Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 34: Mất trộm



Pháp ấn là pháp vật quan trọng của đạo giáo, chủng loại vô cùng nhiều, mỗi loại có hiệu quả riêng, chẳng hạn như binh ấn dùng để điều động quỷ thần binh tướng, chức ấn đại biểu cho thần chức chức vị của đạo sĩ.

Người bình thường có thể sẽ cảm thấy trong số các pháp khí của đạo sĩ thì kiếm có tính đại biểu nhất, kỳ thực thì dưới con mắt người trong nghề, pháp ấn càng quan trọng hơn. Chẳng hạn như chủ ấn của Thái Thanh giáo, có thể dùng để thỉnh thần, tấu biểu chương, hoặc là đóng dấu chồng trên bùa chú thỉnh Lão Quân giúp đỡ.

Mà một ít pháp ấn cổ đại truyền lại đời sau, thì càng có lai lịch.

Như Dương Bình Trì Đô Công ấn mà Trương Đạo Lăng từng sử dụng, cũng truyền cho hậu nhân, được gọi tên này là bởi vì lúc trước Ngũ Đấu Mễ đạo lập hai mươi bốn trì, cũng chính là hai mươi bốn điểm truyền giáo, trong đó Dương Bình Trì là trụ sở của thiên sư.

Cho nên, Dương Bình Trì Đô Công ấn này, không chỉ là pháp khí lợi hại, trấn đàn chi bảo của Chính Nhất đạo, còn là tượng trưng cho thân phận thiên sư.

- - Còn là di vật văn hóa cổ đại, vốn dĩ được bảo vệ tốt trong viện bảo tàng.

Tạ Linh Nhai thật không biết là ai ăn gan hùm mật báo, thứ có mấy tầng ý nghĩa thế này cũng dám trộm. Lúc trộm có nghĩ tới kết quả chưa? Thứ phải đối mặt không chỉ là trừng phạt của luật pháp quốc gia, còn có lửa giận của đạo sĩ Chính Nhất đạo đó ôi chao!

"Sợ là người nọ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, không sợ bị nguyền rủa." Thi Trường Huyền trả lời, "Vốn dĩ trong nơi triển lãm Dương Bình Trì Đô Công ấn cũng có bày bùa chú, chỉ là pháp thuật đã bị phá. Đạo hiệp tỉnh nhanh chóng tới tra xét hiện trường, Dương Bình Trì Đô Công ấn này, hẳn là người của đạo môn ra tay trộm đi, hơn nữa tu vi cao thâm, nhất thời không tra được."

"Người mình?" Tạ Linh Nhai kinh ngạc xong cảm thán, chẳng trách người này dám trộm Đô Công ấn, hóa ra là thành thạo, hơn nữa tài cao gan lớn, "Hiện tại không có đầu mối gì sao?"

Người không phải ở khắp mọi nơi, nhưng quỷ thần thì ở khắp mọi nơi, đạo sĩ có thể giao tiếp với quỷ thần, đạo hiệp tỉnh mà cũng không tra được thân phận của người này, có thể thấy được tài cao của người đó, nghĩ cách lừa được thân phận hành tung của mình.

Thi Trường Huyền suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ đoán ra được, pháp mạch truyền thừa có thể là Thần Tiêu phái."

Thần Tiêu phái là tiền thân của Chính Nhất đạo, một trong những phái của Thiên Sư đạo, chủ yếu tu tập lôi pháp, người sáng lập là Vương Văn khanh. Nói nó có liên quan chặt chẽ với Chính Nhất đạo cũng không có vấn đề gì, vốn dĩ là xuất phát từ Chính Nhất đạo mà.

Có điều dưới Thần Tiêu phái còn có rất nhiều phe phái, manh mối này vẫn còn quá rộng, không biết phải truy tìm đến mạch nào.

Đây còn chỉ là căn cứ vào pháp thuật mà kẻ trộm sử dụng để phán đoán, cho nên mới nói "có khả năng", bởi vì không nhất định người đó thật sự đến từ Thần Tiêu phái.

Thậm chí muốn nói, Bão Dương quan cũng có thể dính líu quan hệ với Thần Tiêu phái.

Năm đó Tát Tổ - Tát Thủ Kiên, từng được nhóm người Vương Văn Khanh, Lâm Linh Tố của Thần Tiêu phái chỉ điểm, truyền thụ lôi pháp. Sau đó, pháp duệ của Tát Tổ từ từ diễn sinh thành Tát Tổ phái, Tây Hà phái, Thiên Sơn phái.

Tát Tổ nhận Vương Linh Quan làm đệ tử, mà Bão Dương quan thờ phụng Vương Linh Quan là tổ sư, nên cũng có quan hệ xa lắc xa lơ như thế.

Quan hệ trong đạo môn rắc rối phức tạp, chỉ biết người này dùng pháp thuật Thần Tiêu phái, thì thực sự khó có thể kết luận thân phận.

"Đạo hiệp tỉnh nhiều cao nhân như vậy, bao gồm cả những gia tộc thiên sư đương đại, nhiều cao nhân thế, mà lại không điều tra ra người." Tạ Linh Nhai khó tin, "Vậy tu vi của người này nhất định rất cao, trong lòng mọi người không có suy đoán nào sao?"

"Hoa Hạ cực kỳ rộng lớn." Thi Trường Huyền chỉ giải thích như vậy, cũng rất có đạo lý, ngoại trừ đạo hiệp, thì vẫn còn một vài cao nhân dân gian, "Hơn nữa người này có chuẩn bị mà đến, gần như không để lại dấu vết gì."

Người này vốn dĩ tu vi cao thâm, còn lấy hữu tâm ứng đối vô tâm, khó trách. Ngay cả các pháp sư tỉnh thành cũng không tra được, huống hồ là người không hiểu phân bố phe phái như Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, thế nhưng người này không thể vĩnh viễn không lộ ra dấu vết nhỉ, sớm muộn cũng sẽ bị tìm ra thôi.

Nhà Thi Trường Huyền cũng là một mạch của Chính Nhất, lại ở ngay tỉnh thành, nên mới truyền tin cho anh biết.

"Qua hai ngày, hẳn là sẽ công khai với bên ngoài." Thi Trường Huyền nói.

Dương Bình Trì Đô Công ấn quá quan trọng, còn có ý nghĩa lịch sử, bất luận là quốc gia hay là các phái Chính Nhất, nhất định đều phải toàn lực tìm về.

Hôm sau, Thi Trường Huyền liền đi tỉnh thành, anh phải về nhà một chuyến.

...

Lại qua hai ngày nữa, đạo hiệp Nữu Dương thật sự mở họp, nói về chuyện này.

Đương nhiên, đây là một hội nghị mật không làm ghi chép, Trần Tam Sinh triệu tập các vị đồng đạo, tuyên bố một tin tức càng thêm bùng nổ.

- - Ngay buổi tối ngày thứ hai sau khi Dương Bình Trì Đô Công ấn mất trộm, Tam Ngũ Trảm Tà thư hùng kiếm cũng không cánh mà bay!

Trước khi Trương thiên sư thăng thiên, truyền xuống tam bảo, một kiếm một ấn một móng tay, đốt móng tay lên có thể thỉnh Trương thiên sư giáng thế, đã không biết tung tích. Đô Công ấn mới vừa bị trộm ở viện bảo tàng, còn lại Tam Ngũ Trảm Tà thư hùng kiếm vốn là hậu duệ thiên sư cất giữ, thế mà cũng thất lạc.

Tam Ngũ Trảm Tà được gọi là đệ nhất pháp kiếm đạo môn, trên có phù văn và tinh đấu nhật nguyệt, chia ra làm hai kiếm thư hùng, hùng kiếm cung phụng trong gia tộc thiên sư, thư kiếm trấn ở điện thiên sư.

Nhưng hai kiếm thư hùng này, vào ngày thứ hai Đô Công ấn mất trộm, đồng thời cũng bị trộm đi ở hai nơi.

Hiện nay đạo môn Hoa Hạ dùng hai đại phái Chính Nhất, Toàn Chân làm chủ, bảo vật tổ sư Chính Nhất bị trộm đi, tin tức này có thể nói dẫn tới toàn bộ đạo môn khiếp sợ.

Người này tại sao phải trộm Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm? Làm sao trộm được? Trộm lấy để làm gì? Buôn bán di vật văn hóa, hoặc là tự dùng? Với lại thân phận thực sự của người này rốt cuộc là gì?

Trần Tam Sinh vừa nói xong, hiện trường liền ong ong rối loạn, mỗi người đều có vô hạn cảm thán và nghi vấn.

Tạ Linh Nhai bởi vì đã nghe được phong thanh trước, nên tốt hơn những người khác một chút, nhưng hắn lại không biết Tam Ngũ Trảm Tà thư hùng kiếm cũng bị mất, Thi Trường Huyền cũng không hồi âm.

"Tên trộm này, là người tu đạo không thể nghi ngờ, hiện giờ báo tin tức này cho mọi người biết đến, chính là ở phương diện đạo hiệp, hi vọng chư vị đồng đạo đều lưu ý nhiều, nếu có manh mối liên quan, hoan nghênh gọi điện thoại báo cáo. Nếu như manh mối là thật, có thể nhận được tiền thưởng từ quốc gia, đạo hiệp, gia tộc thiên sư, tổng cộng hơn triệu." Trần Tam Sinh nghiêm túc nói, "Cho nên, cũng hi vọng sau khi trở về mọi người làm phép..."

Lúc Tạ Linh Nhai nghe thấy báo cáo tiền thưởng hơn triệu, liền không kiềm lòng được ngồi thẳng dậy, sau nữa lại nghe làm phép, càng trở nên hưng phấn.

Đến rồi, triệu tập đạo sĩ khắp thiên hạ cùng làm phép nguyền rủa tên trộm chăng?

Kết quả Trần Tam Sinh nói rằng: "... Thông báo tổ sư bản phái, thần linh thành hào, cầu khẩn việc này."

Không phải nguyền rủa à. Tạ Linh Nhai thoáng thất vọng, thế nhưng nghĩ thấy cũng phải, đã không có đầu mối gì, có lẽ không dễ nguyền rủa.

Bảo mọi người trở về làm phép thông báo với thần linh, kỳ thực cũng là một kiểu thu thập manh mối, các đạo sĩ cầu viện quỷ thần, không phải rất bình thường ư.

Các đạo sĩ vừa nghe, lại thảo luận một phen.

Bên phía Trần Tam Sinh còn in ảnh của Tam Ngũ Trảm Tà kiếm và Đô Công ấn (bao gồm cả dấu mộc được in ra), phân phát cho mọi người.

Dưới tình huống nhị bảo đều thất lạc, ai cũng không đoái hoài tới việc mất mặt, cũng sợ người có tâm lợi dụng, nhanh chóng công khai thu thập manh mối.

Tạ Linh Nhai nhìn nhìn, cất tranh ảnh đi. Tuy nói Hoa Hạ rộng lớn, biển người mênh mông, tỷ lệ đụng phải rất nhỏ, thế nhưng tốt xấu thì Nữu Dương cách tỉnh thành và điện thiên sư cũng không xa, lỡ như có cơ hội thì sao?

Coi như cung cấp manh mối, cũng được hơn một triệu rồi, Tạ Linh Nhai đương lúc thiếu tiền, sau khi thương cảm cho viện bảo tàng và gia tộc thiên sư xong, cũng có chút thèm nhỏ dãi.

Chờ sau khi Tạ Linh Nhai trở về, liền nhìn thấy Thi Trường Huyền cũng đã quay về.

"Thi đạo trưởng, vừa nãy chúng tôi họp, công khai thu thập manh mối của Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm." Tạ Linh Nhai nói, "Anh có tin tức nội bộ gì không?"

Vẻ mặt Thi Trường Huyền nghiêm túc nói: "Lúc tôi trở lại, các vị pháp sư đều tập hợp ở tỉnh thành, thương nghị chuyện điều tra Đô Công ấn, chỉ có điều thử nhiều loại phương pháp, cũng không thể đoán ra thân phận đạo tặc. Đồng thời đêm đó, Tam Ngũ Trảm Tà kiếm cũng bị trộm đi, cũng không có quá nhiều vết tích. Thậm chí người này còn dùng tới Đô Công ấn, để đối phó với quỷ thần bảo vệ Trảm Tà kiếm."

Giống như Đô Công ấn, bên cạnh Tam Ngũ Trảm Tà kiếm khẳng định cũng có bùa chú linh tinh, nhưng người này đã có Đô Công ấn, muốn phá pháp phỏng chừng lại càng đơn giản.

Vì vậy kế tiếp các pháp sư đạo hiệp tỉnh liền đến điện thiên sư kiểm tra, kết quả ra sao thì đã biết, vẫn chỉ có một manh mối rộng khắp ấy, người này có thể là truyền nhân Thần Tiêu phái.

Thi Trường Huyền cũng không nói về chi tiết nhỏ, thế nhưng Tạ Linh Nhai biết Thần Tiêu phái điển hình nhất nổi danh nhất chính là lôi pháp, nói không chừng là do người kia dùng lôi phù, mới bị kết luận là truyền nhân Thần Tiêu phái.

Nhưng vẫn là câu nói kia, đạo môn quan hệ rắc rối phức tạp, có vài loại lôi pháp của Thần Tiêu phái còn cung phụng Tát Tổ là chủ pháp, ở Bão Dương quan cũng có lôi pháp được truyền lại.

"Hi vọng sớm ngày tìm được pháp bảo di vật văn hóa." Tạ Linh Nhai thầm nghĩ, tốt nhất còn có thể cho hắn góp một ít sức, kiếm được một triệu kia!

_

_

Chuyện cách xa ở tỉnh thành không đề cập tới, nhân thời gian rảnh, Phương Triệt còn thật sự làm xong cái giường nhỏ cho Thương Lục thần, chế tạo bằng gỗ liễu, còn là giường kiểu cổ.

Tuy rằng giường nhỏ, thế nhưng cột giường, lọng che, hoa văn đầy đủ mọi thứ, sau khi nước sơn đỏ nâu hong khô, hoàn toàn chính là bản thu nhỏ của giường bình thường, cực kỳ tinh mỹ. Tạ Linh Nhai đặt giường lên bàn thưởng thức, chỉ cảm thấy đây quả thật là tác phẩm nghệ thuật.

Tạ Linh Nhai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tay nghề của Phương Triệt, trước đây chỉ từng thấy Phương Triệt làm một vài loại gia cụ tranh ảnh mà thôi, không ngờ vật nhỏ xíu như vậy cũng có thể làm được tinh tế đến thế.

"Không hổ là truyền nhân của «Lỗ Ban thư», tớ thấy hồi trước cậu gây dựng sự nghiệp, nên chọn mở cửa hàng đồ nội thất mới đúng."

Phương Triệt vừa treo tấm rèm mình tự cắt lên cho giường nhỏ, vừa nói: "Cũng từng làm ở cửa hàng đồ nội thất rồi, tiệm nhận đặt làm. Thế nhưng mấy thứ tớ biết đều là kiểu cũ trong sách, người ta đến đặt làm giường, hoặc là muốn kiểu hiện đại đơn giản nhất, hoặc là kêu tớ thiết kế, lại luôn không hài lòng, luôn muốn tớ sửa, tớ sửa hoài đến hỏng luôn. Hơn nữa, chân tớ cũng không tiện làm việc nặng thời gian dài, sau đó liền từ chức."

"Làm thiết kế đúng là hao tâm tốn sức." Tạ Linh Nhai gật gật đầu, bảo Thi Trường Huyền để Thương Lục thần lên, tấm lót giường hắn cũng đã trải xong.

Thi Trường Huyền đặt Thương Lục thần lên giường, lúc bọn họ trải giường chiếu Thương Lục thần đã khóc không ra tiếng, may là Thương Lục thần không thể rơi nước mắt thật cũng không thể động đậy, bằng không Thi Trường Huyền khó có thể tưởng tượng.

"Mày vẫn không chịu nói chuyện sao?" Tạ Linh Nhai gục xuống bàn, ghé sát vào Thương Lục thần cười khanh khách hỏi.

Mỗi lần hắn dựa gần Thương Lục thần, Thương Lục thần liền ngậm miệng, ngoại trừ lần kia hắn đùa giỡn nói muốn vứt Thương Lục thần đi, Thương Lục thần mới hát vài câu, còn bình thường đều là Thi Trường Huyền thuật lại.

Thương Lục thần nghẹn một chốc, xấu hổ nói: "... Chụt."

Thi Trường Huyền đứng ở một bên, không nghe được Thương Lục thần nói gì, chỉ nhìn thấy Tạ Linh Nhai nghe xong lập tức cười ha hả, sau đó nói với Thương Lục thần: "Moaz."

Thi Trường Huyền: "......"

Anh nên đoán được từ sớm chứ, Thương Lục thần còn có thể nói cái gì.

Trương Đạo Đình từ ngoài trở về, cầm trái cây trong tay, còn có một tờ đơn xin dự thi, sau khi nhìn thấy cái giường kia liền "ha" một tiếng, "Nhóc này ở còn tốt hơn tụi tôi nữa."

Tạ Linh Nhai nhận lấy đơn xin dự thi từ trong tay hắn ta, nói câu cảm ơn, đây là hắn nhờ Trương Đạo Đình tiện đường ra tiệm in giúp, sắp tới chính là cuộc thi thạc si tháng mười hai, năm nay là lần thứ hai hắn thi, năm ngoái thi thiếu mấy điểm cho nên không đậu.

Hiện giờ Bão Dương quan đã có ba đạo sĩ, có thể duy trì vận hành cơ bản, Tạ Linh Nhai đi học không có ảnh hưởng gì quá lớn, bất luận là vẽ bùa hay là nhận việc, tìm đồ đệ, đều có thể lợi dụng thời gian sau khi học xong. Hơn nữa ba Tạ vẫn luôn gọi điện thoại nhắc nhở hắn, cứ như lo hắn không đi thi vậy.

"Tạ tổng, cậu biết tại sao cậu học đạo thuật tốt như vậy, mà lần trước thi thạc sĩ không đậu không?" Hải Quan Triều hỏi.

Hải Quan Triều từng nói về chuyện này rồi, trong lòng y luôn ghim việc Tạ Linh Nhai điên cuồng hấp thu pháp thuật như yêu tinh bọt biển, cũng chỉ có việc thi thạc sĩ thất bại này có thể làm cho y cân bằng một ít, lúc này liền nói.

Tạ Linh Nhai hừ nói: "Ai cũng có sở trường và sở đoản riêng."

"Không đúng, đó là do cậu không dùng đúng biện pháp." Hải Quan Triều nói, "Trước hết cậu phải làm phép cho mình xong rồi hẵng đi thi, không phải sớm thi đậu rồi sao. Đừng nói cậu không biết, không biết thì cậu không thể dành ra mười phút học một chút à?"

Tạ Linh Nhai: "......"

Tạ Linh Nhai trầm ngâm nói: "Đây coi như gian lận nhỉ? Thôi, tôi dâng hương cho Văn Xương đế quân, bói toán một chút cũng được rồi."

Tuy rằng hắn còn chưa bói, nhưng tự bói hoặc là nhờ những người khác bói giúp một cái cũng được.

Lúc này Thi Trường Huyền nói: "Thương Lục thần đã dự đoán, hữu kinh vô hiểm."

"Hữu kinh vô hiểm? Xem ra là suýt soát đậu." Tạ Linh Nhai sờ sờ Thương Lục thần, "Thật sự là thế thì quá tốt rồi, có thể đậu là được."

...

Chỉ chớp mắt đã đến ngày thi, trường thi của Tạ Linh Nhai là Nhất Trung thành phố Nữu Dương.

Ba Tạ gọi điện thoại tới trước một ngày, căn dặn Tạ Linh Nhai những hạng mục cần chú ý khi thi, kêu hắn tới phòng thi sớm chút. Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ nói, con đã thi lần thứ hai rồi, còn có thể không biết sao.

Có điều hắn vẫn dựa theo dặn dò của ba Tạ, tới trường thi từ sớm.

Tạ Linh Nhai ăn bữa sáng ở gần trường, sau đó tùy tiện tìm một luống hoa ngồi xuống chờ tới giờ. Sau một lát liền đi qua tòa nhà bên cạnh tìm toilet, chuẩn bị giải quyết một phát trước khi thi.

Thời gian cuối tuần, trường học lại dùng làm điểm thi, trên căn bản không nhìn thấy học sinh cấp ba, Tạ Linh Nhai loanh quanh ở lầu một, theo chỉ dẫn đi đến toilet.

Bởi vì Tạ Linh Nhai đến coi như sớm, trong toilet không có ai, hắn vừa đi vào, liền thấy trên gương có mấy chữ máu me nhầy nhụa, tỉ mỉ nhận biết, rõ ràng là chữ phồn thể "người thấy phải chết".

"??" Tạ Linh Nhai đến gần nhìn kỹ một chút, không sai, là máu chứ không phải sơn đỏ, có mùi máu tanh, còn mơ hồ có luồng âm khí.

Tạ Linh Nhai đi vệ sinh trước, đi ra vừa rửa tay vừa tiếp tục đánh giá cái chữ "chết" xiêu xiêu vẹo vẹo này.

Tỉnh Thước Sơn nhiều núi, có rất nhiều kiến trúc của Nữu Dương đều xây dựa lưng vào núi, trường Nhất Trung Nữu Dương cũng dựa lưng vào núi, dẫn đến trường học rất ẩm ướt, đặc biệt là lầu một và toilet, âm khí càng tương đối nặng.

Lúc này bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân và tiếng đối thoại, Tạ Linh Nhai nhanh chóng chụp tấm ảnh, sau đó cầm lấy giẻ lau bên cạnh lau hết vết máu đi. Chờ lúc có người vào, hắn vừa vặn đã lau khô, sau đó như không có chuyện gì xảy ra rửa tay đi ra ngoài.

Chữ này thoạt nhìn cứ như nguyền rủa, hơn nữa còn cực kỳ vô lý -- dựa vào cái gì chứ, chỉ vì tao đi toilet sớm, nhìn thấy hàng chữ này, nên tao phải chết sao?!

Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, Thương Lục thần nói hữu kinh vô hiểm chắc là không liên quan tới điểm thi, mà hẳn là nói việc này.

Mẹ, không được, ai cũng không thể ngăn cản mình thi thạc sĩ!

Lúc này, Tạ Linh Nhai nhìn thấy hai người đeo thẻ giám thị đi tới bên này, mọi người chỉ đi thoáng qua, Tạ Linh Nhai cũng không chú ý thêm.

Hai giáo viên giám thị kia thấp giọng nói chuyện:

"Thật sự có chữ, ông đi xem xem, tối hôm qua còn có thứ gì đó gõ cửa phòng tôi, nếu không phải bà xã tôi cho tôi một lá bùa, có lẽ tôi xong đời ở đó rồi. Tôi đã nói với trưởng khoa, trưởng khoa còn không cho tôi xin nghỉ..."

"A, vậy sau này ông đừng đến toilet đó là được, đừng nghĩ nhiều thế."

Tạ Linh Nhai vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trương Đạo Đình.

Mà lúc này, hai giáo viên trong toilet cũng đang nghi ngờ:

"Thật sự, tối hôm qua nơi này thật sự có chữ, tôi nhìn thấy."

"Ây, có lẽ ông thật sự xuất hiện ảo giác rồi..."

"Không đúng không đúng, có phải là công nhân vệ sinh lau không!"

"Công nhân vệ sinh giờ này cũng chưa đi làm mà."

"Vậy thì là người khác lau rồi, tuyệt đối có, tôi thật sự thấy được."

...

Tạ Linh Nhai tiến vào phòng thi, chờ bài thi phát ra lướt sơ nhìn đề, trong lòng vui vẻ, lướt mắt một cái liền phát hiện có mấy bài tương tự lúc hắn ôn tập, nhất thời tự tin tăng gấp bội, hạ bút như thần.

Dù sao cũng đã ôn tập hai năm, Tạ Linh Nhai thi xong đi ra, bất giác mỉm cười, chính bản thân cảm giác hài lòng.

Có điều Tạ Linh Nhai không lập tức trở về, mà là sang cửa hàng cạnh trường học lấy đồ, đây là do hắn nhờ Trương Đạo Đình đưa tới, gửi trong cửa hàng, bên trong chứa pháp khí.

Tạ Linh Nhai xách túi đi ăn cơm ở gần trường học, sau đó lại trở về trường, phòng thi không được tùy ý ra vào, nhưng những nơi khác vẫn có thể ở.

Tạ Linh Nhai tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, chơi điện thoại một lát, chờ màn đêm buông xuống, liền đi đến tòa nhà lúc sáng.

Không giống ngày thường có lẽ còn người tự học buổi tối, lúc này trong tòa nhà không có một bóng người.

Tạ Linh Nhai xách túi đi vào toilet, tiện tay bật đèn, bên trong cũng không có ai, hắn mở cửa một gian phòng riêng, thuận tiện đi vệ sinh.

"Xoẹt."

Bóng đèn tròn nhẹ vang một chút, sau đó đèn bắt đầu lấp loé.

Tạ Linh Nhai tiện tay gửi tin nhắn cho Trương Đạo Đình, nói hắn ta biết là mình không mang chìa khóa, đừng khóa cửa lại.

Bụp.

Toilet hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Cửa phòng ngăn cứ như bị thứ gì đó vỗ một cái, lại như có người đang gõ cửa.

Thế nhưng, khi Tạ Linh Nhai bật đèn di động chiếu sáng, soi xuống khe hở dưới cánh cửa, thì lại không có chân, chẳng có gì cả.

Trong lòng Tạ Linh Nhai nắm chắc, xách quần lên, lấy chu sa ra từ trong túi.

Bởi vì Tạ Linh Nhai không hề có một tiếng động, cái thứ kiêu ngạo bên ngoài dường như càng thêm lớn lối.

Tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp rút, vang vọng trong toilet tối om, thậm chí truyền ra hành lang dài dằng dặc bên ngoài, giục cho trái tim cũng đập nhanh hơn, đồng bộ vang lên.

Ầm, ầm, ầm!

Đến cuối cùng, thậm chí là tông cửa, khóa cửa đơn sơ cũng vang cọt kẹt.

Tạ Linh Nhai không ngẩng đầu lên, cấp tốc vẽ xong mắt thần Linh Quan, sau đó đeo túi lên lưng, đột nhiên rút chốt sắt cài cửa mở cửa ra.

Một thứ tròn trùng trục, vừa thấp vừa mập bất thình lình xông vào, nó chỉ cao bằng nửa người, hai mắt là màu đỏ, miệng chảy nước, cầm một sợi dây trong tay.

Tạ Linh Nhai tay mắt lanh lẹ, một cước đạp trên lưng thứ đó, dùng kiếm gỗ đào kề trên cổ nó.

"..." Âm vật đột ngột không kịp chuẩn bị, hai con mắt đỏ rực trợn thật to, đối mặt kiếm gỗ đào uy hiếp không dám nhúc nhích.

Tạ Linh Nhai xách nó lên đập đập xuống đất một hồi, nó liền co quắp trên mặt đất, lọ mọ chạy vào trong góc. Tạ Linh Nhai đuổi theo đạp thêm vài cú, có chút kinh ngạc nói rằng: "Cái quỷ gì thế, xấu vậy."

Lúc mới vừa nhìn hắn đã cảm thấy xấu, chỉ là phản xạ có điều kiện khống chế đối phương trước, sau đó mới kịp cảm khái.

Nói người gặp phải chết, khẩu khí lớn như vậy, tại sao vừa xấu vừa chết nhát thế này?

Tạ Linh Nhai suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra, có lẽ đây là xí quỷ. Bởi vì trong toilet uế khí nặng, sẽ sinh ra một vài âm vật, chuyên môn thừa dịp người ta đi toilet mà lén lén lút lút dòm ngó, nhân cơ hội hù người.

- - Rất đáng ghét, may mà Tạ Linh Nhai đã sớm chuẩn bị, người bình thường đang đi toilet bị doạ, không phải sẽ vẩy nước tiểu đầy người rồi sao!

Xí quỷ sinh ra lâu ngày, cũng có thể trở nên thông hiểu hại người, có thể dùng dây lưng siết cổ người. Hơn nữa hình dáng xí quỷ không hề giống nhau, không có cách nào lập tức nhận ra, bề ngoài chỉ có một đặc điểm chính là đều vô cùng xấu xí.

Xí quỷ này bị Tạ Linh Nhai giẫm đến kêu chít chít, cuối cùng cũng phát hiện có lẽ mình chạy không thoát, nằm dưới đất xin tha: "Đại sư, đại sư tôi chỉ muốn dọa ngài một chút thôi, bỏ qua cho tôi đi!"

Tạ Linh Nhai đạp nó thêm một cước, tức giận nói: "Cút mẹ mày, không phải là muốn tao chết à? Còn viết chữ trên gương dọa tao sợ nữa!"

Xí quỷ lật người, tứ chi mập ngắn hướng lên trên, khóc lóc nói: "Tôi không có, tôi không có mà!"

"Tao tự tay lau, chữ bằng máu." Tạ Linh Nhai túm nó lên lại đập đập một hồi, "Mày xong đời rồi, hai ngày nay tao thi thạc sĩ, ba tao nói cần phải tâm bình khí hòa, mày còn dọa tao."

Xí quỷ ôm đầu khóc lóc: "Không có mà đại sư, tối hôm qua tôi viết, là muốn doạ một người khác! Thật sự không phải là viết cho ngài xem đâu!"

Nó bị điên mới dọa người này, nó mới là cái đứa bị dọa hết hồn nè! Vừa mở cửa không nói một tiếng đã điên cuồng lao tới đánh người ta!

Tạ Linh Nhai: "...?"

Tạ Linh Nhai đạp nó bất động, bắt đầu trầm tư, vết máu lúc sáng đúng là hình như hơi khô...

Xí quỷ chậm rãi từ dưới chân hắn giãy giụa bò ra ngoài.

Tạ Linh Nhai đạp lên không cho nó động đậy, kiên quyết không thừa nhận mình tự tưởng bở, lạnh lùng nói: "Hại giáo viên giám thị của tao lại càng không được, lỡ xảy ra chuyện phòng thi biến thành hiện trường vụ án, thì tao còn thi thế nào, vầy còn không phải là muốn hại tao à??"

Xí quỷ: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.