Phép Màu

Chương 17: Ngoại truyện



Sáng sớm trên ngọn cây vẫn còn mang theo sướng sớm trong suốt, nắng sớm chiếu rọi trên vườn hoa nhỏ xinh đẹp, dọc theo những luống hoa hồng được chủ nhân tỷ mỉ chăm sóc nay đã nở rộ, hồng phấn, hồng tím, đỏ tươi đủ màu sắc cho dù là mùa đông hoa vẫn đua nở dưới ánh mặt trời càng nổi bật vẻ đẹp kiều diễm động lòng người.

Giang Noãn Đông thu hồi vòi nước, khóe miệng cong lên mỉm cười, tất cả mọi chân tướng từ bốn năm trước đã được rõ ràng, cuối cùng cô cũng đã được thoải mái dùng cái tên Giang Noãn Đông.

“Mẹ” Một cục thịt tròn chập chững bước chân đi tới rồi liền ngã sấp xuống phía trước ôm lấy chân Giang Noãn Đông.

Đây là con của cô và Thẩm Tương Tường tên là Thẩm Hạo Hành năm nay ba tuổi.

“Hạo Hành dậy rồi hả? Giang Noãn Đông cúi người xuống ôm lấy cục thịt nhỏ, trong vườn hoa có chút lạnh, mà trên người cậu nhóc chỉ mặc mỗi áo ngủ, cô liền ôm con đi vào phòng.

“Con không thấy mẹ”. Thẩm Hạo Hành ngáp ngáp ghé vào vai Giang Noãn Đông, ngón tay mập mạp dụi dụi mắt, bộ dạng ngủ không no giấc.

“Hạo Hạo trở về tiếp tục ngủ nhé ?” Giang Noãn Đông nhìn bộ dáng giận dỗi đáng yêu, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán cậu bé.

Thẩm Hạo Hành lắc lắc đầu, lại cọ cọ vào cổ mẹ, ghé sát vào lòng cô không chịu nằm xuống dưới.

“Mẹ, ba ba đã về.” Thẩm Hạo Hành liếc nhìn thấy xe của Thẩm Tương Tường liền kêu lên.

“Đúng vậy, ba ba đã về” Giang Noãn Đông mặc áo khoác vào cho con, bây giờ đi nhà trẻ vẫn còn sớm, ít nhất phải chờ ăn xong bữa sáng mới có thể thay đồng phục cho cu cậu.

Cuối năm công ty bận tối mắt tối mũi, thân là lãnh đạo Thẩm Tương Tường phải làm tấm gương tốt ở lại công ty tăng ca, tối hôm qua ngay cả mấy giờ hắn về nhà cô cũng đều không biết.

“Ba ba đâu? Trong phòng không có ba ba” Thẩm Họa Hành ở trong phòng hết nhìn đông lại nhìn tây, mấy ngày nay Thẩm Tương Tường không ở cùng, cậu ngủ cùng Giang Noãn Đông, buổi sáng dậy còn chưa nhìn thấy ba ba, vừa nãy ở trong phòng khách cũng không có.

Mặc đồ xong cho con, Giang Noãn Đông nắm bàn tay mập mạp nhỏ nhắn, “Xong rồi, chúng ta đi tìm ba ba”.

“Xuất phát.”

Ra khỏi phòng ngủ của vợ chồng bọn họ, Giang Noãn Đông mở của phòng bên cạnh.

“Mẹ, đó là phòng con.” Thẩm Hạo Hành nói, chẳng lẽ ba ba ở bên trong?

Phòng Thẩm Hạo Hành được sơn màu xanh nhạt tươi mát đáng yêu, trên sàn vẫn còn đồ chơi chưa dọn dẹp, ngay cả trên giường cũng toàn là đồ chơi, trên chiếc giường nho nhỏ có một người đàn ông đang nằm ngay cả áo khoác cũng chưa cởi ra.

“Mẹ, đúng thật là ba ba.” Ba ba đúng thật là ngủ trong phòng cậu.

“Ừ’’. Giang Noãn Đông trấn an tâm trạng kích động của con, hai mẹ con nhìn nhau cười, dàn thành hàng ngồi xổm bên giường nhìn Thẩm Tương Tường ngủ.

Năm tháng đối với người đàn ông này thật là ưu ái, dường như không lưu lại dấu tích gì, khuôn mặt hắn vẫn anh tuấn như vậy, nhưng mấy ngày liền tăng ca làm cho cằm hắn mọc lún phún một lớp râu nhàn nhạt.

Giang Noãn Đông vuốt ve cằm Thẩm Tương Tường, râu của hắn cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, cảm giác này cũng không tệ.

Thẩm Hạo Hành cũng học mẹ đua tay vuốt vuốt cằm ba ba.

Cổ Giang Noãn Đông đột nhiên bị cánh tay cường tráng ôm lấy, còn chưa kịp phản ứng môi của cô đã bị đối phương nóng bỏng cắn mút, đụng chạm đầu lưỡi.

Nụ hôn nóng ẩm mà thâm tình, cô không kháng cự, thuận thế dựa lên bả vai Thẩm Tương Tường hưởng thụ nụ hôn buổi sớm.

Hôm qua hai giờ sáng hắn mới về đến nhà, đèn trong phòng khách sáng mờ nhạt, trong nồi vẫn còn phần cơm tối cho hắn, hai mẹ con thì đã nằm ôm nhau ngủ trên giường lớn, âu yếm nhìn đứa con chiếm vị trí của mình, hắn vươn tay nhéo nhẹ khuôn mặt phúng phính, không nỡ quấy nhiễu mộng đẹp của hai mẹ con.

Hắn vốn ngủ không sâu, lúc hai mẹ con mở đi vào hắn đã tỉnh, nghe hai người nói chuyện, tùy ý để họ vuốt ve cằm mình.

Đây là vợ con hắn, là hai người quan trọng nhất của hắn.

“Mẹ mẹ, mau thả con ra.”

Bị ép giữa hai vợ chồng, cậu nhóc không thoải mái bắt đầu khua loạn chân tay mà không biết rằng cha mẹ cậu đang vài làm chuyện người lớn mà trẻ con không nên nhìn.

Hai người làm việc xấu một hồi lâu sau mới tách ra, nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng nồng đậm của Thẩm Tương Tường, Giang Noãn Đông thẹn thùng tránh mắt đi.

“Mẹ không thoải mái sao? Mặt hồng quá nha.”

Lời trẻ con vô tâm của Thẩm Hạo Hành làm cho Giang Noãn Đông vốn đang ngượng ngùng liền quay sang oán trách trừng mắt nhìn ông xã một cái.

“Nhanh đi rửa mặt, chút nữa là có thể ăn bữa sáng của mẹ làm.” Thẩm Tương Tường vỗ vỗ vào mông đuổi thằng nhóc đi, giải cứu bà xã đang bị con trai chế nhạo.

“Mẹ con muốn ăn trứng ốp la cùng với lạp xườn.” Vừa nghe đến ăn Thẩm Hạo Hành nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh.

Thẩm Tương Tường đem bà xã ôm chặt vào ngực tận hưởng buổi sáng yên bình.

Cô đùa nghich khuy áo sơmi cửa hắn thì thào nói: “Tương Tường, nếu lần này là con gái, chúng ta đặt tên là Thủy Ương được không?”.

Thẩm Tương Tường vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vừa vui mừng trợn trừng mắt, đem Giang Noãn Đông ôm chặt thêm, khó có thể tin được, nhưng hắn rất muốn làm ba ba.

Lúc này ngoài cửa sổ ánh mặt trời tươi đẹp mà sáng lạng, năm nay mùa đông chắc là cũng sẽ ấm áp như tâm trạng của hắn nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.