáng trầm tư: “Hay chú cứ bảo bạn mình mời nhà phong thủy thuộc phái Tam Nguyên, phái Tam Nguyên vận dụng tam nguyên cửu vận và loan đầu phương vị*, trong đó có 64 quẻ phương vị chuyên luận giải sơn thủy cát hung, khá thích hợp với tình hình nhà ông ấy.”

(*) tam nguyên cửu vận là quy tắc được suy ra từ quy luật vận hành quanh mặt trời của sao Mộc và sao Thổ. Một vận dài 20 năm, một nguyên dài 60 năm. Tam nguyên (ba nguyên) và cửu vận (chín vận) đều có độ dài là 180 năm. / loan đầu phương vị: yếu tố hình thế.

Thực ra Đường Cửu có thể xử lý nhưng cô còn có việc.

Giáo sư Trình hỏi: “Cháu có thể tiến cử nhà phong thủy nào không?”

Cô tìm một dãy số trong di động, viết vào sổ rồi xé đưa ông: “Liên hệ người này là được.” Người Đường Cửu giới thiệu cũng có thực tài, “Ngoại trừ thu phí hơi đắt, còn lại đều ổn.”

Giáo sư Trình bị câu cuối chọc cười, ông bảo: “Để chú báo cho bạn.”

Đường Cửu phân tích được từ lời giáo sư Trình, sợ rằng người bạn này không thiếu tiền, chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết sự việc, cô mới giới thiệu đồng nghiệp phái Tam Nguyên.

Giáo sư Trình thuật lại cho bạn ông, không biết bên kia không biết nói gì khiến ông nhíu mày: “Tôi biết rồi, ông gửi qua đi.”

Cúp điện thoại, sắc mặt giáo sư Trình không quá tốt, còn thoáng xấu hổ, chờ nhận được tin nhắn ông mới nói: “Tiểu Đường à, bạn chú nói muốn cho cháu xem trước một thứ, nếu có thể mời Dung tiên sinh, cho dù thành công hay thất bại, ông ấy cũng bằng lòng trao lại vật gia truyền này cho Dung tiên sinh.”

Đường Cửu vẫn bình thản như cũ, từ khi Dung Dư Dương nhận cô làm đồ đệ, rất nhiều người đều muốn làm quen với anh thông qua cô. Cô không những không giận mà còn tự hào vì anh trai nhỏ nhà mình. Cô rất thích nhìn dáng vẻ người ta xin anh trai nhỏ giúp đỡ, bởi vì không quan trọng thành tâm hay giả ý, họ đều phải cẩn thận săn sóc anh.

Ông nói: “Thành thật xin lỗi cháu, chuyện này…”

Cô: “Cháu xem thứ kia một chút.”

Giáo sư Trình vội đưa cô di động, trong WeChat là mấy tấm ảnh chụp vật gia truyền nhà người bạn, đó là một miếng ngọc bội hình rồng màu tím, ở giữa còn hơi ánh vàng…

Đường Cửu sửng sốt, phóng to ảnh chụp tỉ mỉ quan sát.

Nếu là vật khác giáo sư Trình sẽ không mở miệng, tuy nhiên bạn ông chịu lấy ra bảo bối gia truyền, có lẽ tình hình rất nguy hiểm. Đó cũng là nguyên nhân ông cảm thấy khó xử nhưng vẫn mở lời: “Tính ra nhà họ còn có chút dòng dõi Hoàng thất, đây là bảo vật do tổ tiên truyền lại, cho dù niên đại rung chuyển cũng giấu kỹ không giao ra.”

Cô nói: “Được, cháu hỏi sư phụ trước đã.”

Giáo sư Trình biết cô động lòng rồi.

Đúng thế, thứ giá trị không nằm ở ngọc bội, mà là long khí và cát khí ẩn chứa trong ngọc bội, chúng rất có lợi với cơ thể Dung Dư Dương. Dù không bằng tặng phẩm trời đất nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt, vật như vậy rất hiếm, tính nguy hiểm lại không cao.

Chỉ tiếc cô không thể tự tay đưa cho anh trai nhỏ nhà mình rồi nhà mình rồi.

Giáo sư Trình gật đầu nói: “Chú về trước, chờ tin của cháu.”

Đường Cửu đồng ý, chờ Giáo sư Trình đi khỏi lập tức gọi điện cho Dung Dư Dương, tóm lược sự việc và đặc biệt miêu tả miếng ngọc bội.

Anh vừa nghe đã hiểu: “Ừ.”

Cô nói: “Em chỉ xem ảnh chụp, nếu…”

Anh khẽ cười một tiếng, ngắt lời cô: “Trên đời này vốn chẳng có gì tuyệt đối, không phải ư?”

Đường Cửu cũng thấy mình chuyện bé xé to bèn đáp vâng, cô làm nũng: “Em tính xong việc sẽ đi tìm sư phụ.”

Dung Dư Dương: “Không cần.”

Cô phồng má: “Tại sao?”

Anh nói: “Vì sẽ lỡ chuyện của em.”

Cô thừa nhận mình hơi lãng phí thời gian, nhưng… bị từ chối trực tiếp thế này vẫn thật ưu thương.

Ngón tay anh chạm vào tay vịn xe lăn: “Thời gian của chúng ta còn rất dài.”

Đường Cửu cắn môi dưới: “Anh trai nhỏ phạm quy, lúc nào cũng nói lời tâm tình.”

Dung Dư Dương: “…”

Cô cười: “Cơ mà em thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.