Quý Du Nhiên ngồi ở ghế phụ, nhìn gã đàn ông đáng khinh kia bị ăn hết đấm này đến đấm khác, còn nam thanh niên trẻ tuổi càng đánh càng tàn nhẫn, Quý Du Nhiên cảm thấy nếu cô còn không đi ngăn cản, hắn ta không chết thì cũng tàn phế. Vì thế cô nhanh chóng xuống xe, đi ngăn cản Cảnh Hách Phàm.
Gã đàn ông đáng khinh đã hôn mê, mặt mũi bầm dập, trên mũi miệng dính đầy máu, Quý Du Nhiên nhanh nhẹn mượn điện thoại của cậu thanh niên để báo cảnh sát.
Làm xong hết những chuyện này, sự hoảng sợ lúc trước cũng đã tan đi ít nhiều, Quý Du Nhiên lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía chàng trai kia.
Vóc dáng hắn rất cao, kiểu tóc cũng là dạng lưu hành nhất hiện nay, làn da vô cùng trắng, mũi cao thẳng, hốc mắt cũng rất sâu, một đôi mắt thập phần thâm thúy, tinh xảo như là một nhân vật từ truyện tranh bước ra.
Lại nhìn xem quần áo của hắn, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu thời thượng, mỗi một tế bào như đều toát ra sức sống hừng hực của người trẻ tuổi.
Với loại xe thể thao này, nếu không phải là dạng người vừa sinh ra đã có tiền, thì đối với người thường cho dù làm cả đời cũng chưa chắc có được.
Kết hợp với tuổi tác của cậu ta, Quý Du Nhiên đưa đến một kết luận.
Đứa nhỏ này tám chín phần là con nhà giàu đời thứ hai (phú nhị đại).
“Cảm ơn cậu.”
Cảnh Hách Phàm có chút kinh ngạc với tốc độ khôi phục sự bình tĩnh của cô gái trước mắt mình, đổi lại là cô gái khác gặp loại chuyện này, áng chừng đã khóc sập trời sập đất rồi, sao có thể giống như cô, đến một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi.
“Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, cô không sao chứ?” Cảnh Hách Phàm buông tay, còn không quên quan tâm hỏi Quý Du Nhiên một câu.
Quý Du Nhiên lắc đầu, đưa mắt nhìn thoáng qua gã đàn ông đáng khinh đang bị đánh cho bất tỉnh trên mặt đất, vừa rồi suýt chút nữa đã để hắn ta thực hiện được ý đồ đồi bại, kết quả hiện giờ thì hắn ta đã bị đánh cho bất tỉnh, thành một đống thịt nhừ trên mặt đất.
Người trẻ tuổi đúng thật là tàn nhẫn.
Tiếng động cơ ô tô một lần nữa vang lên, các bạn bè của Cảnh Hách Phàm chạy xe đến đây.
Một đám nam nữ trẻ tuổi, khi nhìn thấy Cảnh Hách Phàm và Quý Du Nhiên đứng chung một chỗ, lập tức huýt sáo la ó ồn ào, nhìn thấy gã đàn ông bị đánh hôn mê trên mặt đất, bọn họ cũng không có nhiều kinh ngạc, ngược lại lại còn trêu chọc Cảnh Hách Phàm chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân.
Quý Du Nhiên im lặng xê dịch về phía sau lưng của Cảnh Hách Phàm.
Lúc này, cô giày cũng không mang, hai chân trần trụi chạy ra ngoài, toàn thân trên dưới chỉ có mỗi cái váy ngủ, mới vừa rồi còn bị tên nam nhân đáng khinh kéo mất dây đai cột áo, nên nãy giờ cô phải liên tục túm chặt, chỉ sợ buông lỏng một xíu thôi là toàn bộ cảnh xuân lộ ra ngoài.
Ban đêm mùa hạ ở phương Bắc, tuy một cơn gió nhẹ nhưng cũng khá lạnh lẽo, váy ngủ của Quý Du Nhiên còn không bằng một lớp vải bố, cô ôm chặt hai cánh tay, cảm thấy hơi lạnh.
Chú ý tới hành động của Quý Du Nhiên, Cảnh Hách Phàm đến bên trong xe lấy ra một cái áo khoác dự phòng, phủ lên cho cô.
Hơi thở thanh xuân sạch sẽ thoải mái bao phủ lấy xung quanh Quý Du Nhiên, cô lễ phép nói lời cảm tạ với Cảnh Hách Phàm.
Cảnh Hách Phàm để Quý Du Nhiên ngồi trong xe, sau đó đi về phía bạn bè của hắn, không để cho những người đó đến gần cô.
Rất nhanh cảnh sát đã đến mang gã đàn ông đáng khinh kia đi, bởi vì Quý Du Nhiên là đương sự, Cảnh Hách Phàm lại “ra tay chính nghĩa”, cho nên hai người bọn họ cũng được yêu cầu phối hợp đi làm ghi chép.
Rạng sáng lúc 3h, Quý Du Nhiên cùng Cảnh Hách Phàm rốt cuộc cũng đã đi ra từ Cục Cảnh Sát.
“Cô ở đâu? Tôi đưa cô trở về.” Cảnh Hách Phàm thay Quý Du Nhiên mở cửa xe cho cô.
Quý Du Nhiên cảm thấy bản thân đã tạo quá nhiều phiền toái cho Cảnh Hách Phàm rồi, vốn dĩ cũng không định làm phiền hắn đưa cô về nữa, nhưng nghĩ đến váy áo lỏng lẻo trên người mình, cô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn làm phiền Cảnh Hách Phàm đưa về.
Rốt cuộc thì bây giờ cũng đã quá trễ, tiền và di động không có trên người, một mình cô ngồi xe taxi cũng rất nguy hiểm.
“Tiểu khu Hải Lâm, đường Lan Phương.”
Cảnh Hách Phàm mở di động dò đường.
“Ở ngay phía trước chỗ cậu thấy tôi lúc ban đầu đó.” Quý Du Nhiên nhắc nhở hắn một câu.
“Xin lỗi, tôi mới về nước không lâu, trừ bỏ mấy nơi thường hay đi chơi, những chỗ khác không quen thuộc lắm, mỗi lần ra cửa đều phải dựa vào GPS!” Cảnh Hách Phàm lắc lắc di động, cười với Quý Du Nhiên, sau đó khởi động xe rời đi.
Khác biệt với khi đua xe, dù lúc này trên đường không có một bóng người nhưng Cảnh Hách Phàm vẫn lái xe với tốc độ rất chậm.
Quý Du Nhiên nhìn một bên sườn mặt của Cảnh Hách Phàm cùng với tinh thần tỏa sáng của cậu, cô có chút cảm thán nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Lăn lộn một chuyến như vậy, cô đã sớm mệt đến không thở nổi, vậy mà cậu nhóc này đến một cái ngáp cũng không thấy.
Cảnh Hách Phàm không tán đồng lời này, hắn nhíu nhíu mày: “Cô cũng có lớn đâu, vừa rồi ở trong cục cảnh sát tôi nghe được, cô cũng chỉ mới 24 tuổi, so với tôi thì chỉ hơn 3 tuổi thôi.”
Sau đó hắn lại bổ sung tiếp: “Thói quen của tôi bình thường là ngày ngủ đêm thức, tôi và bạn bè buổi tối chơi, thì ban ngày sẽ ngủ bù lại.”
Quý Du Nhiên nhấp môi cười cười không nói gì.
Ý của cô khi nói lời này, không chỉ nói về tinh lực, mà còn bao gồm cả ánh mắt.
Hiện tại thân xác của cô đúng là 24 tuổi, nhưng tuổi tâm lý của cô đã là 28 rồi, trong ánh mắt cô lúc này đã không còn mang theo sự phấn chấn sôi nổi của tuổi đôi mươi, mà trong đó càng nhiều hơn là sự thành thục, đạm nhiên.
Thấy Quý Du Nhiên không nói nữa, Cảnh Hách Phàm bật nhạc trên xe.
Nhạc rap.
Nhạc vũ trường.
Nhạc hip hop.
Cuối cùng Cảnh Hách Phàm có chút xấu hổ tắt nhạc, dưới bầu không khí này mà bật lên các loại âm nhạc đó thì đúng là có chút phá hư không khí.
Hắn trộm nhìn thoáng qua cô gái nhỏ bên cạnh, cô đang nhắm hai mắt, biểu tình có chút mệt mỏi, thân thể mảnh khảnh lả lướt đang dựa vào đệm ghế xe to rộng, chiếc áo khoác thường ngày mặc vừa vặn trên người hắn lúc này mặc trên người cô lại rộng đến thùng thình, phần tay áo lớn đã bao phủ hết toàn bộ tay của cô, chỉ lộ ra một chút phần đầu ngón tay non mịn.
Gió đêm nhẹ nhàng vén lên tà váy đang được cô đè bằng bàn tay, cặp đùi thon dài trắng nõn dưới ánh đèn đường tối tăm càng thêm vẻ dụ hoặc không cách nào chống đỡ, câu dẫn tâm tình người khác.
Cảnh Hách Phàm có chút khó khăn khi cố dời đi ánh mắt, một lần nữa đặt mắt nhìn về con đường phía trước, hắn ấn xuống một cái nút, mái che của chiếc xe từ từ được dựng lên lại.
Không gian khép kín ngăn cách với tiếng gió bên ngoài, nhiệt độ bên trong xe cũng theo đó mà trở nên ấm áp.
Cùng với nhiệt độ không khí lên cao, còn có một tia ái muội không nói rõ thành lời.
Cục cảnh sát cách tiểu khu của Quý Du Nhiên cũng không xa, cho dù Cảnh Hách Phàm đã lái xe chậm hết mức có thể, nhưng vẫn rất nhanh thì xe đã đến nơi.
Hắn nhìn Quý Du Nhiên đang ngủ say, lời nói đánh thức cô đến bên miệng lại bị nghẹn trở về.
Hắn không tự chủ được mà chậm rãi tiến sát đến trước mặt Quý Du Nhiên, cô ngủ nhưng lại không hề có cảm giác an toàn, mày hơi nhăn, chọc cho người chỉ muốn ôm cô vào trong ngực để có thể an ủi thật tốt.
Lông mi như hai thanh quạt nhỏ, ngoan ngoãn xếp lại trước mắt, chân mày rõ ràng, tinh tế cong vútt, khuôn mặt mộc mạc sạch sẽ thanh thuần, đến cả lông tơ nhỏ xíu cũng có thể thấy một cách rõ ràng.
Khoảng cách gần trong gang tấc, Cảnh Hách Phàm thậm chí còn mơ hồ ngửi được hương khí nhàn nhạt phát ra từ trên người cô.
Tươi mát, thanh khiết, nhẹ nhàng.
Hắn chưa từng gặp qua một cô gái nào như vậy, hay nói đúng hơn là chưa từng có cơ hội tiếp xúc.
Hắn ngậm muỗng vàng lớn lên, từ nhỏ đến lớn xung quanh hắn luôn là các cô gái với lớp trang điểm dày cộm, thân hình nóng bỏng, vưu vật gợi cảm, thậm chí là người đẹp nước ngoài.
Nhưng cô gái trước mắt như một đóa sơn chi chỉ mọc trên dãy núi thần tiên, rất ít khi xuất hiện bên người hắn, mà cho dù có xuất hiện, cũng không khiến hắn chú ý quá nhiều.
Đơn giản, thanh thuần, nhưng lại có một sự trầm ổn trấn định hơn rất nhiều so với tuổi của cô.
Người con gái như vậy, đối với một công tử nhà giàu luôn trầm mê trong cảnh vàng son như Cảnh Hách Phàm mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là cực kỳ hấp dẫn.
Ngay khi hắn đang cầm lòng không đậu muốn tiến đến bên môi của Quý Du Nhiên, hắn đột nhiên nhìn thấy một vết dấu hôn nhạt nhàn nằm khuất trong lớp áo khoác rộng thùng thình.
Động tác của Cảnh Hách Phàm ngừng lại, biểu tình hơi có chút ảm đạm.
Chắc là do cảm thấy hơi thở cực nóng ập vào trước mặt, Quý Du Nhiên mở mắt, trong mắt còn mang theo một tia mờ mịt, cô nhìn khoảng cách không đến 10cm giữa cô và hắn, hơi hơi sửng sốt một chút.
“Tới rồi sao?”
Cảnh Hách Phàm thản nhiên cởi bỏ dây an toàn của cô, tựa như mới vừa rồi hắn tiến đến gần bên người cô chỉ là để làm công việc này mà thôi.
“Tới rồi, tôi đưa cô vào nhà.”
------oOo------