Sau khi chính thức ở bên Khuê tú thụ, Yêu diễm công có thể đường đường chính chính lấy thân phận con rể tham dự tiệc gia đình mỗi tuần một lần của Giản gia.
Chị gái và anh rể Khuê tú thụ đi du lịch ngọt ngào ở nước ngoài nên vắng mặt trong lần gặp mặt này, nhưng Yêu diễm công đã gặp được chị dâu y chưa từng gặp.
Y chỉ biết cuộc hôn nhân của anh Khuê tú thụ có tính chất thương mại, hình như là thông gia. Nhà gái cũng có gia nghiệp lớn môn đăng hộ đối với Giản gia, còn cụ thể thì y không cố tìm hiểu rõ.
Sau khi hai người vào nhà liền bắt gặp chị dâu đang dạy dỗ Mao Đậu.
Yêu diễm công rất kinh ngạc, trong ấn tượng của y, Mao Đậu vẫn là một đứa bé rất ngoan ngoãn vâng lời, đến cả y vốn không thích trẻ con cũng khá là thích Mao Dậu, mỗi lần đi thấy Mao Đậu nhất định sẽ mang theo quà.
Cẩn thận nghe nội dung dạy dỗ Mao Đậu của chị dâu, Yêu diễm công trầm mặc.
“Vì thế, lần sau nó mà cầm giun đất hù dọa con, con không được phép khóc! Cứ theo lời mẹ dạy con, trước tiên trái móc một quyền, phải móc một quyền, sau đó dùng chân đá một cước bay luôn, nhớ chưa?”
Mẹ Khuê tú thụ ở bên cạnh dịu dàng nói: “Hâm Hâm à, dạy trẻ con như vậy hình như không hay lắm…”
Yêu diễm công lén lút hỏi Khuê tú thụ: “Chị dâu em là huấn luyện viên quyền anh à?”
Khuê tú thụ: “….Không phải.”
“Thế sao anh nhìn cứ thân thiết vậy nhỉ.” Yêu diễm công nói, phong cách hành sự này vừa nhìn là biết người đồng đạo.
Khuê tú thụ không lên tiếng. Chị dâu vừa giáo dục con trai xong ngẩng đầu lên nhìn thấy Khuê tú thụ, người mẹ vừa nghiêm khắc lúc nãy liền hóa thân thành chị dâu nhiệt tình trong nháy mắt: “Baby đã về rồi!”
Khuê tú thụ gọi một tiếng chị dâu rồi giới thiệu cho cô: “Đây là Đoạn Tây Duệ bạn trai em ạ.”
Yêu diễm công bổ sung một câu: “Cũng là chồng chưa cưới ạ.”
?
Chuyện khi nào?
Chị dâu đánh giá Yêu diễm công trên dưới một hồi, lông mày khẽ nhíu thành một độ cong khó nhận ra. Cái nhíu mày này của cô rất nhỏ, nhưng vẫn bị Yêu diễm công chú ý tới.
Chị ấy không hài lòng với mình.
Yêu diễm công nghĩ, trên mặt cũng không bày tỏ gì, chỉ ngồi xuống sô pha cạnh Khuê tú thụ.
Khuê tú thụ gọi Mao Đậu đến, vừa lau từng giọt lệ rưng rưng trong mắt bé, vừa nhẹ giọng hỏi: “Sao thế Mao Đậu, sao cháu khóc nào?”
Mao Đậu khịt khịt mũi cố gắng nín nước mắt lại: “Hà Tư Minh lớp cháu cầm giun đất làm cháu sợ, còn nhét giun vào áo cháu nữa.”
Khuê tú thụ đau lòng: “Có phải cháu sợ lắm không?”
Mao Đậu oan ức gật gật đầu.
Chị dâu khoanh tay trước ngực, không nhịn được nói: “Thằng con nhà lão Hà thật sự quá bướng bỉnh. Giờ chị sẽ gọi điện thoại cho lão, bảo nếu lão ấy không quản nữa, chị sẽ nhét giun đất vào miệng lão. Chị không bắt nạt được con trai lão thì bắt nạt lão là được rồi!”
Nói xong liền thật sự đi lấy điện thoại gọi cho người ta.
Khuê tú thụ ôm Mao Đậu, nhẹ giọng nói: “Hà Tư Minh vẫn bắt nạt cháu sao?”
Mao Đậu nghệch miệng, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh mắt. Nhưng nhớ mẹ mình bảo nam tử hán chỉ đổ máu chứ không đổ lệ, bé lại dùng sức nín nước mắt lại, nín hồi lâu lại đến lượt nước mũi chảy ra.
Mao Đậu ngoan ngoãn chờ chú nhỏ lau nước mũi cho mình xong mới nhẹ giọng nói: “Hà Tư Minh bảo, giun đất rất đáng yêu, bảo cháu làm bạn với con giun đất. Nhưng mà thật sự cháu rất sợ giun, chúng nó đáng sợ lắm. Chú nhỏ ơi, có phải cháu là quỷ nhát gan không ạ?”
Bé nói xong lại muốn chảy nước mắt. Dáng vẻ oan ức rưng rưng của Mao Đậu khiến người nhìn mà tim muốn nát tan.
Khuê tú thụ ôm bé, xoa xoa đầu bé một hồi rồi nhỏ nhẹ dịu dàng nói với Mao Đậu: “Mao Đậu, chú nhỏ cũng sợ sâu, còn rất sợ lạnh, ghét ra ngoài vào mùa đông, vậy Mao Đậu có thấy chú là quỷ nhát gan không?”
Mao Đậu lắc đầu một cái, ôm lấy cổ Khuê tú thụ: “Chú nhỏ lợi hại nhất.”
Khuê tú thụ cười nói: “Mao Đậu nhà chúng ta cũng rất giỏi nha. Mỗi người đều có thứ mình sợ, như chú sợ lạnh này, bà nội sợ tối này, chú Tiểu Đoạn của cháu sợ độ cao này. Đây không phải là một chuyện khiến người ta xấu hổ, mà chuyện này cũng không chứng minh cháu không phải là một người dũng cảm, biết chưa nào?”
Mao Đậu gật gật đầu. Bé được Khuê tú thụ dỗ dành vui vẻ, lại mặt mày hớn hở chạy đến chỗ bà nội tìm bà chơi đùa.
Bên này Yêu diễm công nhướn mày nghe chị dâu gọi điện thoại.
“Tôi nhắc nhở anh lần cuối cùng, nếu thằng nhóc nhà anh còn dám lấy những thứ như giun đất sâu siếc lung tung dọa sợ Mao Đậu nhà chúng tôi, tôi sẽ bắt từng con giun từng con sâu, từng con từng con một nhét cho anh ăn, nhé!”
Hình ảnh này cũng khiến Yêu diễm công cảm thấy buồn nôn.
Y dùng vai cọ cọ Khuê tú thụ bên cạnh rồi tiến lại bên tai cậu, thấp giọng hỏi: “Chị dâu thật sự không phải lăn lộn trong giới xã hội đen à?”
Khuê tú thụ cũng ghé lại gần thấp giọng nói: “Thật sự không phải.”
Yêu diễm công không nhịn được cảm thán: “Lấy cái phong cách hành sự này, chị ấy không vào xã hội đen thật sự là lãng phí nhân tài!” Y suy nghĩ một chút, lại thấp giọng nói: “Không ngờ anh cả lại thích tính cách như vậy.”
Khuê tú thụ cười, cậu quay đầu lại, thấy chị dâu không nhìn sang bên này mới nhẹ giọng nói: “Anh có biết cảnh tượng lần đầu tiên anh cả gặp chị dâu là thế nào không?”
….
Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm cảnh đẹp như thơ, ánh mặt trời rải từng nụ hôn lên mặt đất, gió nhẹ lướt qua cành liễu, cỏ xanh rung rung, tất cả mọi thứ đều rất hòa hợp.
Như mọi ngày, sau khi tan học, Giản lão đại đi qua hẻm sau trường học chuẩn bị về nhà — anh vẫn bảo tài xế chờ mình ở hẻm sau của trường.
Mà lần này, trong hẻm có thêm một đám khách không mời mà đến.
Nói chính xác hơn, là một nữ đại ca dẫn theo mấy thủ hạ đang vây đánh một cô gái yếu mềm.
…..
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Chị dâu là cô gái bị đánh kia hả?” Yêu diễm công không thể tin nổi.
Khuê tú thụ nặng nề lắc đầu: “Cái người cầm đầu vây đánh kia, là chị dâu.”
“….”
Nội dung vở kịch này phát triển không theo quy luật thông thường tí nào cả.
“Hóa ra sở thích của anh cả đặc biệt vậy à…”
Sau đó Yêu diễm công mới biết, bạn cực thân của chị dâu bị lừa gạt đến chỗ kinh doanh bia ôm, suýt nữa thất thân. Bạn chị dâu sợ đến mức tinh thần hoảng hốt, trong cơn tức giận, chị dâu bèn tự mình động thủ đi dạy dỗ người.
Dù nói thế nào thì vị chị dâu Giản gia này cũng là một người hào phóng nghĩa khí.
Yêu diễm công không quen nhiều cô gái lắm, chị dâu tuyệt đối là người có cá tính nhất trong số đó.
Chỉ là trước mắt, người phụ nữ có vẻ ngoài tú lệ, khí chất tao nhã này đã không còn nét ngang ngược khi chặn người ở đầu hẻm năm xưa.
Anh cả Giản gia tính cách trầm ổn nội liễm, vợ cũng là một người phụ nữ cá tính cương liệt nói một không hai, vừa vặn kết tinh của hai người là Mao Đậu lại có tính cách ấm áp mềm mại, không giống cha, không giống mẹ, mà giống chú nhỏ của mình.
Có lẽ như Yêu diễm công nói, âm nhân âm thành dương, Mao Đậu chính là vật cực tất phản* đi.
*Vật cực tất phản: tức là sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Yêu diễm công không biết sở dĩ mình thích Mao Đậu như thế một phần nguyên nhân chính là tính cách của nhóc Mao Đậu giống như Giản Baby hồi còn bé. Y không có cơ hội tiếp xúc với Giản Baby ở quá khứ, vì thế mới coi Mao Đậu là Giản Baby hồi nhỏ mà thương mà yêu.
Yêu diễm công ôm Mao Đậu ra ngoài chơi, để lại chú nhỏ và chị dâu đã lâu không gặp nhau ôn chuyện.
“Vị này chính là người khiến anh cả giận đến mức lợi cũng sưng lên à?” Chị dâu hỏi.
Khuê tú thụ gật đầu, trong lòng không khỏi chột dạ. Cậu biết anh cả không thích Yêu diễm công lắm, nhưng không ngờ anh lại giận đến mức sưng cả lợi.
Chị dâu gõ gõ vào tay dựa sô pha, gật đầu một cái, nói: “Người đẹp đấy, làm minh tinh hả?”
Khuê tú thụ nói không phải, cậu suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Thế nhưng cha ruột anh ấy là minh tinh.”
“À, là cái người chạy đến công ty của anh cả, kéo tay anh ấy nói muốn quyết sống mái một trận à?” Chị dâu hỏi.
“….”
Những điều này Khuê tú thụ thật sự không biết, hóa ra còn có chuyện này nữa. Cậu có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.
“Hoàn cảnh gia đình nhà anh ấy có chút phức tạp.” Cậu giải thích.
“Hoàn cảnh gia định phức tạp không sao cả, nhân phẩm không có tật xấu là được.”
Nói như vậy không sai, có điều nghe chị dâu nói như vậy, sao Khuê tú thụ bỗng cảm thấy càng chột dạ hơn nhỉ?
Cậu nhẹ đáp một tiếng, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.