Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 37



Edit: Ry

Lời thì thầm tựa đau thương của thiếu niên, bồng bềnh trong không khí như sợi nấm kí sinh, nhanh chóng cắm rễ trong khí quản của Tống Gia Trúc, chặn lại cửa ngõ hô hấp.

Cậu siết chặt đôi đũa trong tay, cố gắng để đại não choáng váng bình tĩnh lại.

Cảm xúc phẫn nộ kẹp lấy vặn vẹo âm u lan tràn, chua xót không ngừng cuộn lên từ đáy lòng, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Tống Gia Trúc dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch, con ngươi đen luôn bình thản lăn lộn xúc cảm đậm đặc.

Cậu máy móc ăn, đồ ăn nuốt xuống như dao nhọn, thậm chí còn cảm nhận được đau đớn khi nó rạch phá nội tạng yếu ớt.

Lâm Chức lại không nói tiếp, chỉ khẽ thở dài, tiếp tục uống.

Thật đáng thương mà, lại bị người ta lừa nữa rồi.

Nguyên chủ không phải vì Hứa Liệt Dương mới giả gái, chỉ đơn thuần thích những bộ đồ rực rỡ sắc màu của con gái mà thôi. Trước khi gặp Hứa Liệt Dương hắn đã thử rồi, chẳng qua là sợ lộ đam mê mặc đồ nữ của mình nên ở trong lớp hắn mới cố gắng làm người vô hình, sợ bị người ta để ý.

Lâm Chức liếc Tống Gia Trúc, trong lòng nghĩ vậy, lại không hề keo kiệt cho thiếu niên thêm xung kích.

"Tôi biết như thế chỉ là lừa dối, bản thân hi vọng xa vời, nhưng mà..."

Câu nói bỏ ngỏ như vọng tưởng đắng chát, hóa thành từng bong bóng vô hình, sau đó lần lượt vỡ tan.

Tiếng bong bóng vỡ thật ồn ào, khiến Tống Gia Trúc có chút buồn phiền.

Cậu đứng dậy vào bếp, đôi mắt ảm đạm vứt bỏ chiếc đũa đã gãy trong tay.

Lạnh lùng đổi đôi mới, tiện thể đẩy những cảm xúc đang tràn lan kia thành mình không có hứng thú với tâm sự của người khác.

Lâm Chức vẫn không động đũa, chỉ uống bia.

Cơn giận mới đè xuống của Tống Gia Trúc lại tăng vọt, đã không tới để ăn cơm thì những thứ này không cần bày ở đó nữa.

Thức ăn trên bàn bị bưng đi, Tống Gia Trúc nhìn chúng, giơ tay vứt hết vào thùng rác.

Cậu không phải người sẽ lãng phí đồ ăn, thực tế còn rất tiết kiệm, nhưng hôm nay cậu thật sự không thể khoan nhượng những món ăn mình tự tay nấu lại lẳng lặng nằm đó, quá chướng mắt.

Dù sao chúng sẽ không được thưởng thức, chỉ là vật làm nền cho đống bia kia, e là ngay cả hương vị của chúng như thế nào Lâm Chức cũng không biết.

Tống Gia Trúc không biết rằng, những cảm xúc dày đặc đau nhói gần như cắn nuốt lấy mình đây gọi là ghen ghét, là không cam lòng xấu xí lạnh lẽo và ghen ghét nóng cháy. Chúng âm u quấn lấy linh hồn cậu, để lại vết bẩn không thể làm lơ.

"Sao lại đổ hết đi rồi?"

Lâm Chức có vẻ nghi hoặc, dường như hoàn toàn không biết nguyên nhân.

Tống Gia Trúc dùng ngôn ngữ tay nói: Không ăn được.

Dừng một lát, cậu hỏi tiếp: Cần tôi ra ngoài mua cái khác không?

Cậu cho là mình đã che giấu rất tốt, không biết rằng sự giận dữ rét lạnh trên mặt mình trong mắt Lâm Chức có bao nhiêu rõ ràng.

Giận rồi à, vậy để ngọn lửa này cháy mạnh hơn nữa đi.

Ngoài vui vẻ yêu thương ra thì không cam lòng và ghen ghét cũng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Đương nhiên tất cả đều được xây dựng trên tiền đề đối phương cũng để ý tới bạn. Nếu là Tống Gia Trúc ban đầu, cậu ta sẽ không đồng ý cho y tới nhà ăn cơm, càng sẽ không gợn sóng lòng vì y.

"Không cần."

Sắp uống hết hai lon bia, gò má Lâm Chức đỏ ửng. Y lắc đầu, đỡ trán, vẻ mặt có phần mơ màng.

Y xoay người cầm lon bia mới, cơ thể lại lảo đảo, suýt ngã lăn ra đất.

Tống Gia Trúc cau mày, lạnh mặt nhìn Lâm Chức mở lon thứ ba.

Lâm Chức tiếp tục lầm bầm gì đó cậu nghe không rõ, hình như say rồi.

Y ngồi trên ghế, cái đầu hơi gục xuống, tóc dài đen che đi hai má, váy dài trắng dính chút bia vì đôi tay run rẩy của y.

Tống Gia Trúc nghe được tiếng y nức nở, âm thanh tinh tế khe khẽ, rất kiềm chế.

Như vậy khiến cậu càng thêm lo lắng, gần như là ép buộc nắm cổ tay Lâm Chức, cướp đi lon bia trong tay y.

Tống Gia Trúc một lần nữa bực bội vì mình không thể nói chuyện, nếu không cậu đã có thể bắt Lâm Chức ngừng hành vi vô nghĩa này lại.

Nhưng khi Lâm Chức ngẩng đầu nhìn cậu, không hiểu sao Tống Gia Trúc lại cảm thấy may mắn vì mình không thể nói, như vậy cậu sẽ không nói những lời an ủi trái lương tâm.

Hốc mắt Lâm Chức đỏ hoe, trông vừa tủi thân vừa đáng thương.

Nước mắt lần này không giống với lần trước, chúng không còn trong suốt, không còn hàm chứa mục đích, không còn là dối trá vờ đáng thương, nhưng Tống Gia Trúc thà rằng nó là loại đó.

Lâm Chức vươn tay muốn lấy lại lon bia, Tống Gia Trúc lại dùng lợi thế chiều cao giơ cái lon lên, lắc đầu với y.

Lâm Chức đứng dậy, kiễng chân với lấy tay của Tống Gia Trúc, nhưng mãi không với được. Với thiếu niên đã say, đây chắc chắn là chuyện cực kì ấm ức.

"Nhóc câm, ngay cả cậu cũng ức hiếp tôi."

Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc trước mặt, khi Tống Gia Trúc tưởng rằng y sẽ khóc, lại phát hiện Lâm Chức tới gần, vươn tay ôm mặt cậu.

"Nhóc câm, có phải là bởi vì tôi xấu lắm không?"

Thiếu niên khẽ thì thầm, sau đó như tìm ra một cái cớ để trốn tránh, tiếp tục tiến về con đường biết rõ là sai lầm.

Lon bia trong tay Tống Gia Trúc dần biến dạng, nước bia bên trong bị đè ép chảy ra.

Cậu vừa kinh ngạc vừa thấy hoang đường, rốt cuộc là Lâm Chức thích người kia đến cỡ nào mà phải lừa gạt bản thân như vậy.

"Nhóc câm, có phải cậu cũng cảm thấy tôi thật xấu xí, có phải cậu cũng rất ghét tôi không?"

Tống Gia Trúc nhìn vào mặt Lâm Chức, mới giật mình nhận ra khoảng cách của họ quá gần.

Gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở y phả trên mặt mình, chỉ cần cậu hơi cúi xuống một chút là sẽ hôn được lên đôi môi ấy.

Tống Gia Trúc cứng người tại chỗ, không gật cũng không lắc.

Nếu cậu ghét Lâm Chức, chắc chắn không phải bởi vì y xấu, huống hồ Lâm Chức còn rất đẹp, dù y có giả gái hay không.

Tống Gia Trúc cảm thấy ánh mắt Lâm Chức rơi trên môi mình, chỉ một ánh mắt thôi, cơn sốt chợt phun trào sau lưng. Cậu như biết chuyện sắp xảy ra, lý trí bảo phải khước từ, bí ẩn mong chờ lại âm thầm ngăn cản.

Môi của thiếu niên mềm mại vô cùng, mang theo vị ngọt ấm áp.

Lon bia trong tay Tống Gia Trúc bỗng rơi xuống, phát ra âm thanh trầm đục. Chất lỏng màu lúa mạch đổ ra, loang khắp sàn.

Tín hiệu quấy nhiễu như vậy vốn nên để người ta tách ra, lại khiến thiếu niên trong men say càng thêm mê đắm.

Tống Gia Trúc thấy Lâm Chức nhắm mắt, cũng cảm nhận được nhiệt tình của y, cõi lòng lại dần rét lạnh.

Khi nhắm mắt, cậu đang nghĩ về ai, cậu coi tôi là ai?

Tống Gia Trúc muốn Lâm Chức nhìn cho rõ người đứng trước mặt mình là ai.

Cậu đẩy y ra, đôi mắt Lâm Chức mông lung mềm mại, đầy sự khó hiểu.

"Cảm giác thích lắm, thêm lần nữa được không?"

Tống Gia Trúc cảm thấy mình nên chán ghét và vứt bỏ loại người này, rõ ràng chỉ là thất tình tổn thương mong mà không có được, nên mới tới chỗ cậu dời sự chú ý.

Nhưng cậu lại không nhịn được tìm cớ cho y, rằng y đã say rồi, nếu là bình thường, Lâm Chức sẽ không làm vậy với cậu.

Những xoắn xuýt ấy tưởng như xoay mòng mòng trong đầu mãi, nhưng thời gian thực tế mới chỉ qua một cái chớp mắt.

Bởi vì Lâm Chức nhìn cậu, khẽ gọi tên cậu: "Tống Gia Trúc."

Cái hôn ngây ngô và kiềm chế của thiếu niên, suy nghĩ hỗn loạn, nhịp tim đánh trống reo hò.

Rung động của thiếu niên như pháo hoa nở rộ giữa trời, lại như bông tuyết đầu tiên hạ xuống của mùa đông, bị những lớp tuyết sau vùi lấp.

Sáng hôm sau Lâm Chức bị đánh thức sớm. Y nằm trên ghế sô pha, quấn chăn dày, có hơi đau đầu, ấn huyệt thái dương. Y ngồi dậy, híp mắt nhìn giờ trên đồng hồ.

"6 giờ..." Lâm Chức nắm mái tóc giả hơi dài, giờ mới tỉnh, nhìn Tống Gia Trúc trước mắt: "Hôm qua chắc tôi không say khướt đâu nhỉ, ôi, đau đầu quá."

Đôi mắt vốn sáng ngời của Tống Gia Trúc hơi tối xuống, lắc đầu.

Cậu bỗng thấy mình thật nực cười, thậm chí còn chờ mong Lâm Chức sẽ nói gì đó. Tối qua sau khi họ hôn nhau, Lâm Chức còn ôm cậu lải nhải mãi rằng không muốn thích người kia nữa, cuối cùng ngủ mất.

Cậu tin là thật, người kia có cái gì đâu, không thích cũng tốt.

Nhưng Lâm Chức vậy mà quên hết rồi, y đã quên những gì mình nói, cũng quên việc hôn cậu.

"Cho tôi mượn đồng phục cũ, đi tắm đây."

Lâm Chức đứng dậy, vẫn đội bộ tóc giả hơi rối, vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, 01 không hiểu hỏi: [Kí chủ, tại sao chúng ta không tranh thủ cơ hội này tấn công luôn, rèn sắt khi còn nóng?]

Lâm Chức mở nước nóng, thong thả giải thích: [Chúng ta tới đây để cứu rỗi cậu ấy, không phải là đẩy cậu ấy từ vực sâu này sang vực sâu khác.]

Lâm Chức vốn không định nhân cơ hội hôm qua bắt lấy Tống Gia Trúc, y muốn để cậu không cam lòng, gợi lên sự để ý của cậu, nhưng không định cứ thế ở bên cậu.

Y không muốn Tống Gia Trúc nghĩ rằng bản thân chỉ là một công cụ di dời cảm xúc, một công cụ chữa trị thất tình.

Hạt giống hiểu lầm một khi chôn xuống sẽ mọc rễ nảy mầm, khó mà trừ tận gốc.

Nếu như Tống Gia Trúc vẫn ôm ý nghĩ như vậy, thì về sau y có làm tốt tới mấy thì cũng khó có thể tiến vào trái tim cậu. Ngược lại, y sẽ trở thành cội nguồn mới cho khổ đau của cậu, Tống Gia Trúc thích y bao nhiêu sẽ khổ sở bấy nhiêu.

Y chỉ muốn kích thích cảm giác nguy cơ, không định làm hỏng mọi chuyện.

Lâm Chức căn bản không thích Hứa Liệt Dương, không cần vì một kế hoạch mà gánh chịu những chuyện này.

Thích hợp là tình thú, quá đà lại không phải.

Chuyện cũ sẽ không theo gió tan đi, sẽ càng thêm khắc sâu vào dòng kí ức, như là hạt cát, như là gai nhọn.

Tối hôm qua Tống Gia Trúc nhìn y ngủ trên ghế sô pha, đấu tranh mãi cuối cùng vẫn không bế y vào phòng ngủ là đủ để chứng minh sự không ổn định trong nội tâm cậu và những suy tính.

Lúc này mà tiến thêm một bước là thiếu sáng suốt, không thể chỉ nhìn mặt nước êm đềm mà làm lơ vòng xoáy nguy hiểm bên trong.

Y nhẹ nhàng thản nhiên quên đi chuyện đêm qua mới càng khiến Tống Gia Trúc khó tiêu tan.

Đến lúc đó, thiếu niên âm thầm ghen tị khi mình ngay cả bạn thân cũng không phải, sẽ có phản ứng như thế nào, Lâm Chức rất chờ mong.

Lâm Chức giải thích sơ qua ý tưởng của mình với 01, không quá chi tiết, một là sợ tốn thời gian, hai là sợ 01 cũng không hiểu.

01 đã biết: [Đại sư, em hiểu rồi ạ.]

Lâm Chức cười không nói, đánh rang tắm rửa, thay đồng phục cũ mà Tống Gia Trúc để ở cửa phòng tắm. Lần này là đồng phục thu đông, bên trong là quần dài áo dài tay của Tống Gia Trúc.

Bộ này hơi rộng với Lâm Chức, y buộc phải xắn tay áo lên rồi lại mặc quần.

Trong lúc Lâm Chức tắm, Tống Gia Trúc suy tư rất nhiều.

Thực tế thì đêm qua cậu trằn trọc, cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu Lâm Chức nhất định phải hẹn hò với cậu, có lẽ cậu sẽ từ chối. Nếu Lâm Chức truy hỏi tại sao hôm qua y hôn mà cậu lại không từ chối, nếu y muốn tiếp tục học bổ túc, muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu, Tống Gia Trúc không biết mình nên làm gì.

Nếu Lâm Chức thật sự không thích người kia nữa, vậy cậu... Cậu...

Trong sự xoắn xuýt này, cậu còn mơ thấy mình và Lâm Chức nắm tay nhau tới trường, hoang đường mà chập chờn.

Nhưng cậu không ngờ rằng, Lâm Chức lại không nhớ.

Như vậy thật ra cũng tốt mà đúng không? Tống Gia Trúc nhìn bồn sen nhung viền đỏ trong phòng khách, cảm thấy màu đỏ trên phiến lá hôm nay sao mà gai mắt.

Sáng sớm thứ Hai luôn khiến người ta buồn ngủ, trong thời tiết âm u như vậy lại càng rõ ràng.

Một tuần nhiệt độ chợt cao chợt thấp đã qua, nối tiếp bằng không khí lạnh triền miên, báo hiệu mùa đông đã tới.

Phòng học sáng đèn, Lâm Chức vẫn hơi ngái ngủ nheo mắt, bài tập hôm qua y đã làm xong hết ở trường, đặt ở góc bàn đợi tổ trưởng thu lại.

Tống Gia Trúc nhìn dáng vẻ không khác gì mọi ngày của y, thu dọn sách vở trên bàn.

01 báo cáo: [Kí chủ, sáng nay đối tượng nhiệm vụ đã nhìn anh 25 lần! Nhiều hơn rất nhiều so với trước!]

Lâm Chức không đáp, vậy quá là bình thường, Tống Gia Trúc không nhìn mới là bất ngờ.

Buổi chiều, trước khi lên lớp, có bạn học nắm được tin tức nói về thời gian nghỉ tuần này.

"Tuần sau thứ 4 thứ 5 thi giữa kỳ, tuần này không có ngày nghỉ, dồn lại đợi sau khi thi xong nhà trường cho nghỉ thành ba ngày luôn chứ không phải 2 ngày rưỡi."

"Lại sắp thi rồi, sao nhanh quá vậy."

"Thì nghĩ là sắp được nghỉ rồi đi, có thấy vui hơn không?"

Học sinh của chín lớp 12, mỗi tuần sẽ được nghỉ nửa ngày Chủ Nhật, một tháng có 3 ngày nghỉ.

Nhà trường không muốn học sinh bị căng thẳng quá, nhưng nghỉ cũng không có nghĩa là thoải mái hơn, bởi vì ngày nghỉ sẽ có rất nhiều bài tập, nghỉ xong quay lại bị kiểm tra đột xuất cũng là bình thường.

Tống Gia Trúc sửng sốt, đã rất nhiều ngày cậu không đếm số ngày còn lại, hóa ra chỉ còn hơn 1 tuần nữa là thi giữa kì.

Đây vốn là mong muốn của cậu, nhưng giờ chỉ thấy hỗn loạn.

Tống Gia Trúc cố gắng để cho mình quên đi chuyện hôm qua, để cuộc sống khôi phục dáng vẻ trước đây. Dù sao Lâm Chức cũng không thích cậu, cậu chẳng qua chỉ là một người y say rồi có thể tùy tiện quên mất, không cần phải tới gần đối phương nữa.

- -- Tống Gia Trúc.

Y gọi tên cậu như vậy, rồi lại một lần hôn lên môi cậu.

Đầu lưỡi đỏ thắm mềm mại, đôi mắt ửng đỏ vì khó thở, dáng vẻ mông lung say mê.

Rõ ràng là y bắt đầu, y lấy quyền gì mà quên?

Tại sao y lại đáng ghét như vậy, cưỡng ép phá bỏ cuộc sống bình yên của cậu, rồi thản nhiên vỗ quần áo bỏ đi.

- -- Tống Gia Trúc.

Bờ môi y khép mở, ngữ điệu chứa đựng men say như đang làm nũng.

"Tống Gia Trúc?"

Có người giơ tay vẫy trước mặt cậu, Tống Gia Trúc sực tỉnh, thấy khuôn mặt của cán sự môn Anh - Hà Vũ Tình.

"Chủ nhiệm lớp bảo cậu tới văn phòng một chuyến."

Hà Vũ Tình giải thích, chỉ ra cửa.

Tống Gia Trúc gật đầu, đứng dậy đi tới văn phòng của giáo viên.

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy thiếu niên đi vào văn phòng, ôn hòa vẫy tay với cậu, để cậu ngồi lên chiếc ghế cạnh mình, còn đưa vở và bút để tiện trao đổi.

"Gần đây em thấy thế nào, học tập và sinh hoạt có gì khó khăn không?"

Cái này là hỏi thăm theo thông lệ của cô, học sinh này rất đặc biệt, thế nên các thầy cô cũng sẽ đặc cách để ý hơn, sợ xuất hiện chuyện gì xấu.

Tống Gia Trúc lắc đầu, biểu thị mọi chuyện đều tốt.

"Sắp thi giữa kì rồi, thi xong sẽ đổi chỗ ngồi như thường lệ, em có ý kiến gì không?"

Chủ nhiệm lớp chắc chắn Tống Gia Trúc sẽ tiếp tục đạt hạng nhất, nhưng cân nhắc tới việc học sinh này không thân với các bạn trong lớp, lần đầu tiên chọn bạn cùng bàn còn chọn đúng một người hay nói, cô quyết định chuẩn bị sẵn. Nếu Tống Gia Trúc không tiện chọn ai, cô có thể giúp cậu sắp xếp.

Tống Gia Trúc ngẫm nghĩ, viết một hàng chữ ra giấy.

Trong phòng học, Lâm Chức và Hà Vũ Tình đang nói chuyện phiếm.

Nói chính xác là Hà Vũ Tình lôi kéo y trò chuyện, hỏi y ngày nghỉ có kế hoạch gì không, có muốn cùng nhau ra ngoài chơi không.

"Bọn tớ định ngày đầu tiên đi leo núi, tập thể dục cho khỏe, cũng giải sầu một chút. Hai ngày tiếp theo thì học với làm bài, có hứng thú gia nhập không?"

Hà Vũ Tình ở đằng trước hỏi, bạn bè cô ở đằng sau cũng nhìn quanh.

Ngày nghỉ Lâm Chức có kế hoạch của mình nên từ chối, chúc họ chơi vui vẻ.

Hà Vũ Tình cũng không thất vọng, tươi cười về chỗ ngồi.

Lưu Cao hỏi: "Sao, cậu ấy đi không?"

Hà Vũ Tình: "Không, cậu ấy có kế hoạch nên không đi chơi cùng tụi mình được, đành chịu thôi."

"Bé Cao, sao chị cảm thấy chú có vẻ ngóng trông người ta thế nhỉ?"

Vương Lăng lộ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lưu Cao.

"Thế tôi không được có bạn à, đi chơi với ba bà, tôi phải tìm thêm một ông nữa để nương tựa vào nhau chứ."

Lưu Cao đẩy kính, nghiêm trang trả lời.

Kiều Ngọc Khê nhấc tay: "Ông quên là em trai tôi cũng đi à?"

"Đúng rồi đó."

Sau đó họ bắt đầu cười đùa, thảo luận xem leo núi nên mang gì ăn vặt, có nên mang cơm theo ăn dã ngoại không, lại chuyển chủ đề sang kì thi sắp tới.

Kì sau của lớp 12 sẽ đổi chỗ thêm lần nữa, lúc đó không chỉ xét thành tích cuối kì mà còn tham khảo cả thành tích giữa kì, nên khả năng phát huy trong mỗi lần thi đều rất quan trọng.

Lâm Chức tiếp tục tới nhà Tống Gia Trúc học bổ túc như mọi ngày, cùng Tống Gia Trúc ngồi ở phòng khách, hai người hai đầu bàn. Vì sắp thi nên thái độ cũng nghiêm túc hơn.

Tống Gia Trúc dần xác định, Lâm Chức thật sự không nhớ rõ chuyện hôm đó.

Sen đá nhung viền đỏ trong phòng khách không chịu được rét, vì thế nên màu lá cũng trở nên ảm đạm, không còn dồi dào sức sống nữa.

Mọi thứ lạnh lẽo xám trắng, không gian chật chội, dường như không có gì thay đổi.

Thời gian nhanh chóng trôi về phía trước, nhanh tới mức để Tống Gia Trúc hoảng hốt.

Thứ Ba, đã có danh sách phòng thi.

Lớp trưởng dán lịch và danh sách chỗ ngồi lên tường lớp học, cán sự vệ sinh đứng trên bục giảng gào lên báo hôm nay tới lượt tổ nào trực nhật, để họ không về sớm.

Lâm Chức thấy số báo danh của mình và phòng thi. Thành tích của nguyên chủ ở trong lớp vào khoảng dưới, tuy một tháng này y đã dần kéo lên vị trí tốp giữa, nhưng danh sách phòng thi vẫn được phân phối theo thành tích thi tháng trước.

Lâm Chức là số 29 lớp 3, y nhớ số, nhìn lên phòng đầu tiên, số 1 lớp 2.

Y báo cho Tống Gia Trúc một tiếng, Tống Gia Trúc gật đầu, dùng ngôn ngữ tay nói cảm ơn.

Dường như họ trở lại quan hệ bạn cùng bàn xa lạ, nhưng nghĩ kĩ thì có vẻ trước giờ vẫn luôn vậy. Nếu có gì thay đổi, chắc là Tống Gia Trúc đã đổi từ viết chữ sang dùng ngôn ngữ tay.

Buổi chiều tan học, bạn học phụ trách trực nhật nhanh chóng phân công quét rác lau sàn lau bảng, lớp trưởng và cán sự bộ môn thì cầm keo bắt đầu đi từng bàn dán số báo danh, bên cạnh số báo danh còn có tên của học sinh.

Mỗi lớp đều phải làm vậy, Hứa Liệt Dương đi ăn trưa xong về nhìn thấy số báo danh và tên trên bàn mình.

"Tống Gia Trúc."

"Ngon nha anh Dương, xem ra lần này lớp mình là phòng số 1, bàn ông ở ngoài cùng đương nhiên là số 1 luôn. Chỗ ngồi của thiên tài đó, thi xong cho ngồi ké miếng nhé, xin tí vía."

Bạn cùng bàn ôm vai hắn, khúc khích cười đùa.

Hứa Liệt Dương nhớ tới chuyện ở sân vận động hôm Chủ Nhật vừa rồi.

Lúc đó hắn vừa đánh cầu lông với bạn bè xong, rời khỏi sân vận động.

Bởi vì vẫn nhớ Lâm Chức mặc gì, nên hắn chỉ cần liếc mắt đã thấy hai người đứng cách đó không xa.

Một là Lâm Chức, người còn lại là Tống Gia Trúc.

Hắn không quen biết gì vị thiên tài câm điếc trong truyền thuyết này, nhưng hắn đã từng thấy đối phương. Dù sao ảnh của người ta và châm ngôn luôn được dán trên tường, muốn không thấy cũng khó, mà đối phương cũng là mục tiêu cho hắn phấn đấu.

Quan hệ của họ có vẻ khá tốt, khiến Hứa Liệt Dương khó tránh khỏi có chút lo lắng cho vị thiên tài này, vì Lâm Chức không đi theo hắn nữa, rất có thể mục tiêu mới của y là Tống Gia Trúc.

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Hứa Liệt Dương muốn nhắc nhở Tống Gia Trúc một câu, kết quả mới tới cửa lớp bên kia thì phát hiện Tống Gia Trúc ngồi cùng bàn với Lâm Chức. Cái này khó mà nói.

Hứa Liệt Dương không tìm được thời cơ thích hợp, dùng dằng tới tận giờ.

Tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, Lâm Chức bỏ sách vào cặp, định tiến hành tiết học bổ túc cuối cùng.

01 hơi sốt ruột, vì tuần này Lâm Chức không làm gì hết, dường như trở lại trạng thái những ngày đầu tiên. Nhưng nó biết kí chủ có kế hoạch của mình, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Nó cảm nhận được đối tượng nhiệm vụ cũng nôn nóng giống nó, tần suất nhìn kí chủ ngày càng cao, chỉ là kí chủ từ đầu tới cuối không có phản ứng gì.

Kí chủ đúng là một người đàn ông bí hiểm, 01 rất sùng bái nghĩ.

Lâm Chức như thường lệ rời đi trước, hôm nay Tống Gia Trúc thu dọn hơi chậm, đeo cặp lên đi ra ngoài.

Lúc ra tới cửa lớp, cậu trông thấy một nam sinh đứng chờ bên cạnh.

Cậu không biết người này là ai, cũng không nghĩ là hắn đang chờ mình nên cứ thế đi thẳng qua, nhưng người nọ lại mở miệng gọi cậu lại.

"Tống Gia Trúc đúng không, ờm, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hứa Liệt Dương vẫn quyết định nhắc nhở Tống Gia Trúc một chút. Dù sao cậu không giống với người khỏe mạnh như hắn, nếu Tống Gia Trúc bị biến thái theo đuôi cũng không tiện cầu cứu, cậu ta bị câm.

Tống Gia Trúc hơi nghi hoặc, đợi đối phương mở miệng.

"Ở đây khó nói chuyện lắm, xuống lầu trước đi, vừa đi vừa nói."

Hứa Liệt Dương đã chuẩn bị sẵn lời thoại trong đầu, khi Tống Gia Trúc theo hắn tới nơi không có ai, hắn nói rất nhanh: "Cẩn thận Lâm Chức, tên đó là biến thái sẽ bám theo người khác."

Hứa Liệt Dương không định bại lộ chuyện mình bị theo đuôi, chỉ nói: "Cậu đừng nghĩ tên đó là người tốt lành gì, tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi không nói dối đâu, tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.