Phì Bà Hoàng Hậu

Chương 15: ​



“Nói khoác mà không biết ngượng, hừ, nếu các ngươi đã sỉ nhục lão nạp như vậy, lão nạp cũng không thèm ở lại đây để các ngươi sỉ nhục nữa, ta đi!” Lão hòa thượng phẫn nộ vung cánh tay của Nam Cung Tàn Nguyệt ra.

“To gan, còn không mau tạ lỗi với lão pháp sư?” Nam Cung Tàn Nguyệt căm hận nhìn Tiêu Thanh Nhã, tuy nữ nhân này đã giúp đất nước làm vẻ vang được đôi chút, nhưng không có mưa thì chẳng khác nào không có thiên hạ, người chết không chỉ có hắn mà còn có lão bách tính trong thiên hạ nữa.

“Hoàng Hậu nương nương, không có pháp sư, lão bách tính trong thiên hạ chắc chắn sẽ chết đói, xin Người đừng nói nữa!” Tiêu Ly Chân mau chóng khuyên can nữ nhi, chọc giận long nhan hậu quả sẽ rất khó lường!

“Đúng vậy, nương nương, vừa rồi Người hát những lời ca động lòng người, chất chứa niềm yêu nước, yêu tướng sĩ, sao giờ Người lại đuổi pháp sư đi?” Long Thừa Nhiếp cũng không vui nói, dù sao thì trời mưa, ai cũng sẽ vui thôi, không cần phải đối mặt với nỗi phiền đánh trận nữa.

Tất cả mọi người bắt đầu lên tiếng trách móc nàng, đặc biệt là phụ thân của Nhu Phi, nói Hoàng Hậu nàng không nghĩ cho dân chúng, không xứng làm Hoàng Hậu.

Tiêu Thanh Nhã cười lạnh, không hề úy kỵ nói : “Các người thật là ngu xuẩn, cầu mưa? Các ngươi biết mưa từ đâu mà tới không? Mặt trời làm nước bốc hơi lên cao, ngưng tụ thành mây, mây nhiều, nặng, sẽ thành mây đen, tự nhiên sẽ có mưa rơi xuống, cầu mưa sẽ có mưa sao? Các ngươi sẽ không cho là thật sự có thần tiên chứ?”

Nam Cung Tàn Nguyệt nghe nàng nói như lạc vào trong sương mù, Nam Cung Hạo Thiên đi lên phía trước, vẻ mặt nghi hoặc : “Vậy ngươi nói nên làm thế nào mới đúng?”

“Thứ nhất, phải tích nước, tích nước các ngươi hiểu không? Chính là khi trời mưa phải tìm mọi cách giữ nước lại một chỗ!” Tiêu Thanh Nhã đẩy những thứ trên bàn gọn vào một bên, bảo thái giám đưa nàng cho một chiếc bút lông, rồi vẽ hình một ngọn núi lên bàn, xung quanh, ba Hoàng Đế, Tướng Quân, Thượng Thư, Vương gia và Tiêu Ly Chân đứng vây quanh nàng, mới đầu không hiểu nhưng khi nhìn thấy hình vẽ một cái ao trên đỉnh núi của nàng thì tất cả đều mở to mắt, trong lòng nhiệt huyết sôi trào như sóng cuộn biển gầm, đạo lý đơn giản như vậy sao bọn họ nhiều người cũng không một ai nghĩ ra? Mà một Hoàng Hậu lặng lẽ vô danh như nàng lại vẽ ra dễ dàng như vậy?

“Cái ao này rất to, nhưng trời mưa có thể đưa được bao nhiêu nước vào? Đồng ruộng dưới chân núi lại nhiều, nước trong ao cùng lắm dùng một lần là hết rồi, muốn đầy nước thì không biết phải đợi đến năm nào tháng nào?” Dạ Lâm Song kích động nói, đặt hai bàn tay đang run rẩy xuống, chờ Tiêu Thanh Nhã giải thích.

Tiêu Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn hắn cười : “Đương nhiên phải dẫn nước vào ao, hơn nữa ngươi cũng không chỉ tích nước vào cái ao này, còn có sông hồ nữa!” Tiêu Thanh Nhã mau chóng chuyển đề tài, cái này sẽ nói làm sao dẫn nước lên trên núi, chẳng phải là sẽ nói đến ruộng bậc thang sao?

“Sông lớn? Nước ở sông đều sẽ chảy hết ra biển, ai có thể ngăn được!” Long Thừa Nhiếp chau mày nói.

“Các ngươi thật là ngốc, không biết cái gì gọi là đê điều sao? Lấy một nơi mà nước chảy qua đắp thành đê, ngăn nước lại, không phải là hết chảy rồi sao? Các ngươi nghĩ mà xem, chỉ cần phái một lượng nhỏ tướng sĩ đi, dời một tảng đá đến, tạo thành một bức tường lớn, nước sẽ được ngăn lại!” Tiêu Thanh Nhã vừa nói và dùng bút vẽ một con sông, vừa giải thích, nói xong ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện tất cả bọn họ đang mở to mắt mà nhìn hĩnh vẽ trên bàn, thậm chí có người còn đang phát run.

“Có cần khoa trương như vậy không? Đây là kiến thức cơ bản, còn nếu các ngươi sợ nước sông không đủ dùng, thì đào thêm mương, đào gần sông, suối, để chúng thông với nhau, nước sẽ từ từ tụ lại một chỗ, hơn nữa, sông cũng có thể tiếp tục đào thêm, vì Trái Đất là hình tròn mà, một con sông cứ tiếp tục đào chắc chắn sẽ gặp một con sông nữa, không phải là được rồi sao?” Tiêu Thanh Nhã tiếp tục vẽ một hình tròn lại một hình tròn, thêm vài đường biểu thị hình con mương nữa.

“Thật kì diệu...thật là kỳ diệu, Hoàng Hậu nương nương thật có trí tuệ bẩm sinh, từ trước tới nay chưa từng có ai giải quyết được vấn đề thiếu nước, thật kỳ diệu, như vậy, vấn đề nước coi như đã được giải quyết triệt để rồi, sau này chúng ta cũng không cần buồn phiền vì chuyện thiếu nước nữa!” Long Thừa Nhiếp kích động nói.

Văn võ bá quan sau khi nghe thấy vấn đề thiếu nước đã được giải quyết, lập tức quay sang nhau thương thảo, âm thanh ngày càng to dần lên.

“Ngươi...sao ngươi biết nhiều như vậy? Sao Trẫm lại không biết?” Nam Cung Tàn Nguyệt vẻ mặt vui sướng, kích động không thôi.

“Đó là vì từ trước tới nay Hoàng Thượng chưa từng để ý đến thần thiếp, Ngài muốn thần thiếp tự sinh tự diệt trong hậu cung, suýt nữa thì bị người khác hại chết, thôi quên đi, không nói chuyện này nữa, còn một chuyện nữa là làm sao dẫn nước lên núi, thần thiếp cần về cung để vẽ lên giấy, nếu không, có nói các vị cũng không hiểu! Đợi vẽ xong thần thiếp sẽ đưa cho Hoàng Thượng, bức vẽ này rất đáng quý đó, vì nếu có bức vẽ này, không chỉ có thể đưa nước lên núi, mà còn có thể giúp cho tất cả mọi người trên đất nước đều có thể trồng trọt, trên núi, trên đỉnh núi, chỉ cần có đất, đều có thể trồng được, Hoàng Thượng, Người muốn có không?” Tiêu Thanh Nhã cố ý thừa nước đục thả câu nói.

“Nơi nào cũng có thể trồng hoa màu? Sao có thể?” Lòng Thừa Nhiếp vẫn còn chưa phản ứng kịp, thật ra chỉ cần nước lên được trên núi rồi, thì chẳng phải nơi nào cũng trồng được hoa màu sao?

“Đúng vậy? Chuyện này thật khó xảy ra, nếu như thành công thì cả thiên hạ sẽ không phải lo đến chuyện lương thực nữa, quốc khố cũng sẽ được lấp đầy!” Dạ Lâm Song kinh hô.

“Bản cung đường đường là Hoàng Hậu, còn cần phải trêu đùa các ngươi sao? Được rồi, hôm nay ta mệt rồi, ngày mai Hoàng Thượng Ngài tự mình đến Phượng Nghi cung lấy!” Nói rồi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, cũng không thèm liếc đám người đứng đó thêm cái nào, hừ, ngày mai nàng sẽ làm cho mông tên bạo quân này nở hoa, có điều...nàng quay đầu sang nhìn lão hòa thượng, cười cười : “Pháp sư, Ngài cảm thấy cách của bản cung hay hay cách của Ngài hay?”

Lão hòa thượng tức giận trợn tròn mắt, hắn có thể không tức giận sao? Nàng ta như vậy, hắn sao còn có thể tiếp tục lừa gạt nữa ? Vung tay áo, rồi đi khỏi, đương nhiên, Hoàng Đế cũng không ngăn hắn lại nữa, vì lỡ như cách này của Tiêu Thanh Nhã không có hiệu quả, hắn còn phải đi cầu xin người ta, chuyện gì cũng cần để một đường lui cho mình!

Nhìn lão hòa thượng rời đi, Tiêu Thanh Nhã cười cười rời khỏi, để lại một đám người vẫn còn đang chưa hết kinh ngạc, tán thưởng, đặc biệt là mấy vị Hoàng Đế cùng Tướng Quân, vẫn nhìn bức vẽ trên bàn với vẻ mặt kích động không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.