Quý Du Nhiên thấy Giang Dĩ Nhu chuẩn bị đóng cửa toilet, cô nhanh chóng nghiêng người đi vào.
“Cô tới đây làm gì?”
Không có người khác ở đây, Giang Dĩ Nhu không thèm giả bộ dịu dàng nữa, trên mặt cô ả lộ ra sự chán ghét rõ ràng, càng nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này, cô ả càng thêm phiền lòng.
“Thân thể của tiểu thư Linda không thoải mái, tôi làm chủ nhà, dĩ nhiên là phải tới chiếu cố rồi.”
Giang Dĩ Nhu không chút khách khí mà cất lời trào phúng, “Gà rừng mà đòi bay lên làm phượng hoàng à?” Cô ả cười lạnh một tiếng, còn nhẹ nhàng rút đồ dặm phấn ra, dặm lại lớp trang điểm trên mặt mình.
Quý Du Nhiên dựa người vào vách tường bên cạnh, ôm cánh tay, tươi cười nói với Giang Dĩ Nhu, “Không ngờ Giang tiểu thư cũng rất hiểu về bản thân như vậy.”
“Cô!”
Giang Dĩ Nhu giận tới mức phát hỏa, vừa định phát tiết, thì nghe Quý Du Nhiên gọi mình là Giang tiểu thư, lập tức mất đi khí thế.
Cô ả nhớ tới đêm hôm nay cứ lời nào nói ra của Quý Du Nhiên đều là nhằm vào mình, nên tạm thời áp xuống lửa giận, đồng thời nâng cao cảnh giác, hỏi Quý Du Nhiên, “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
Quý Du Nhiên nhún nhún vai, “Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng, cô muốn làm cái gì đây?” Cô thông qua gương nhìn Giang Dĩ Nhu, “Theo tôi được biết, người tên Linda phải là một con người khác, Giang tiểu thư sao có thể quang minh chính đại thay đổi thân phận như thế? Không lẽ là do cô có bản lĩnh thông thiên chăng?”
Nghe Quý Du Nhiên nhắc tới cái người tên Linda kia, Giang Dĩ Nhu trở nên vô cùng khẩn trương.
Con người Linda chân chính đã chết rồi, tuy không phải là do chính cô ả giết, nhưng cũng là vì cô ả nên cô gái ấy mới chết.
Vốn cô Linda đó thiếu nợ sòng bạc một số tiền lớn, bị người sòng bạc bắt, bởi vì Cảnh Thế Kiệt có niềm yêu thích đặc biệt với phụ nữ châu Á, nên vốn cô Linda đó mới chính là người sẽ đi dụ dỗ Cảnh Thế Kiệt, nhưng vì sau đó Giang Dĩ Nhu xuất hiện, tướng mạo chiếm nhiều ưu thế hơn, chỉ là thân phận không được tốt, vì thế những người đó mới giết cô gái tên Linda, và để Giang Dĩ Nhu thay đổi thân phận.
Giang Dĩ Nhu nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, không dám để Quý Du Nhiên nhìn ra được sự khác thường nào của mình.
“Chuyện này có liên quan gì đến cô chứ? Lần trước không phải chúng ta đã thỏa thuận với nhau rằng sẽ không xâm phạm vào việc của hai bên đó sao? Tôi không trêu chọc gì đến cô, nên cô cũng đừng đụng vào chuyện của tôi!”
“A, thật tốt cho câu không xâm phạm vào việc của hai bên.” Quý Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bén nhọn như một mũi tên xuyên thấu vào lòng Giang Dĩ Nhu, “Giang Dĩ Nhu à, cô cho rằng tôi không biết sao, cô ngoài mặt tiếp cận Cảnh Thế Kiệt, mục đích chính là nhắm vào tập đoàn Tắc Bác, đúng không?”
Giang Dĩ Nhu không ngờ rằng đến cả điều này mà Quý Du Nhiên cũng đoán ra được, thân thể không khỏi cứng đờ, tuy ngắn ngủi chỉ có nửa giây, nhưng Quý Du Nhiên đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó của cô ả.
Nếu nói lúc trước chỉ là cô hoài nghi, thì bây giờ cô đã có thể xác định, từ phản ứng của Giang Dĩ Nhu, sự hoài nghi của cô đã đúng tám chín phần.
“Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu, tôi và Cảnh Thế Kiệt là yêu thương nhau thật lòng, tôi còn mang thai đứa con của anh ấy đấy!”
Giang Dĩ Nhu tỏ ra bình tĩnh, lấy cây son môi màu hồng nhạt tô lên môi mình, nhưng bởi vì độ run từ tay nên cô ả cố sức đồ son hai lần mới có thể son được trên môi mình.
Quý Du Nhiên lại tiếp tục cất giọng ngọt ngào, nhưng trong ngữ khí lại đầy sự chế nhạo, “Nếu hai người thật sự yêu nhau, thì còn cô, vậy thì sao cô không dám nói ra quá khứ của mình sao thì cũng là chuyện đã qua, cô còn đang mang thai con của chú ấy, cho dù chú ấy biết được thì cũng không ghê gớm gì hết.”
Cô tùy tiện cầm lấy thỏi son mà Giang Dĩ Nhu vừa thả vào trong túi xách, chậm rãi nói, “Hay là, nguyên nhân cô không dám nói cho chú ấy biết, chính là vì sợ chú ấy biết được thân phận mà cô đang cố gắng đóng giả lúc này, chính là để phục vụ cho một mục đích không thuần khiết? Hay nói đúng hơn là...”
Quý Du Nhiên liếc mắt nhìn bụng của Giang Dĩ Nhu, “Sợ chú ấy hoài nghi đứa con trong bụng này của cô không phải là con của chú ấy?”
Kỳ thật thì câu này của cô chính là xuất phát từ việc ngày hôm qua Cảnh Hách Phàm nói “Ai biết có phải là con của chú ấy không” đã nhắc nhở Quý Du Nhiên.
Cô không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, Cảnh Thế Kiệt đã chơi bời với rất nhiều phụ nữ, sao chỉ có mỗi Giang Dĩ Nhu là “may mắn” có được đứa con của ông?
Lại nói thêm, Giang Dĩ Nhu là hạng phụ nữ như thế nào, so với bất kỳ ai thì Quý Du Nhiên càng hiểu rõ hơn hết, nói là Giang Dĩ Nhu yêu thương Cảnh Thế Kiệt thật lòng sao? Vậy còn không bằng nói Quý Du Nhiên cô yêu Tiêu Khải Lượng còn đáng tin hơn.
Tối nay, Giang Dĩ Nhu bị mấy câu hỏi liên tiếp của Quý Du Nhiên như búa bổ vào đầu, cô ả vốn không phải là người có tính cách trầm ổn, chỉ là giả trang vẻ bề ngoài mà thôi, bây giờ bị Quý Du Nhiên dùng vài câu nói làm sáng tỏ mục đích thật sự, trán cô ả đổ đầy mồ hôi, tay chân lạnh lẽo.
“Những lời cô nói căn bản là không đúng!” Giang Dĩ Nhu muốn nói lời phản bác, nhưng lại không cách nào nói thành lời, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể vịn vào việc Quý Du Nhiên đã đồng ý không xen vào chuyện của cô ả.
“Quý Du Nhiên! Cô có thể nói chuyện giữ lời chút được không? Rõ ràng lần trước chúng ta đã đồng ý với nhau! Cô cũng đã đồng ý rồi, mà tôi cũng không đụng chạm gì đến cô? Sao cô lại đột nhiên đổi ý, cứ nhắm vào tôi như vậy?”
Quý Du Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Giang Dĩ Nhu một cái, cô hoàn toàn thờ ơ với sự lên án của cô ả.
Rõ ràng là khuôn mặt mộc mạc không chút son phấn, vậy mà so với một Giang Dĩ Nhu có trang điểm có phục sức phù trợ, vậy mà trên người Quý Du Nhiên vẫn tỏa ra khí tràng áp bức người đối diện.
“Ồ đúng là tôi đã đồng ý cô, nhưng bây giờ tôi lại muốn đổi ý đó, thì sao chứ!”
Trên mặt Quý Du Nhiên mang theo ý cười, chậm rì rì dạo một vòng xung quanh người Giang Dĩ Nhu, “Cảnh Tông là đàn ông của tôi, cô đánh chủ ý vào tập đoàn Tắc Bác, vậy thì có khác gì với việc chọc vào tôi cơ chứ? Giang Dĩ Nhu, tôi chân thành khuyên cô nên thành thật một chút đi, đến lúc đó đừng nói là tôi không cảnh cáo cô trước.”
Trên mặt Giang Dĩ Nhu đã không còn một chút huyết sắc, Quý Du Nhiên cảm thấy mục đích của mình hôm nay cũng đã đạt được rồi, việc còn lại chỉ là quan sát xem Giang Dĩ Nhu có chịu nghe lời hay không.
Cô thả cây son môi vào lại trong túi của Giang Dĩ Nhu, nhẹ nhàng nói, “Màu son không tồi, đáng tiếc lại không hợp với phong cách dịu dàng của cô.”
Sau khi Quý Du Nhiên rời khỏi toilet, Giang Dĩ Nhu đập hai tay vào mặt bàn lavabo, cô ta nhìn chằm chằm vào mình trong gương, lộ ra vẻ mặt hung ác.
Tuyệt đối không thể để con tiện nhân kia làm hỏng kế hoạch của mình!
Cô ả nhìn thoáng qua cây son môi đã bị Quý Du Nhiên đụng vào, lạnh mặt lấy ra, ném vào thùng rác.
Cả buổi tối còn lại, chủ yếu là Cảnh Tông và Cảnh Thế Kiệt trao đổi về các việc râu ria trong công ty, sau khi Giang Dĩ Nhu từ toilet trở về thì luôn mang một bộ dạng uể oải, Cảnh Thế Kiệt cho là cô ả thật sự cảm thấy không thoải mái, nên sau khi ăn xong liền mang người trở về.
Buổi tối, trong căn phòng ngủ an tĩnh.
“...Phụ nữ kia biết thân phận của tôi, cô ta uy hiếp tôi! Mặc kệ các người dùng phương pháp gì, tôi yêu cầu các người phải giải quyết phiền toái này cho tôi, bằng không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị bại lộ thân phận! Nếu tôi thất bại thì các người cũng sẽ bị liên lụy thôi!”
Quý Du Nhiên chống cằm, nghe ghi âm phát ra từ trong di động, bên trong chính là âm thanh của Giang Dĩ Nhu đang dùng Tiếng Anh để nói chuyện.
Cô ấn nút, dừng cuộc ghi âm lại, mang theo vẻ mặt đắc ý, nhìn về phía người đàn ông như muốn tranh công trạng.
“Xem đi! Cô ta thật sự có vấn đề! Hên là tôi đã kịp thời phát hiện đó nha!”
Mới mấy tiếng trước Quý Du Nhiên vừa nói lời cảnh cáo với Giang Dĩ Nhu, cô thật không ngờ Giang Dĩ Nhu là nhát chết đến vậy, chỉ mới đó thôi mà đã mất kiên nhẫn, lập tức đi tìm sự giúp đỡ rồi.
Trong tay đã có bằng chứng về việc Giang Dĩ Nhu mang mục đích xấu xa tiếp cận Cảnh Thế Kiệt, Quý Du Nhiên liền không chút do dự đem hết mọi sự phỏng đoán và chuyên cô điều tra được nói hết với Cảnh Tông, cùng với đoạn ghi âm này, càng minh chứng đằng sau Giang Dĩ Nhu chắc chắn phải có một tổ chức nào đó tiếp tay.
Cảnh Tông không nói chuyện, hắn nhíu mày, mang theo cái nhìn trách cứ hướng về phía Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên bị hắn nhìn như vậy mà lòng sinh hoảng hốt, cô chột dạ hỏi, “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Cảnh Tông trầm mặc một hồi, thấy Quý Du Nhiên dùng ánh mắt tủi thân nhìn hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Em nên sớm nói cho tôi biết, chứ không nên mạo hiểm đi thăm dò cô ta.” Hắn nhìn di động của Quý Du Nhiên, ngữ khí không giận mà tự uy, “Em cũng nghe ra, rằng sau lưng cô ta còn có người tiếp tay, chuyện em làm lúc này là vô cùng nguy hiểm.”
Cái tên Giang Dĩ Nhu này, Cảnh Tông đã từng nghe qua.
Lúc ban đầu, khi hắn thay Cảnh Hách Phàm điều tra cô ả, chính là bắt đầu từ sự kiện cô ả “sao chép” thiết kế của người khác.
Chỉ là khi đó lực chú ý của hắn chỉ đặt trên người Quý Du Nhiên, căn bản không muốn tốn tâm tư điều tra đối thủ của cô, hơn nữa Giang Dĩ Nhu đã thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ, nên hắn không còn một chút ấn tượng nào về người này.
Không ngờ tới cái cô Linda này, lại chính là con gái nuôi khi trước của tập đoàn Giang thị, nên khi Quý Du Nhiên nói cho hắn biết những thông tin này, hắn đúng là có chút bất ngờ.
Nhưng Cảnh Tông đồng thời cũng nghĩ lại một sự kiện khác, Quý Du Nhiên có thể giả bộ như không biết Giang Dĩ Nhu một thời gian dài như vậy, còn tình nguyện để chính bản thân cô đi điều tra những việc này, giấu diếm mọi hoài nghi trong lòng, ý là muốn nói cô đang không tin tưởng hắn hay sao?
Quý Du Nhiên chớp chớp mắt một cách vô tội, chỉ khi ở trước mặt người đàn ông này, cô mới bất giác bày ra bộ dạng cô gái ngây thơ chẳng biết gì cả.
“Tôi nghe được chứ! Cô ta muốn người khác giải quyết phiền phức là tôi đây! Tôi cảm thấy rất sợ hãi đó, nên mới chạy tới nói với anh ngay đó thôi!”
Trên mặt Cảnh Tông vẫn là thần sắc nghiêm nghị, hắn trỏ tay vào trán cô, “Làm nũng cũng vô dụng, từ lần sau nhất định không được tự định đoạt mọi việc như thế này.”
“Biết rồi mà!” Quý Du Nhiên xoa xoa vùng trán bị hắn chọc đau, bĩu môi bẹp miệng nói, “Đây không phải là tôi do sợ nếu không có bằng chứng mà lại lên án người thím tương lai của anh, thì lúc đó lại khiến cho chú của anh có ấn tượng xấu với tôi đó sao.”
Cảnh Tông bị bộ dáng khoe mẽ lấy lòng của cô chọc cười, cũng không đành lòng trách cứ cô thêm nữa.
“Nói xem, em làm cách nào để ghi âm cuộc nói chuyện của cô ta vậy?”
Quý Du Nhiên nhướng mày, đắc ý lấy ra từ trong cổ áo một cái vòng cổ xinh đẹp.
Vòng cổ trông khá đơn giản, trên đó chỉ treo một khối cầu nho nhỏ lấp lánh.
“Là Hàn Đình đưa cho tôi, anh đừng chỉ nhìn bề ngoài mà xem thường nó nha!” Quý Du Nhiên ấn nhẹ vào khối cầu, “Thoạt nhìn thì nó trông như đồ trang sức, nhưng thực tế chính là máy ghi âm, ngoài cái vòng cổ này ra thì còn có một chiếc nhẫn, hôm nay tôi đã tranh thủ lúc không ai để ý đã bỏ chiếc nhẫn vào túi xách của Giang Dĩ Nhu.”
Nói đến đây, trên mặt cô lộ ra biểu cảm tiếc nuối, “Nhưng đáng tiếc là, chiếc nhẫn không thể lấy lại được rồi.”
Từ sau sự kiện “sao chép” kia, Quý Du Nhiên liền có thói quen mang máy ghi âm theo bên người, còn Hàn Đình vì công việc mà cũng cần đến công cụ này, có khi vì muốn lấy được bằng chứng mà phải áp dụng một vài thủ đoạn không được trong sáng cho lắm, nên hắn khá rành rẽ về công cụ này, từ đó đã giúp Quý Du Nhiên chuẩn bị một thiết bị ghi âm phù hợp với cô, không ngờ tới thật sự có tác dụng.
Vòng cổ, nhẫn.
Nhẫn.
Trong lòng Cảnh Tông mặc niệm mấy chữ này, khóe môi nhàn nhạt cong lên, ồ thật là có tâm đó nhỉ!
Nếu trường hợp này người cô ấy gặp là Hàn Đình, thì nhất định là khi cô ấy có chút nghi vấn nào về Giang Dĩ Nhu, thì cô sẽ nói liền với Hàn Đình, chứ không phải mất thời gian và công sức điều tra ra bằng chứng rồi mới nói với Cảnh Tông hắn, có thể thấy được cô hẳn là có một sự tin tưởng rất lớn với người đàn ông kia.
Cảnh Tông dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt mềm mại của Quý Du Nhiên, dịu dàng nói, “Hãy tin tôi, chuyện về sau không cần em bận tâm nữa, tôi sẽ cho người đi tra, hai ngày nay chỉ cần yên ổn ở bên cạnh tôi và Tiểu Phàm là được rồi, đảm bảo sẽ không có ai động vào được em.”
Quý Du Nhiên gật đầu.
Chuyện sau đó cho dù cô muốn quản thì cũng chẳng có năng lực để quản, thậm chí bên Cảnh Thế Kiệt xử lý như thế nào, cũng là do chú cháu Cảnh Tông tự xử lý với nhau, không cần cô phải nhọc lòng.
“Tôi đã lập được công lớn như vậy, anh không có gì để khen thưởng cho tôi sao?” Quý Du Nhiên ôm cổ Cảnh Tông, chân dài vươn ra, ngồi thoải mái trên đùi hắn.
“Em muốn khen thưởng cái gì?” Cảnh Tông đỡ lấy eo của Quý Du Nhiên, vòng eo tinh tế đến mức hắn chỉ dùng một vòng tay liền có ôm trọn.
“Thưởng cho nụ hôn nhé!” Quý Du Nhiên chu miệng lên đòi hôn.
Người con gái mềm mại trong lòng ngực, Cảnh Tông nhìn chăm chú đôi môi đỏ hồng của cô, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, tình dục rất dễ dàng đã bị khơi lên.
Hắn chỉ do dự một giây, liền cúi người hôn cô.
Vốn chỉ định lướt qua rồi dừng, nhưng bởi vì đã lâu không được chạm vào cánh môi mềm mại này, chút dục hỏa trong cơ thể hắn thoáng chốc đã phừng phừng chạy khắp toàn thân, dùng cách nào cũng không cản lại được, từ hôn nhẹ thành hôn sâu.
Cả người Quý Du Nhiên mềm mại, cô chủ động vươn đầu lưỡi, đi vào trong miệng Cảnh Tông, cùng hắn môi lưỡi giao triền, hai người ôm nhau hôn môi kịch liệt, hô hấp trở nên dồn dập.
Ngẫm lại thì cô cấm dục cũng đã lâu, ngày hôm qua bởi vì Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm đều ở đây, nên cô lựa chọn không cùng bọn họ phát sinh chuyện giường chiếu.
Nói ra thì nếu ngủ cùng người này, thì người kia sẽ chịu vắng vẻ, hơn nữa Cảnh Tông cũng không giống nhóm người Giang Dĩ Thành, Quý Du Nhiên cảm thấy tuy rằng hắn có tiếp nhận việc cô có những người đàn ông khác, nhưng không nhất định có thể tiếp thu được việc cùng những người đàn ông khác hoan ái với cô, cho nên ngày hôm qua cô chỉ có thể thành thành thật thật ngủ trong phòng cho khách.
Nhưng hiện tại cô thật sự không thể nhịn thêm được nữa.
“Có muốn... làm một lần hay không?” Cô mềm rũ người, tách đôi môi hai người ra, hít vào thở ra từng ngụm, đồng thời vội vàng ấn Cảnh Tông vào trước cổ cô.
Cảnh Tông tuy đã nỗ lực khắc chế, nhưng khi ngửi được hương khí trên người Quý Du Nhiên, hắn cũng không nhịn được mà liên tiếp hạ xuống vô số nụ hôn ướt át nơi vùng cổ cô.
Hai người giống như củi khô lâu ngày gặp lửa, chỉ một chút mồi dẫn thôi là đã có thể bùng thành một trận lớn.
“Không sợ Tiểu Phàm trách em không công bằng sao?” Tuy ngoài miệng Cảnh Tông nói như vậy, nhưng tay lại không chút do dự mà kéo thấp cổ áo váy ngủ của Quý Du Nhiên, hôn lên vùng đồi núi trắng nõn trước ngực cô, một tay khác lại mò mẫm nơi phía dưới làn váy.
Bên trong rỗng tuếch, chứng tỏ người đến có dự mưu từ trước.
Nơi khóe môi Cảnh Tông lộ ý cười, hắn cúi đầu vùi vào giữa hai bầu vú no đủ kia, há mồm ngậm lấy một bên núm vú, đồng thời bàn tay dùng sức xoa nắn nơi hoa huyệt đang ướt đến rối tinh rối mù kia.
‘....A” Quý Du Nhiên rên lên một tiếng, âm thanh yêu kiều đến mức chảy nước.
Nơi đó của cô đã lâu không có đàn ông chạm vào, nó phình phình như bánh bao mới ra lò, mẫn cảm đến mức chỉ một cái chạm nhẹ thôi là đã có thể chảy nước tràn hết.
Cô tức tốc lột bỏ quần của Cảnh Tông, vuốt ve dương vật sưng to của hắn, vừa cứng vừa nóng, còn đang vận sức chờ phát động, trông vô cùng dữ tợn, chỉ mới vuốt ve dương vật thôi mà phía dưới của Quý Du Nhiên đã tràn ra thêm nước dâm mới, làm ướt hết toàn bộ tay và quần của Cảnh Tông. “Cùng lắm thì...cùng lắm thì về sau tôi bồi thường lại cho cậu ấy sau...Nhanh nhanh đâm vào đi...tôi muốn.....” Gương mặt Quý Du Nhiên đỏ bừng, cô đẩy tay của Cảnh Tông ra khỏi hoa huyệt của mình, bản thân dùng sức cọ cọ vào phía dưới háng hắn, hoa huyệt như đang muốn hấp dẫn dương vâth thô to từ nơi đũng quần của Cảnh Tông. Hoa huyệt đang gấp gáp hút lấy đỉnh quy đầu, đột nhiên từ phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lùng.
“Đứng nói chuyện sau này, bây giờ bồi thường luôn đi chị gái à!”
------oOo------