Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 103: Trái tim chia làm hai nàng đau đến mất cảm giác



“ Một đồng tiền ba dây lụa !”Giọng nói của Ông chủ lớn hơn,lắc đầu không chịu : “ Ta đây bán một đồng một dây ngươi lại đòi một đồng ba dây!Có lầm không đấy ?” Người nam nhân này mua đồ giống như nữ nhân hắn còn chưa tính!Chọn có mấy dây lụa mà cả canh giờ hắn còn chưa tính ! Hắn chịu đựng nhưng bây giờ còn muốn hắn bán lỗ vốn ! Trời ơi,hắn không nhịn được nữa rồi .

Gia Luật Hằng bị hai người họ làm cho choáng váng.Không phải vì mấy đồng tiền thôi chứ!Nữ nhân này quả nhiền phiền toái vì một nam nhân phản bội nàng cùng nữ nhân khác thành hôn mà mua,dù sao cũng không phải tiền của mình cần gì phải lo? Còn muốn suy nghĩ tiết kiệm bạc cho hắn nữa,hắn nhìn Tra Tiểu Tân nói : “ Làm sao bây giờ?”

“Chạy đi!Ngốc quá.” Nàng giữ chặt tay hắn chạy như điên vào đám người,lúc Gia Luật Hằng kịp phản ứng thì ông chủ đuổi theo phía sau chửi mắng,hai bên đường phố nhiều người liếc mắt nhìn lại mà Tra Tiểu Tân vẫn kéo tay của hắn lủi qua các con phố.

Vì một đồng tiền mua dây lụa mà lại giống như ăn trộm phải chạy thoát thân ! ! !

Gia Luật Hằng tức vừa giận nhưng vừa mới dừng bước thì phát hiện không biết khi nào ông chủ tơ lụa cầm một cây đao đuổi theo phía sau hắn hút một ngụm khí lạnh,mẹ kiếp!Muốn chạy thoát khỏi bọn chúng phải không? Những người kia làm cho hắn buồn bực chủ động nắm tay Tra Tiểu Tân thấp giọng nói: “Chạy xuống như vậy cũng vô dụng ,chúng ta chạy nhiều vòng sau đó trà trộn vào những người nơi đây.”

“Không tệ,ở cùng một chỗ với ta một thời gian dài ngươi thông minh hơn trước đó nha!” Tra Tiểu Tân tinh nghịch nháy mắt với hắn,cười như trẻ con. Gia Luật Hằng bụng đầy hỏa không hiểu sao liền bị dập tắt,kéo nàng chạy xuyên qua mấy ngỏ hẻm cuối cùng chạy đến kỹ viện mới tránh được một kiếp.Thấy ông chủ chạy từ ngoài cửa đến thở hồng hộc,hai người đều cất tiếng cười to.

Thật ra thì vì mấy đồng tiền chạy trốn cũng rất vui

Cái gọi là vui quá hóa buồn, Tra Tiểu Tân và Gia Luật Hằng ra khỏi kỹ viện vì bị người ta hối thúc trả tiền hai người mới phát hiện trong lúc chạy trốn đánh rơi túi bạc hồi nào không hay…

“Nhìn xem !Đây là báo ứng đấy!vì một đồng tiền rớt một trăm lượng!” Gia Luật Hằng nghiến răng nghiến lợi nói,có phải mỗi người đàn bà đều như vậy?Hắn sắp điên rồi!Đường đường là thái tử Ấp quốc mà phải làm ăn trộm còn chưa tính ?Hiện tại không còn tiền chẳng lẽ muốn hắn học theo ăn mày để có tiền trở về sao? Qủa nhiên nữ nhân này là khắc tinh của hắn do ông trời phái tới .

Tra Tiểu Tân nhún vai tỏ ý không sao,lấy trong túi ra một miếng lương khô cuối cùng đưa cho hắn, ngước cằm nói: “Nè!Ăn trước đi, bụng ngươi réo so với giọng nói còn lớn hơn.” Nàng vừa nói xong thì bụng người nào đó không tốt vang lên “ùng ục” !

“Nói nhảm!Sáng sớm chưa ăn gì vừa rồi lại cùng ngươi chạy lâu như vậy có thể không đói sao? !” Dùng sức cằm lấy khối lương khô kia,Gia Luật Hằng hung hăng cắn một cái, trong lòng có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Vừa ăn vừa nghi ngờ hỏi nàng: “Ngươi tại sao không ăn?”

“Bánh chỉ có một cái thôi .” Tra Tiểu Tân cười cười, bộ dáng thoải mái không có chút gì oan ức.

Nghe thế Gia Luật Hằng lòng nảy sinh một cảm giác không nói nên lời,chỉ còn một cái nàng lại cho hắn,biết rằng sáng sớm chưa ăn ngoại trừ hắn còn có nàng……..Nhìn khối bánh trong tay bị cắn chỉ còn một ít , hắn nhẹ nhàng đưa cho nàng.

“Không có gì! Ngươi ăn đi! Ta nghĩ cách khác,nếu không tối nay phải ăn ngủ đầu đường rồi!.” Nàng giống như đại tỷ khí khái nói,tay chụp bờ vai của hắn: “Đứng đây chờ ta…” nói xong bước đi .

“… Tiểu Tân…” Trong miệng nhớ tới hai chữ này lại cảm động không biết nói tiếp như thế nào,Gia Luật Hằng nhìn thân ảnh bé nhỏ màu trắng đi khỏi khuôn mặt tuấn tú mỉm cười một chút. Nàng là một nữ nhân đáng yêu.

…….

“Ta đến đây hát rong,các vị cảm thấy thích nghe thì thưởng cho ta chút bạc,cảm thấy không xuôi tai cũng thưởng chút bạc bởi vì không có khả năng không xuôi tai.” Tra Tiểu Tân chạy đến chổ trống đầu đường hô tô,cười lưu manh.Qủa nhiên chỉ chốc lát sau mọi người liền tò mò vây quanh,Gia Luật Hằng đem khối bánh còn thừa kia đặt ở trong ngực,lỡ như nàng không kiếm được bạc có thể cho nàng ăn, chính hắn cũng không phát hiện hắn trong lúc vô tình quan tâm nàng.

“Vì mọi người ta hát bà “không có gì không thể”, hi vọng mọi người thích.” Tra Tiểu Tân nở nụ cười rực rỡ,sau đó lấy hai tay làm loa đặt lên miệng bắt đầu hát :

Bầu trời rất nhớ mưa rơi

Ta rất nhớ ở bên cạnh chàng

Chàng thật ngốc đứng ở dưới nhìn lên

Ngẩng đầu đếm mây đen

Bỗng xuất hiện cảnh một đoàn dương cầm

Ta sẽ hát cho chàng nghe

Chẳng sợ nước mưa chảy xuống



( 9527 lên sàn bà con ơi …loa loa…cái này TMN nói nha! O__

Vừa hát vừa đi đến là một nữ nhân diện mạo xinh đẹp bước đến đưa ánh mắt nồng nàng nhìn xung quanh,dùng ánh mắt phóng điện,điện này do nữ nhân phóng ra làm cho người ta đỏ mặt rối rít đem bạc nhét vào tay Tra Tiểu Tân,bởi vì làn điệu vui vẻ lời ca ấm áp,lời hát và người đi ra hoàn toàn bất đồng những người xung quanh khẳng khái giúp đỡ,thoáng cái trên đất rải đầy những nén bạc lớn nhỏ, khắp nơi đầy tiếng vỗ tay.

Vì chàng ta hát bài hát không có phong cách gì

Nó chỉ đại diện cho ta muốn chàng cười vui vẻ

Vì chàng tuyết có thể tan thành sông vì chàng ta làm một con bươm bướm dập lửa

Không có chuyện gì là không thể

Vì chàng ta hát bài hát không có phong cách gì

Nó chỉ đại diện cho ta muốn chàng vui vẻ

… … … … … … …

Hát xong một hơi , tiếng vỗ tay vang lên như sấm,bốn phía nổi lên âm thanh trầm trồ khen ngợi.Gia Luật Hằng ngây ngốc nhìn Tra Tiểu Tân,nàng đã sớm thu thập xong bạc kéo hắn thoát khỏi đám người đó,phát ra tiếng cười khoan khoái như chuông bạc.

Buổi tối, hai người bọn họ ở một tửu lâu xa hoa ăn uống một bữa, sau đó Gia Luật Hằng hỏi nàng muốn chút bạc nói là có việc gấp,Tra Tiểu Tân cũng không hỏi nhiều liền cho hắn năm mươi lượng bạc,bóng đêm buông xuống nàng một mình lên phòng thượng khách,thấy trên tường treo đầy râu ngô hong gió, nàng tiến đến đem râu ngô nhổ xuống sau đó dùng giấy cuốn vào biến thành một điếu thuốc.

“Hì hì…xem ta hút thuốc nè.” Nàng cười mờ ám mang theo một điếu thuốc bò lên mái nhà, mới vừa lên mái nhà liền nhìn thấy biển sao mênh mông màu xanh đậm, biển mây lúc ẩn lúc hiện. Gió đêm mát mẻ làm cho cả người đều yên tĩnh,Tra Tiểu Tân gối đầu trên nóc nhà nhẹ nhàng châm điếu thuốc kia tỏa khói ra, ánh mắt cũng dần mê ly.

“Hi vọng ngươi có thể vì ta với lâu lan tổ chức một buổi hôn lễ.” Lục Uyển đem một ngàn lượng ngân phiếu đưa tới nàng trước mặt tươi cười hạnh phúc.

Tim vỡ ra một khe hẹp.

“Vương gia, ngươi xấu lắm…” Lục Uyển rúc vào hắn vào lòng hắn giả bộ giận dữ làm nũng, hắn hôn nàng không nhìn mọi người xung quanh.

Tim kịch liệt xé mở một lỗ hổng.

“Hôn lễ tất cả đều dùng màu trắng.” Hắn một mình đứng bên cửa sổ nhìn tuyết rơi, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Tim đau quá độ xé tan đổ máu.

“Bổn vương hiện tại muốn lập tức, lập tức, nhìn thấy nàng!” Hắn rít gào thanh âm theo cửa truyền ra ,vô cùng nóng nảy.

Tim chia làm hai đau nàng đau đến mất đi cảm giác.

Mơ hồ phần không rõ đâu là máu đâu là nước mắt của nàng,Tra Tiểu Tân kinh ngạc tay sờ lên gò má mới phát hiện không biết lúc nào ẩm ướt, ngón tay kẹp điếu thuốc run rẩy, khói bụi rơi lả tả, mu bàn tay bị phỏng .

“Một mình ngươi ngồi chổ này làm chi ?Tại sao lại có khói?” Chợt vang lên âm thanh làm Tra Tiểu Tân hơi bị chấn động, tay trên ngói nhất thời bị trợt,cả người ngã xuống,Gia Luật Hằng ánh mắt căng thẳng đưa tay kéo nàng vào trong ngực,dưới ánh trăng hắn mê mẩn nhìn ánh mắt lượn lờ khói sương của nàng,gương mặt trắng nõn bị ánh trăng rọi vào hiện lên nét dịu dàng ưu thương,môi đỏ mọng non mềm, mặc dù mới đến kỹ viện tìm nữ nhân phát hỏa nhưng giờ gặp nàng thân thể hắnbắt đầu nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.