Tiêu Thanh Nhã nhìn chiếc cân to đùng đặt ở ngoài sân mà cảm thấy khó xử, mấy nha đầu này có cần phải làm vậy không? Dường như có chỗ không hay cho lắm!
- Nương nương, rốt cuộc Người cần chiếc cân này làm gì vậy?
Nha hoàn Tử Nhi không biết từ đâu ló đầu ra, nghi hoặc hỏi Thanh Nhã, hai mắt mở lớn, tò mò.
- Đúng vậy, nương nương, Người cần cân làm gì vậy? Đây là cái cân để cân heo, có thể cân được đồ vật nặng hơn năm mươi cân đó!
Tiểu Liên cũng khó hiểu hỏi theo.
Tiêu Thanh Nhã nghe đám nha hoàn hỏi mà càng thêm phiền não, nàng quay đầu lại nhìn đám cung nữa, cười cười chỉ tay vào mũi mình nói:
- Cân ta!
Đám cung nữ suýt nữa thì ngã gục hết xuống đất, cả đám sợ hãi quỳ xuống van xin Tiêu Thanh Nhã:
- Nương nương xin tha tội, chúng nô tỳ không cố ý!
Tiểu Liên run lẩy bẩy nói.
Lại nữa rồi, đám nha đầu này lại nữa rồi. Tiêu Thanh Nhã ôm đầu, không biết làm sao, nói:
- Đứng dậy hết đi, mau đi tìm cho ta hai tên thái giám to khỏe một chút. Ta muốn biết rốt cuộc ta bao nhiêu cân, nếu không giảm cân không có động lực, cũng không biết bản thân đã giảm được bao nhiêu cân rồi!.
Tiêu Thanh Nhã vừa nói vừa đi về phía cái cân, làm thế nào để cân mình đây? Nàng nuốt nước bọt, rồi nói tiếp:
- Tìm thêm một cái sọt thật lớn nữa!
- Vâng!
Tử Nhi mặt đen sì chạy ra ngoài hậu viện.
Tiểu Liên vẫn chưa đi, tìm hai tên thái giám to khỏe sao? Nương nương nặng như vậy, sợ là hai người đó cũng không nhấc nổi nương nương lên. Tiểu Liên khẽ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi cũng chạy ra ngoài tìm người.
Nam Cung Tàn Nguyệt hai tay bắt sau lưng, Nam Cung Hạo Thiên đi bên cạnh, hai huynh đệ này giống nhau đến bảy tám phần. Chỉ là Nam Cung Hạo Thiên có phần 'yêu nghiệt' hơn, quyến rũ hơn một chút, chưa từng có nữ nhân nào thoát được sự mê hoặc của gã. Hai người chầm chậm đi về phía Khuynh Nhu cung.
Phía sau hai người là một đoàn cung nữ thái giám, một người thân khoác long bào, uy nghiêm chững chạc, một người một thân bạch y, phảng phất như người cõi tiên.
- Hoàng huynh, có thật là Nhu Phi nương nương không sao chứ?
Nam Cung Hạo Thiên vừa đi vừa hỏi.
- Nàng không sao!
Nam Cung Tàn Nguyệt không tình nguyện trả lời.
Nam Cung Hạo Thiên cũng lạnh lùng hơn, hai tay chầm chậm nắm lại thành quyền, trong lòng cũng không cam tâm. Nhu Nhi vốn là người của hắn, ả Tiêu Thanh Nhã đáng chết, đều là do ả hại ta, thật hận không thể băm nát ả thành trăm mảnh cho hả giận. Cũng lạ, gần đây không thấy nữ nhân này có động tĩnh gì, không biết đang làm trò gì nữa!
- Nhường đường! Nhường đường!
Tử Nhi trong tay ôm cái sọt rất lớn, to hơn cả nàng, Tử Nhi không thấy đường phía trước, người cũng mất cân bằng, cứ thế vừa chạy vừa la 'Nhường đường'.
Nam Cung Hạo Thiên ngạc nhiên, đồng tử mở lớn, không kịp nữa rồi, tất cả cung nữ thái giám cũng ngây ngốc hết rồi. Nam Cung Tàn Nguyệt hét lớn hỏi Nam Cung Hạo Thiên bên cạnh:
- Đệ không sao chứ?
Chỉ thấy Tử Nhi ngã bổ nhào về phía trước, chiếc sọt to đùng vừa hay úp lên đầu Nam Cung Hạo Thiên. Tử Nhi rên mấy tiếng rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Nam Cung Tàn Nguyệt đang nhìn mình, Tử Nhi vội vàng lồm cồm bò dậy, không ngừng dập đầu:
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nhi, thân hình bé nhỏ cũng không ngừng run lên.
Nam Cung Hạo Thiên từ từ bỏ chiếc sọt ra khỏi đầu, vứt sang một bên, ánh mắt phẫn nộ:
- Tiện tỳ to gan, ngươi muốn chết à?
Tuyệt đối giống vua sư tử đang gầm.
Tử Nhi vừa nghe, đã bị lời nói đó dọa cho sợ hãi đến im bặt, không dám lên tiếng, nhưng không dám ngừng dập đầu, nước mắt vòng quanh, suýt thì ngất xỉu.
Nam Cung Tàn Nguyệt nhìn từng vệt từng vệt đỏ trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Hạo Thiên, bờ vai khẽ run lên, rồi cố gắng nín nhịn ngoảnh ra nơi khác, không dám cười to. Sau đó, hắn mới nhìn xuống Tử Nhi :
- Nhìn phục sức của ngươi, người là cung nữ của cung Phượng Nghi?
Nam Cung Hạo Thiên vừa nghe đến tên cung Phượng Nghi, gã càng tức giận hơn, Tiêu Thanh Nhã này đúng là ôn thần, ta hận...
Không có từ nào diễn tả được sự phẫn nộ của gã lúc này, nữ nhân đáng chết, nữ nhân xấu xí, tay gã nắm quyền "răng rắc".
- Vâng..vâng..nô tỳ...là cung nữ Tử Nhi...của cung Phượng Nghi!
Tử Nhi sợ hãi, răng đánh vào nhau, run cầm cập. Nước mắt đã làm ướt cả mảng đất trước mặt nàng.
- Ngươi cần cái sọt này để làm gì?
Nam Cung Tàn Nguyệt khí thế tuấn mỹ bức người, nhưng giọng nói thì lạnh lùng, uy nghiêm.
- Là..là..nương nương nói..muốn cân bản thân, bảo..nô tỳ đi lấy sọt!
Âm thanh đứt quãng, nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn nhìn cái sọt dưới đất, khuôn mặt khó chịu, nghi hoặc hỏi:
- Nàng ta cân để làm gì?
- Thưa Hoàng thượng, gần đây nương nương đang giảm cân nên muốn xem mình nặng bao nhiêu!
Tử Nhi không dám nói thật, thành thực trả lời.
- Cân nàng ta? Nàng ta là heo sao? Còn phải dùng cân?
Nam Cung Tàn Nguyệt chau mày nghĩ ngợi, nữ nhân này lại đang làm trò quỷ gì đây? Giảm cân? Chậc chậc, với thân thể đó, giảm cả đời cũng không giảm được!
Thế rồi, cả đoàn người đổi lộ trình, hướng về phía Phượng Nghi cung. Khi đến cổng sân, Nam Cung Tàn Nguyệt nói nhỏ:
- Ngươi vào trước đi, không được nói Trẫm đang ở bên ngoài!
Tử Nhi ngạc nhiên há hốc mồm, Hoàng thượng và Vương gia chẳng lẽ muốn nhìn trộm sao? Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, không dám nhiều lời, ôm chiếc sọt đi vào sân:
- Nương nương, nô tỳ đem sọt về rồi!
- Em đặt đó đi. Được rồi, hai ngươi đem dây thừng qua đây, buộc vào cái sọt này, lát nữa bổn cung sẽ ngồi vào đó, nhớ nhìn cho rõ, xem là bao nhiêu cân đấy!
Tiêu Thanh Nhã dặn dò hai tên thái giám mà Tiểu Liên tìm tới, nàng hoài nghi, hai người này mà khỏe sao? Ai nấy người gầy gầy toàn xương xẩu, thái giám không có tên nào béo hơn chút sao? Liệu hai tên này có nhấc được nàng lên không?
- Vâng!
Hai tên thái giám nhanh nhẹn buộc dây thừng vào sọt, sau đó móc cái sọt vào móc cân:
- Mời nương nương!
- Được!
Tiêu Thanh Nhã lúc này vô cùng kích động, không biết cái thân thể này nặng bao nhiêu cân, đừng có nặng tới hai trăm cân, nàng không sống nổi mất, nhưng một trăm cân cũng có khả năng. Nàng chầm chậm bước vào trong sọt, ngồi xuống:
- Được rồi!
Hai tên thái giám đưa đòn gánh qua dây thừng, dùng hết sức lực, nhưng lại không nhấc lên được centimet nào, cuối cùng mệt bở hơi tai, mồ hôi nhễ nhại cũng không nhấc lên được. Màn hài hước này khiến cho Nam Cung Tàn Nguyệt và Nam Cung Hạo Thiên đứng bên ngoài cười muốn bể bụng.
- Nương nương, không được rồi, xin Người tìm người khác thôi!
Hai tên thái giám mệt ngồi bệt xuống thở dốc, chiếc sọt vẫn y vị trí cũ, không hề dịch chuyển.
Mặt Tiêu Thanh Nhã càng đen hơn, nàng nhìn hai tên thái giám khác nói:
- Hai ngươi cũng qua đây giúp đi, ta không tin, hôm nay ta nhất định phải biết mình nặng bao nhiêu!
- Vâng vâng!
Tiểu Tam Tử và Đại Tam Tử cũng chạy tới, bốn người cùng lúc nhấc lên, lúc này chiếc sọt mới suy chuyển!
"Khực khực", Tiêu Thanh Nhã không tin vào mắt mình, nàng không đến nỗi xui xẻo thế chứ? Mọi người đều ngạc nhiên, mắt mở lớn.
"Bịch", Tiêu Thanh Nhã bỗng thấy dưới mông đau đớn, ê ẩm, đáy sọt bị nàng làm thủng rồi. Nàng nhìn nhìn xung quanh, ai nấy đều vẻ mặt hoảng sợ, lo lắng, may mà không có ai cười chế giễu nàng, nếu không nàng không biết tìm đâu cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt tròn xoe đầy thịt giãn ra, khẽ thở một hơi nhẹ nhõm, đúng vào lúc này...
- Ha ha ha...không được rồi...ha ha, bổn vương thật sự không nhịn được nữa rồi..ha hah aa!
Nam Cung Hạo Thiên ôm bụng cười ngặt nghẽo, bước vào trong sân:
- Ha ha, nữ nhân xấu xí ngươi cũng thật hài hước, ta chưa từng gặp qua chuyện nào buồn cười hơn thế này, cái sọt to chắc thế này mà ngươi cũng làm thủng được. ha ha ha, bổn vương thật sự không chịu nổi nữa, ngươi diễn tiếp đi, hôm nay bổn vương không đi nữa, ngươi tiếp tục làm trò cho bổn vương vui đi!
Gã hoàn toàn quên mất đối phương là Hoàng tẩu của mình.
Tiêu Thanh Nhã nắm chặt hai tay thành quyền, tên vô lại đáng chết, không những cười giễu nàng còn coi nàng là trò cười, thật là ức hiếp người quá đáng.
Nàng nhấc cánh tay tròn lẳn của mình lên, đứng dậy, vung tay tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt anh tuấn đang cười của Nam Cung Hạo Thiên. Lập tức, tất cả mọi người xung quanh như hít phải khí lạnh.