Phì Bà Hoàng Hậu

Chương 12: ​



Quốc Yến, dân chúng Thương Lan Quốc như sôi nổi hẳn lên, kinh thành trong đêm sáng rực như một bó đuốc lớn. Mọi người đốt lửa, nhảy múa, ca hát, nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt. Hôm nay, tất cả cùng để lại nỗi lo về hạn hán qua một bên và cũng chỉ có ngày hôm nay, họ mới dám tạm quên đi những phiền não của cuộc sống. Mấy tháng hạn hán làm cho dân chúng hoang mang, lo sợ, sợ chuyện năm nào sẽ lại tiếp diễn. Mười năm trước, người chết vô số, suýt thì đến vỏ cây cũng phải ăn, những ngày tháng khổ không nói nổi đó khiến họ không dám nghĩ lại nữa.

Trong hoàng cung cũng đốt đuốc sáng rực, vốn bầu trời không trăng đen nghịt cũng như được soi sáng lên, ngoài cửa lớn của Kim Loan điện, một khoảng trống rộng rãi, người người đã ngồi kín, đều là bá quan văn võ các tỉnh về dự, tri phủ, huyện lệnh cũng có mặt, trong tiếng cười tiếng nói rộn rã của hơn một trăm người, Nam Cung Tàn Nguyệt ngồi trên cao, vẻ mặt ngạo nghễ, bên cạnh là người hắn sủng ái nhất, và cũng là Hoàng Hậu thứ hai trong mắt mọi người, Nhu Phi, người khiến không ai còn nhớ đến trong Hậu cung còn có một Hoàng Hậu ‘chính hiệu’ nữa.

Nam Cung Tàn Nguyệt hôm nay cực kỳ vui, cũng hi vọng niềm vui này có thể khiến ông trời cảm động, cho một trận ‘cam lộ’ cứu mạng, khuôn mặt anh tuấn vô song kết hợp với nụ cười rạng rỡ, càng giống như dệt hoa trên gấm, hắn là đối tượng thầm thương trộm nhớ của tất cả nữ nhân trong Thương Lan Quốc này, nhưng là chỉ có thể cầu mà không thể có được.

Nhu Phi, nét mặt tươi như hoa, vẻ đẹp sánh ngang với Tây Thi, Hằng Nga, nhưng ai lại không biết hồng nhan thường họa thủy?

Bên dưới một chút là vị trí của Quốc Vương hai nước láng giềng, bên trái là Quốc Vương Nam Dương Dạ Lâm Song, trông đáng yêu vô cùng, đôi mắt to, trong veo, lại quyến rũ xinh đẹp, nhìn qua tưởng như đơn thuần vô hại nhưng thực tế lại là người mưu trí nhất và cũng tâm ngoan thủ lạt nhất trong ba Quốc Vương, đúng là ‘sông sâu khó đo, lòng người khó dò”, hắn mặc Long bào màu tím thêu hoa, làm tôn lên làn da trắng như ngọc, bên cạnh hắn là một nữ nhân yểu điệu, mặc Phượng bào cũng màu tím, thêu hoa, nàng chính là Quốc mẫu của Nam Dương Quốc.

Bên phải là Quốc Vương Tây Tề Quốc, Long Thừa Nhiếp, Long bào lam nhạt, hình hoa văn giao long trên áo sinh động như thật, giống như một con cuồng long vẫy vùng giữa biển khơi, tham vọng muốn bay lên trời, có vẻ ngoài rất xuất chúng, và cũng là vị Quốc Vương khôi ngô nhất trong ba người, trên mặt luôn giữ vẻ khinh thường nhàn nhạt, như khinh thường người Thương Lan Quốc trong thời khắc nguy hiểm vẫn có thể vui vẻ như vậy, khinh thường nhân tài Thương Lan Quốc ‘như lá màu thu’, chẳng thèm che giấu sự khinh thường trong mắt, đôi mắt phượng khẽ nhếch, vẻ đẹp có thể nói là yêu nghiệt, bên cạnh hắn là một bạch y nữ tử, trên áo thêu mấy cành trúc, trên đầu cài chiếc trâm trắng làm từ lông thỏ, trông nàng thật giống thỏ tiên, nàng được coi là Hoàng Hậu đẹp nhất trong ba Hoàng Hậu, nếu chỉ so về vẻ ngoài thì Thương Lan Quốc và Nam Dương Quốc khó mà theo kip.

Bên dưới nữa là Vương Gia đương triều, Nam Cung Hạo Thiên, nếu so về yêu nghiệt, ai có thể thắng được hắn? Vẻ mặt lười nhác, giống như trời có sụp xuống cũng không liên quan gì đến hắn, một chân dẫm lên ghế, tay cầm bình rượu tinh xảo uống không ngừng, trên mặt như có nỗi khổ không tên, khó nói thành lời, không nhìn Nhu Phi đang ngồi trên cao mà chỉ nhăm nhăm uống rượu.

Bên phải là thống lĩnh nắm trong tay binh quyền lớn nhất Thương Lan Quốc, binh mã đại nguyên soái, mọi người gọi hắn là ‘Tướng quân’, ngồi bên dưới hắn là Thượng Thư Dương Phong Hàn, vẻ mặt luôn tươi cười, ấm áp như gió xuân, cũng là đối tượng theo đuổi của nhiều nữ nhân Thương Lan, da mặt trắng bóng không tỳ viết, môi mỏng hồng hào, làm cho người khác hận không được muốn cắn một cái, trường bào màu trắng càng giúp hắn như phiêu như dật, tay nhè nhẹ phe phẩy chiết phiến, cũng không hào hứng lắm với cảnh người đông tấp nập, chỉ chăm chăm nhìn lên bầu trời thăm thẳm, khi nào thì mới có mưa?

“Tấu nhạc!”Nam Cung Tàn Nguyệt hô lớn một tiếng, lập tức chiêng trống vang trời, tiếng cười nói không dứt. Ở giữa một chiếc đài cao được dựng lên, vài nữ tử mặc váy trắng nhẹ nhàng nhảy múa, theo đó vô số âm thanh nhạc cụ cùng lúc nổi lên, bên cạnh đài một nhạc sư đang đánh chung, một nữ tử xuân thì đang đánh đàn tranh, người thổi kèn, đánh đàn, kéo đàn nhị, người gảy tỳ bà, gõ trống, đánh chiêng...

“Hôm nay là Quốc Khánh nước ta, hai vị Quốc Vương không quản đường xa tới tham dự, Trẫm xin kính hai vị một ly!” Nam Cung Tàn Nguyệt đứng lên, nâng ly rượu làm bằng Thanh Đồng hướng về phía Dạ Lâm Song và Long Thừa Nhiếp nói, sau đó đưa lên môi, một hơi cạn sạch.

Dạ Lâm Song khẽ cười, đôi mắt to linh động khiến ai nhìn vào đều có cảm giác rất sảng khoái, hai tay nâng ly rượu lên rồi cũng một hơi cạn sạch.

Long Thừa Nhiếp khẽ cong khóe miệng, tuy không tình nguyện nhưng hắn cũng cạn ly. Uống xong cũng không vội đặt ly xuống, mà chầm chậm ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt : “Ta nghe đồn cầm nghệ của Hoàng Hậu Thương Lan Quốc rất giỏi, nên đặc biệt đến đây muốn thi tài với nàng, không biết ý Nam Cung huynh thế nào?”

Nam Cung Tàn Nguyệt nhìn Long Thừa Nhiếp, thằng nhãi này muốn làm mình mất mặt sao? Xem ra hắn ta có ý liên minh với Dạ Lâm Song, lần này nếu thua, không chỉ là mất thể diện, mà nói không chừng tên Dạ Lâm Song kia sẽ thật sự liên minh với hắn ta, vậy hắn không phải là lâm vào nguy hiểm rồi sao? Quả nhiên Long Thừa Nhiếp có suy nghĩ giống hệt hắn, bèn quay đầu nhìn Nhu Phi : “Nàng có thể chứ?” nhỏ giọng hỏi.

“Hoàng Thượng, thần thiếp có thể!” Nhu Phi tự tin nói, nhìn nhìn nữ tử bên cạnh Long Thừa Nhiếp ánh mắt tràn đầy địch ý cùng khiêu khích.

Bạch y nữ tử khẽ cười, không hề có địch ý như Nhu Phi, chỉ là ánh mắt không ngừng nhìn về phía Long Thừa Nhiếp, có cả đời nhìn Hoàng Thượng cũng không thấy chán mắt, chàng là mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, vì chàng, nàng sẽ toàn lực ứng phó.

“Hoàng Thượng, thần thiếp cũng muốn cùng hai vị Hoàng Hậu so tài một phen!” nữ tử bên cạnh Dạ Lâm Song cũng lên tiếng, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng.

“Nếu Lâm Nhi đã muốn tham gia, Trẫm sao có thể ngăn cản!” Dạ Lâm Song cười cười, nhìn về phía hai vị Quốc Vương, “Lâm Nhi của ta từ nhỏ đã yêu thích cầm nghệ, không biết hai vị có thể ân chuẩn?” tuy ai cũng muốn tranh giành lấy đối tượng để lôi kéo nhưng không hề có một chút kiêu căng, cao ngạo mà lại vô cùng nho nhã lễ độ.

“Dạ huynh đừng nói vậy, ai sẽ biểu diễn trước đây?” Nam Cung Tàn Nguyệt cung cười, nụ cười tràn đầy tự tin.

“Tùy chủ nhà quyết định!” Long Thừa Nhiếp nhàn nhạt nói.

“Được, vậy xin mời Hoàng Hậu của Long huynh biểu diễn trước!” Nam Cung Tàn Nguyệt vươn tay ra nói.

“Nếu vậy Tố Nhi sẽ lên trước!” Bạch y nữa tử chầm chậm đứng dậy, đi về phía giữa đài, tất cả ca vũ trên đài lui hết xuống, Tây Tề cũng như đã sớm có sự chuẩn bị, mang lên một chiếc đàn cổ, nàng đặt đàn xuống đất rồi quỳ bên cạnh, tiếng kinh hô xung quanh vang lên, nàng không để ý, khẽ cong eo, nghiêng những ngón tay thon dài ra chầm chậm gảy đàn, lập tức mọi người đều tĩnh tâm nghe.

Qua thời gian hai chén trà, tiếng đàn dừng lại, có thể nói là nhiễu lương tam nhật, tiếng vỗ tay xung quanh vang lên càng lúc càng lớn, Long Thừa Nhiếp khẽ nhếch khóe môi, tự tin tràn đầy.

Nhu Phi bắt đầu thấy hồi hộp, tiếng cầm này nàng tuyệt đối sẽ không thắng được, mà tiếng đàn của Hoàng Hậu Nam Dương Quốc càng là hơn một bậc, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nam Cung Tàn Nguyệt trong lúc vô tình quay đầu sang nhìn thấy những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Nhu Phi, lông màu chau lại, chẳng lẽ Nhu Phi không được? Trong lòng bắt đầu lo lắng, căng thẳng, tiếng cầm của nữ tử trên đài như rót vào lòng người nghe một dòng nước mát trong, nhắm mắt lại có thể tưởng tượng ra một cảnh tượng tuyệt đẹp, thấy tiếng đàn sắp dừng lại, mọi người đều vỗ tay không ngớt, bạch y nữ tử cũng giơ ngón tay cái lên với nữ tử đang ở trên đài.

Nam Cung Tàn Nguyệt cảm thấy như tất cả ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía họ, vẻ mặt cuồng ngạo của Long Thừa Nhiếp khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hắn có thể từ chối tỷ thí, nói Nhu Phi đang không khỏe, còn đang nghĩ cách chối từ thì...

“Để ta!”

Một tiếng nói như vậy đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người có mặt, khi Tướng Quân, Thượng Thư nhìn rõ nữ nhân đang từ trong đám người bước ra, lập tức khinh thường mà nhìn đi chỗ khác, lần này e rằng thể diện sẽ mất sạch rồi.

Ánh mắt của Hoàng Hậu Nam Dương và Tây Tề khi nhìn người mới tới cũng là sự khinh thường, hai vị Quốc Vương cũng chỉ nhìn một lần rồi thôi, ngay khi mọi người nhìn rõ nữ nhân vừa cất tiếng, nháy mắt tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.

“Nàng ấy mặc Phụng bào, nhất định là Hoàng Hậu nước ta!”

“Đúng vậy, đi ra làm mất mặt người khác sao?”

“Hoàng Thượng cũng thật là, sao không sớm phế bỏ nàng ta đi? Thật là một nỗi nhục!”

Một lão nhân quay đầu nhìn những người đứng sau, mày chau lại, vẻ mặt giận dữ, tuy đã già nhưng lại không có lấy một sợi tóc bạc, ánh mắt nhìn nữ tử đứng giữa đài tràn ngập yêu thương.

“Quốc Trượng, nếu ta đoán không nhầm, nàng chắc hẳn là nữ nhi của Ngài?” một nam tử mặt lấm la lấm lét cầm ly rượu lên cười cười, hoàn toàn không cho là có gì thất lễ.

“Đúng vậy, Quốc Trượng, Ngài gầy thế này sao có thể có nữ nhi...thế được?” lại một thanh âm cười nhạo vang lên, tất cả đều cho rằng lần này Hoàng Hậu sẽ làm mất hết thể diện của Thương Lan Quốc, nhất định sẽ bị Hoàng Thượng phế bỏ, Quốc Trượng e cũng khó giữ thân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.