Trời ơi là trời, Tiêu Thanh Nhã không ngừng kêu than, chuyện này là sao chứ? Tại sao lại có cảm giác toàn thân đau nhức khó thở thế này? Sao lại đau chứ? Giống như bị người ta đánh mấy trăm roi vậy.
Trong tẩm cung xa hoa, lộng lẫy, màn che khắp phòng nhè nhẹ bay, một tiểu cô nương ngồi bên giường đang khóc nức nở, trên giường là thi thể của thiếu nữ mập, trên người đắp một cái chăn bằng gấm, chỉ để hở đầu ra ngoài, sắc mặt trắng bệch hệt như tờ giấy, không có chút huyết sắc.
Đột nhiên, từ ngoài cửa, tám nữ tử mặc cung trang lần lượt bước vào, ai nấy đều đẹp như hoa, tám người bước đến bên giường, chầm chậm quỳ xuống, khấu đầu, rồi chầm chậm đứng lên, chuẩn bị đến trang điểm cho thi thể. “Tiểu Liên tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nữa, nương nương đi rồi chưa hẳn là chuyện xấu, nương nương như thế này bị mọi người chế giễu, chẳng phải sẽ càng khó chịu sao?” Một nữ tử nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Hu hu...nương nương...sao người lại thành ra thế này?” Tiểu Liên càng khóc to hơn.
Tiêu Thanh Nhã nhíu mày, là ai đang nói chuyện? Giống như nằm mơ vậy, trên người như có mấy trăm cân đá đè nặng xuống, đến thở cũng khó khăn, mắt cũng không mở nổi, sao giống bị bóng đè vậy nè.
“Haixx, tỷ nghĩ thoáng một chút!” Một nữ tử khác lên tiếng, “Nương nương không những không được sủng ái, còn không được bước chân ra khỏi tẩm cung, nếu như không có ý chỉ của Thái hậu, nương nương có lẽ đã sớm bị đưa vào lãnh cung rồi, còn được ở đây là còn may.
“Đúng vậy, trước đây nương nương làm nhiều chuyện mất mặt như thế, Hoàng thượng còn hận không giết được nương nương nữa là!”
“Muội cũng biết, nương nương không xấu, chỉ là người không hiểu chuyện mà thôi!” Mấy người cung nữ nói tới nói lui, lại làm cho Tiểu Liên càng khóc to hơn, Tiêu Thanh Nhã thấy tai mình ong ong, ù ù, thật muốn đánh chết cái tên nào đang khóc lóc bên tai nàng. Bọn họ là ai? Nương nương là ai?
“Hu hu...nương nương...Người đi rồi...Người nói Tiểu Liên phải làm sao đây?” Tiểu Liên càng khóc càng to.
“Tiểu Liên tỷ, Nhu Phi nhất định sẽ lại tìm đến tỷ gây phiền phức, giờ tỷ khóc cũng vô dụng, mau tìm cách thoát thân đi!” Mấy cung nữ đều thương xót, cảm thông thay cho Tiểu Liên.
“Hu hu...muội..muội sẽ đi theo Người!” Tiểu Liên vừa nói vừa chạy về phía bàn gần đó, cầm lấy kéo định đâm vào ngực.
Mấy a hoàn sợ hãi chạy đến ngăn Tiểu Liên lại, “Tiểu Liên tỷ, đừng mà, mạng sống quan trọng, tỷ đang làm gì vậy?”
“Nương nương đi rồi, ta còn sống làm gì nữa, các muội bỏ ta ra...!” Tiểu Liên giãy giụa muốn thoát ra, hoàn toàn không ngờ tới người trên giường đang mở mắt nhìn họ.
Trong phòng, bảy tám cung nữ đang xô đẩy nhau, Tiêu Thanh Nhã hoàn toàn ngây dại rồi, nơi này là nơi nào? Chiếc giường này lại sao lại giống ngọn núi gần nhà bà nội vậy, làm bằng gỗ tử đàn, chạm khắc hoa văn tinh xảo, còn có màn che, ở bên trong vẫn nhìn rõ chuyện xảy ra bên ngoài. Thân thể đau nhức như từng bị lăng trì, hít thở cũng thấy đau, rồi chợt thấy đám người ngoài kia đang tranh giành nhau một cái kéo.
“Đừng mà, Tiểu Liên tỷ, tỷ đừng tìm đến cái chết, bọn muội sẽ giúp tỷ mà!”
Tiêu Thanh Nhã nhìn đám cung nữ ăn mặt giống hệt nhau, chỉ có tiểu cô nương đang cầm kéo là mặc váy xanh, những người khác đều mặc váy dài trắng có thêu hoa, một cô nương mặc váy trắng đang cố cướp lấy kéo từ tay tiểu cô nương váy xanh, còn không ngừng khuyên, thì ra là có người đang muốn tự sát đây, Tiêu Thanh Nhã cô ghét nhất là loại người cam chịu, không chịu cầu tiến, đặc biệt là những người trẻ, liền dùng sức cố gắng ngồi dậy, quát to : “Các người không phải ngăn, để nàng ta chết đi...”
Lời vừa nói ra, tiểu cô nương đang cầm kéo như bị điểm huyệt, đứng ngẩn ra, Tiêu Thanh Nhã cũng chẳng thèm quan tâm bọn họ, tiếp tục nói : “Không ai được ngăn hết, để cho nàng ấy chết, chết rồi, chẳng đến mấy tháng thi thể sẽ bị côn trùng ăn hết, sau đó thối rữa, chỉ còn bộ xương trắng, để nàng ấy chết đi!”
Tất cả đám cung nữ đều nuốt nước bọt, chầm chậm quay đầu lại, sau đó mắt trợn tròn, “A~...a~...a~...!” rồi hét ầm lên.
Tiêu Thanh Nhã đưa tay lên che lấy lỗ tai, trời ơi, đúng là có tố chất của ‘giọng ca cá heo’, nhìn bọn họ ai nấy bắt đầu run cầm cập, đứng chụm vào nhau, Tiêu Thanh Nhã ngây ngẩn cả người : “Các ngươi làm sao vậy? A cái gì mà a, nhìn thấy ma sao?”
“Nương...nương nương?” ‘Ding dang’, chiếc kéo trong tay Tiểu Liên tuột ra rơi xuống đất, sau đó nàng lao về phía giường, những cung nữ khác muốn giữ nàng lại cũng không kịp, Tiểu Liên không dám tin, nhìn nhìn Tiêu Thanh Nhã : “Nương nương, Người chưa chết sao?”
“Đồ thần kinh, não người bị nước vào à? Dám nguyền rủa ta chết!” Tiêu Thanh Nhã trừng mắt nhìn Tiểu Liên, đúng là đen đủi.
Trên mặt Tiểu Liên bắt đầu có biểu hiện mừng như điên, đợi sờ soạng thân thể Tiêu Thanh Nhã một lượt xong rồi mới thật sự vui mừng khôn xiết, nhảy nhót quanh phòng, rồi nhanh chóng chạy đến cùng các cung nữ áo trắng quỳ xuống hô to : “Chúc mừng nương nương hồng phúc tề thiên, thoát chết trong gang tấc, quả là phúc của nước ta! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tiêu Thanh Nhã trợn to mắt, vừa mở mắt đã thấy có gì đó khang khác, mắt vừa mở, đúng rồi, vừa mở mắt ra đã có cảm giác mí mắt sưng sưng, ngồi dậy lại thấy thân thể nặng trĩu, giọng nói khàn khàn, nuốt nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn, nhấc cánh tay lên, khoảnh khắc nhìn thấy tay mình, nàng suýt thì ngất đi, cánh tay tròn lẳn nhìn như cái bánh màn thầu, chỗ nào cũng là thịt mỡ, cánh tay này so với chân nàng trước kia còn thô hơn, kinh khủng hơn nữa là, chiếc giường lớn như vậy mà nàng nằm đã chiếm gần trọn, chuyện này là sao chứ?
Nàng rõ ràng đang xem bức hình tên đê tiện kia gửi, sao giờ lại thành thế này? Còn có, bọn họ gọi nàng là nương nương? Thế là thế nào?
“Gương...gương đâu?” Tiêu Thanh Nhã lắp bắp nói, giọng...giọng nói này sao lại khó nghe như vậy? Tiểu Liên và các cung nữ nhìn nhau, rồi cũng lấy gương đưa cho Tiêu Thanh Nhã, sau đó trở về chỗ cũ, quỳ xuống.
Tiêu Thanh Nhã nhìn nhìn gương đồng trong tay, sau đó lại quay đầu nhìn trang phục của các cung nữ, rồi chầm chậm nâng gương lên : “A~~~!” Sao lại như thế này? Không thể nào, không thể như thế này được! Khuôn mặt xuất hiện trong gương còn béo hơn cả mặt lợn, mắt giống như không thể mở thêm được nữa, sao nàng lại biến thành thế này? Thân hình mà nàng nhìn gần ba mươi năm, thân hình yểu điệu, duyên dáng, xinh đẹp đâu rồi, sao lại biến thành xấu xí như thế này? Chẳng lẽ là nàng đang nằm mơ? Đúng rồi, nhất định là đang nằm mơ, nói rồi nàng nằm xuống giường, chuẩn bị đi ngủ.
Mấy cung nữ nhìn nhau, rồi chỉ chỉ về phía cửa, tất cả cùng gật đầu, sau đó lặng lẽ rời đi, trong phòng chỉ còn Tiểu Liên, nhìn nương nương trán đổ mồ hôi liền chạy đến chậu rửa mặt bên cạnh nhúng một chiếc khăn trắng vào chậu, vắt khô rồi đi đến bên giường Tiêu Thanh Nhã, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng.
Không phải nằm mơ, trong não Thanh Nhã không ngừng xuất hiện bốn chữ này, nằm mơ sao có thể đau được? Thân thể nóng bừng này sao nàng lại không cảm nhận được cơ chứ? Chầm chậm mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang lo lắng của Tiểu Liên : “Muội tên là gì?”
“Nương nương, Người quên rồi sao, muội là Tiểu Liên, nương nương, muội gọi Thái y nhé?” Tiểu Liên quan tâm hỏi nhẹ.
Thái y? Nương nương?
“Đây là nơi nào? Sao ta lại không biết mình bị biến thành thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “ Tiêu Thanh Nhã chăm chú nhìn Tiểu Liên, hi vọng có thể cho nàng đáp án tại sao nàng lại biến thành thế này?
“Đây là tẩm cung của người, Người bị hôn mê sau khi bị Nhu Phi đánh!” Tiểu Liên cúi đầu bi thương nói.
Xem ra hỏi cũng chẳng được gì, hay là vị thần tiên nào lại đang trêu đùa nàng, nếu không nàng không bệnh, không chết sao lại đột nhiên biến thành người khác? Tiểu Liên hình như biết rất rõ mình, chẳng lẽ là hồn nàng nhập vào thân thể này? Vậy thân thể của mình đâu, làm sao để trở về đây?
“Ta không nhớ chuyện trước kia nữa, muội nói xem tại sao Nhu Phi kia lại đánh ta?” Tiêu Thanh Nhã cũng không phải muốn hỏi những chuyện này, vì tâm tư nàng đang rất loạn, chỉ có thể tùy ý hỏi đông hỏi tây, chuyện này thật quỷ dị.
“Nói ra cũng chỉ vì chuyện tranh sủng, bọn họ là lấy việc công làm việc tư, khi nương nương chưa tiến cung, thường viết thư tình cho các nam tử khác, Nhu Phi đã nhìn thấy một bức thư mà Người gửi cho người trong lòng của nàng ta, sau đó nàng ta cho là mình bị vị nam tử đó ruồng rẫy, tức giận, đã tiến cung làm phi tử của Hoàng Thượng, sau khi biết chủ nhân bức thư là Người, nàng ta thường xuyên đến tìm Người gây phiền phức!”
Tiêu Thanh Nhã sửng sốt : “Ta có thân phận gì?”
“Hoàng Hậu nương nương!” Tiểu Liên tự hào nói, sau đó nghĩ đến chuyện nương nương không được sủng ái, ánh mắt chợt ảm đảm xuống.
“Ta là Hoàng Hậu nương nương? Trước đây lại còn có chuyện viết thư tình? Sao người dám to gan nói vậy?” Tiêu Thanh Nhã khó hiểu hỏi.
“Ô, nương nương khác có người quản, Người là Hoàng Hậu ai dám quản Người? Nương nương, Người quên rồi sao? Trước đây có một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn, Người đã viết thư cho hắn, kết quả...hi hi!” Tiểu Liên ngượng ngùng cười, thấy nương nương không cười ngốc như ngày trước liền ngưng cười.
“Kết quả là bị từ chối đúng không?” Tiêu Thanh Nhã cũng không nghiêm túc nữa, cười nhẹ, cái thân thể này quả thật có xấu một chút, nhưng những tên coi trọng vẻ bề ngoài kia, không có được thì thôi.
“Đúng vậy, Người cũng từng viết cho cả Hoàng Thượng, còn có Phong Tướng Quân, Triệu Thừa Tướng, Vân Vương Gia, Thượng Thư Đại Nhân, còn rất nhiều rất nhiều nữa, bọn họ vừa nghe nơi nào có nương nương là trốn biệt, thư đến liếc một cái cũng không thèm nhìn, đã mang trả trở về rồi!” Tiểu Liên vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Nhã, kì lạ, ngày trước nói đến những chuyện này, nương nương đều cười rất vui vẻ.
“Haixx, trông mặt mà bắt hình dong, Tiểu Liên...thôi quên đi!” Tiêu Thanh Nhã còn muốn hỏi về chuyện bị thất sủng, rồi không được ra khỏi cung mà các cung nữ kia vừa nói nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi, cứ nhìn cái thân thể này thì biết.
“Nương nương, Tiểu Liên phát hiện, từ sau khi Người sống lại, ánh mắt cũng khác, nhìn rất thông minh, cơ trí, thật tốt!” Tiểu Liên thật lòng nói, Ngày trước, nương nương rất ngốc, bây giờ thì hoàn toàn khác rồi, trong cung lâu như vậy, nhìn sắc mặt người khác cũng thành quen, nàng đương nhiên hy vọng nương nương càng ngày càng tốt, không nên giống như trước kia, chỉ biết dựa vào ý chỉ của Thái Hậu mà sống.
“Đây là nước nào? Năm bao nhiêu?” Tuy nàng biết là cổ đại nhưng cũng nên biết là thời đại nào, hi vọng không quá xa thế kỷ 21.
“Thương Lan Quốc năm thứ 16” Tiểu Liên nhanh nhẹ trả lời.
Không thể nào, trời ơi, trong lịch sử nàng chưa từng nghe thấy cái tên Thương Lan Quốc này bao giờ! Lại còn Hoàng Hậu của một nước, cái thân thể này... “Có phải Hoàng Đế rất ghét ta không?”
“Chuyện này...Tiểu Liên...” Tiểu Liên cúi đầu, không biết phải nói sao : “Người mà Hoàng Thượng yêu nhất chính là Nhu Phi! Chưa từng có phi tử nào ngoại trừ Nhu Phi được ngủ trên long sàng, nương nương Người phải cẩn thận!”
Tiêu Thanh Nhã cười nhạt, từ xưa đến nay phi tần hậu cung thường bạc mệnh, cái này nàng hiểu rất rõ : “Sao ta lại hôn mê?” Quay đầu nhìn Tiểu Liên, bọn họ đều cho rằng ta đã hôn mê, vậy thì ta sẽ tương kế tựu kế, cũng không biết chủ nhân thân thể này đã chết hay đã đi đâu, nếu nói nàng nhập vào thân thể này biết đâu lại bị khép vào tội mê hoặc dân chúng, không thể nói được, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Hôm qua Nhu Phi đến gặp Người, đến tối thì Người hôn mê, sau khi Người hôn mê, Nhu Phi đã sai thái giám đến đánh Người, nương nương, chúng ta có nên bẩm báo chuyện này với Hoàng Thượng không?” Tiểu Liên nghĩ nghĩ rồi hỏi.
Tiêu Thanh Nhã lắc đầu : “Nếu Hoàng Thượng yêu Nhu Phi, ta lại chưa chết, cho dù có mang thương tích đi gặp hắn, hắn sẽ bỏ mặc ta vì ngoại hình xấu xí này, vậy chẳng phải là tự tìm phiền phức sao? Nhu Phi kia rất đẹp sao? Hoàng đế một nước lại yêu thích nàng ta?”
“Cũng không phải là quá xinh đẹp, nhưng cầm kỳ thi họa cái gì nàng ta cũng biết, lại thông minh, lanh lợi, quan trọng là, Nhu Phi là người mà trước đây Vương gia coi trọng, người trong lòng nàng ta mà muội nói chính là Vương gia, ông ấy rất muốn tìm Người báo thù!” Tiểu Liên lắc lắc đầu, hi vọng sau này tiểu thư sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch như thế nữa.