Phì Bà Hoàng Hậu

Chương 7: ​



Buổi tối Tiêu Thanh Nhã ngủ ngon giấc cả một đêm, có lẽ do ban ngày mệt quá, haixx, ngày xưa chạy hơn 100 mét nàng cũng không mệt đến thế, toàn thân giống như muốn rời ra từng mảnh, hơn nữa đêm hôm trước nằm ngửa ngủ, sáng hôm sau dậy tư thế vẫn không thay đổi, xem ra muốn trở mình cũng khó, ngày trước nàng thích nhất nằm nghiêng ngủ mà, giờ tỉnh rồi, nàng nhìn lên đỉnh màn, nghĩ ngợi, sao nàng lại đến cổ đại này? Khi nào mới có thể trở về? Thật ra cũng không phải nàng muốn quay về bởi nơi đó nàng cũng không có gì phải lưu luyến, người yêu phản bội, chị gái lừa dối, chẳng lẽ là ông trời đang tội nghiệp nàng?

Chầm chậm nhấc cánh tay lên, nàng vẫn không thể tin đây chính là thân thể mình, sao lại béo đến mức này? Đi bộ cũng cực kỳ khó khăn, nữ nhân này trước sống thế nào đây? Thật ra thì da cũng rất trắng nhưng lại trắng giống da một con lợn béo hơn!

Hậu cung, trời ơi, nàng ghét nhất là cuộc sống ngươi lừa ta gạt như thế này, nhưng ngẫm lại, thì nữ nhân trong hậu cung kiên cường, mạnh mẽ hơn nam nhân nhiều, có mưu lược, có đầu óc, quan trọng nhất là đủ ngoan đủ độc, người tốt đến đây rồi cũng sẽ thành người xấu, nơi này giống như kỹ viện, nhưng kỹ viện thì tranh giành tiền còn ở đây thì tranh giành...quyền.

Nàng cũng không phải thích đi rêu rao khắp nơi, mà đã tiếp nhận thân thể này, nàng cũng nên có trách nhiệm chăm sóc phụ mẫu của nàng ta, đường đường là một Quốc Trượng, dưới một người, trên vạn người, nhưng lại không có thực quyền, đối với một người tham vọng như vậy, chắc chắn sẽ không dễ chịu gì! Nàng không giúp ông ấy lấy lại được quyền lực nhưng nàng cũng sẽ không để ông ấy phải mất mặt.

Trời sáng, nếu không ngoài dự liệu của nàng, ả Nhu Phi tính khí nóng vội kia chắc chắn sẽ đến tìm nàng gây phiền phức, cũng là đến xem xem nàng sao lại không có thương tích gì? Ai nói không có thương tích? Toàn thân đau rát, nhưng hồi còn học nhu đạo, vết thương nàng bị còn nặng hơn thế này gấp nhiều lần, nàng còn cho rằng sức chịu đựng của mình đã rất cao rồi, nhưng khi người đàn ông đó cùng chị gái nàng kết hôn, nàng còn chịu được, huống hồ là mấy vết thương xanh xanh tím tím này?

Lúc trước bị gãy xương, nàng còn không rơi một giọt nước mắt, vết thương nhỏ này chẳng lẽ nàng lại không chịu được?

***

Quả nhiên, mới sáng sớm, Nhu Phi đã dẫn theo mấy vị nương nương xông vào Phượng Nghi cung, thật sự là ‘xông vào’, bởi vì Phượng Nghi cung là nơi không có ai quản, Hoàng Đế cũng chưa từng bước chân vào, nơi này không khác gì lãnh cung, chỉ có ăn mặc là tốt, hầu hạ cũng chỉ có chục người, chính xác là một Hoàng Hậu hữu danh vô thực.

“Nương nương, Người mau tỉnh dậy, các nương nương hậu cung thật sự đã đến rồi, các nàng đến thỉnh an Người!” Tiểu Liên đến bên giường đỡ Tiêu Thanh Nhã dậy, rồi chải đầu rửa mặt cho nàng.

“Đừng hoang mang, các nàng cho dù có muốn làm càn cũng sẽ không công khai đối đầu với ta, phải nhớ, gặp nguy không loạn, cái khó ló cái khôn mới là đối sách tốt nhất, muội thế này chỉ là tự loạn mà thôi!” Tiêu Thanh Nhã ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng nói.

“Nương nương, nô tỳ phát hiện Người hiểu biết rất nhiều, đây đều là những từ ngữ dùng trong đánh trận, chúng ta cũng lại không phải là đi đánh trận!” Tiểu Liên cười hi hi nói.

“Chuyện này với đánh trận thì có khác gì nhau? Cuộc chiến giữa nữ nhân với nhau là có tính thách thức nhất!” Tiêu Thanh Nhã không để bụng nói, trên mặt là nụ cười tự tin.

Tiểu Liên càng ngày càng cảm thấy Hoàng Hậu nương nương thật lợi hại, ngày trước Nhu Phi nương nương đột nhiên đến thăm, Hoàng Hậu nương nương không dám nói gì cả, chỉ có nịnh nọt thôi, rồi cầu xin được gặp Hoàng Thượng, kết quả lại bị Nhu Phi hãm hại, suýt nữa thì bị mất cả tính mạng, tỉnh lại liền có cảm giác như biến thành người khác vậy.

“Trời ơi, Hoàng Hậu tỷ tỷ có phải là coi thường chúng ta không? Lần đầu tiên đến thỉnh an nàng, nàng lại làm kiêu, có phải là chê chúng ta trước đây không tới thỉnh an nàng không?”
Một nữ tử mặc váy màu cam cay nghiệt nói.

Tiêu Thanh Nhã vừa đi ra đã nghe thấy tiếng nói, nhìn về phía nữ tử đó, cũng xinh đẹp đấy, mắt nhìn của tên Hoàng Đế này cũng không tồi, sáu nữ tử đứng trong phòng dung mạo có thể dùng ‘khuynh quốc khuynh thành’ để hình dung rồi! Chắc đều là những phi tần đang được sủng ái nhất, nếu không đã không to gan như vậy : “Nói cho ta biết, những người này là ai
vậy?”

“Nương nương, mặc váy trắng là Chỉ Phi, váy màu xanh là Nhu Phi, còn người vừa nói là Lan
Phi, Nhu Phi và Chỉ Phi vào cung trước Người, Chỉ Phi từng là cung nữ bên cạnh Nhu Phi, bây giờ lại có địa vị ngàng hàng nhau, hai nàng là người có phẩm hàm cao nhất trong hậu cung nếu như không tính Người!”Tiểu Liên đỡ Tiêu Thanh Nhã chầm chậm bước từ trong rèm ra.

Cung nữ? Ha ha, thú vị! Một cung nữ lại có thể lên làm quý phi, không đơn giản, nâng mắt nhìn Chỉ Phi, mặc váy trắng, uyển chuyển động lòng người, vẻ mặt ôn hòa, cười mỉm, mà Nhu Phi đang ngồi bên cạnh lại căm hận nhìn chằm chằm nàng ta, Chỉ Phi này cũng không phải người tốt gì, mà hẳn là người thông minh, nhìn nàng ta đang nhìn nàng cười là biết, có điều, loại nữ nhân này mới là nguy hiểm nhất.

“Hoàng Hậu nương nương đến!” Tiểu Liên hô to, trong nháy mắt tất cả nữ nhân trong phòng đều hướng về phía ghế ngồi chủ tọa.

“Phụt!” Lan Phi lập tức lấy tay che miệng, bờ vai không ngừng run lên, nhìn nhìn Tiêu Thanh Nhã, trong phòng ngoài Nhu Phi và Chỉ Phi, còn lại từ chủ tử đến a hoàn cũng đều không nhịn được mà che miệng cười.

Tiêu Thanh Nhã cũng cong khóe miệng, “Các vị muội muội muốn cười thì hãy cười to lên, không cần kiềm chế, bản cung cũng không muốn các muội muội lần đầu tiên đến thỉnh an ta lại phải nín cười đến nỗi bị nội thương, vậy chẳng phải là ta đã sơ suất trong việc đón tiếp sao?”

“Ha ha ha ha...thần thiếp thực sự chịu không nổi rồi, Hoàng Hậu tỷ tỷ xin lượng thứ...ha ha ha ha” Lan Phi không ngừng cười lớn, nhìn Hoàng Hậu béo núc ních, nàng chỉ mới nghe qua, giờ mới gặp, không ngờ là béo tới mức này, nhìn chiếc ghế dưới mông nàng ta đi, nếu nàng ta ngồi vững trên ghế không biết sẽ như thế nào, càng nghĩ càng buồn cười.

“Ha ha ha ha...thần thiếp cũng chịu không nổi, Hoàng Hậu...tỷ tỷ...ha ha ha!” Nữ tử mặc váy tơ lụa màu thủy lam cũng cười lớn, những cung nữ, a hoàn xung quanh thấy chủ tử như vậy cũng không thèm che miệng nữa mà cười lớn.

Tiểu Liên cực kỳ tức giận, móng tay bấm sâu vào thịt, đang định bước lên trước mắng cho đám người không hiểu lễ nghĩa này một trận thì tay đã bị Tiêu Thanh Nhã giữ lại, chỉ đành không phục đi ra đứng phía sau nàng, khuôn mặt tràn đầy giận dữ.

“Không cười nữa, cười thành cái dạng gì rồi? Bình thường ta dạy các ngươi thế nào?” Nhu Phi đập mạnh lên bàn, phẫn nộ đứng dậy quát lên, nhưng vẻ đắc ý trong mắt lại bán đứng nàng ta, khóe miệng Chỉ Phi cũng nhếch lên, liếc Nhu Phi một cái, không nói gì cả.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, vẻ mặt bốn phi tử vừa rồi cười đều là không cam lòng, Tiêu Thanh Nhã cười trong lòng, nàng đoán không sai mà, những phi tử này cũng không thích Nhu Phi, phỏng chừng Nhu Phi vừa giết nàng, các nàng sẽ đưa Chỉ Phi lên làm Hoàng Hậu, trò mèo này sao qua nổi mắt Tiêu Thanh Nhã nàng.

Chỉ Phi chầm chậm đứng dậy, đi đến giữa phòng, khẽ khom người : “Thần thiếp Chỉ Hiểu thỉnh an Hoàng Hậu tỷ tỷ, ngày trước không đến vấn an tỷ tỷ được, mong tỷ tỷ không trách!”

“Chỉ Hiểu, ngươi thỉnh an nàng ta làm cái gì? Một Hoàng Hậu xấu xí ở trong cung điện không khác gì lãnh cung, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phải thoái vị thôi!” Nhu Phi chế giễu nói.

“Nhu tỷ tỷ, muội không thỉnh an Hoàng Hậu tỷ tỷ, chẳng lẽ là thỉnh an tỷ sao?” Chỉ Phi chau mày, ánh mắt giễu cợt nhìn Nhu Phi.

“Ngươi...Chỉ Phi, có một ngày, hậu cung này do ta làm chủ, bản cung sẽ đợi ngươi tới thỉnh an!” Nhu Phi lớn tiếng nói.

“Ha ha, vậy là khi nào! Hoàng Hậu tỷ tỷ thân thể an khang, không bệnh không tật, tỷ không được nguyền rủa người khác, nếu không Hoàng Hậu tỷ tỷ sẽ trách tội tỷ đấy!” Chỉ Phi cười nhẹ nói.

“Ngươi...ha ha ha..ngươi hỏi nàng ta, xem nàng ta có dám không? Các ngươi không nhìn thấy mấy ngày trước nàng ta còn quỳ trước mặt bản cung, cầu xin bản cung dẫn đi gặp Hoàng Thượng, khóc nghe sao mà đau lòng, ha ha, đúng không, Hoàng Hậu?” Nhu Phi vừa nói vừa cười nhìn Tiêu Thanh Nhã.

Tiêu Thanh Nhã mắt lạnh nhìn một màn tranh qua cãi lại bên dưới, nàng đã nói trong hậu cung không có ai là tốt lành gì mà! Chỉ Phi luôn khiêu chiến, nhưng nàng ta cũng là thông minh, lợi dụng nhược điểm tính khí nóng nảy của Nhu Phi, nhìn mà xem, Nhu Phi đang hận không lập tức đem nàng đi thiên đạo vạn quả, rồi ngồi ngay lên bảo tọa này: “Đủ rồi, nơi này của bản cung không phải là chỗ để các ngươi cãi nhau, muốn cãi thì cút ra ngoài cho bản cung!”

Bên dưới lập tức im phăng phắc, tất cả đều không dám tin nhìn Tiêu Thanh Nhã, đặc biệt là Nhu Phi, nhìn thế nào vẫn là nàng béo đó, sao mới qua một ngày, đã như biến thành người khác rồi? Biến thành một người rất có uy nghiêm, nhưng dù có biến thế nào thì vẫn là một kẻ xấu xí, nhất thời trong lòng nổi lên tức giận, khinh thường nhìn Tiêu Thanh Nhã : “Ngươi có tư cách gì nói chúng ta? Hoàng Thượng còn không thèm liếc nhìn ngươi một cái, vừa nghe đến tên của ngươi, Người ăn cơm cũng nuốt không trôi, Hoàng Thượng a, chỉ mong ngươi sớm chết đi, bởi vì chỉ cần ngươi còn, mặt mũi của Thương Lan Quốc chúng ta đều bị ngươi làm mất sạch, ngươi biết vì sao mỗi lần có Quốc yến đều không cho ngươi tham gia không? Còn dám lớn tiếng với chúng ta, cũng không xem xem ngươi có thân phận gì?”

Lan Phi kinh hãi, muốn lên trước ngăn Chỉ Phi lại, nhưng bị Chỉ Phi giữ lấy tay, Chỉ Phi nhìn Nhu Phi rồi lại nhìn Tiêu Thanh Nhã, xem ra nàng ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Chỉ Phi! Chúng ta đều là nữ nhân, ngươi cho rằng gây xích mích như thế này có ý nghĩa gì không? Ngươi thật hi vọng Nhu Phi lập tức xử quyết bản cung tại đây?” Tiêu Thanh Nhã nhàn nhạt nói, dù sao cũng chẳng phải người tốt gì, nàng cần gì phải nể mặt các nàng? Là các nàng tự tìm đến cửa, mỡ đến miệng mèo, chẳng lẽ nàng lại không ăn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.