Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 106: Không thể rơi lệ



“Tốt.”

“Động tác nhẹ một chút đừng phá hư!Thời tiết như vậy khó tìm phù sinh hoa lắm…”

“Vâng,chúng tôi biết rồi .”

Các nàng vừa trò truyện vừa bắt tay vào làm,Tra Tiểu Tân nhìn động tác của mọi người tỉ mỉ cẩn thận nên yên tâm đóng đinh lên,ai ngờ trợt chân cả người ngã xuống,còn chưa hô thành tiếng thân thể bị người khác ôm lấy,nàng ngạc nhiên nhìn gương mặt đẹp hơn nữ tử, mắt phượng hẹp dài môi đỏ mộng mềm mại.

Là hắn? Cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù trong lòng kinh hãi,Tra Tiểu Tân theo dõi hắn thật lâu không cách nào dịch chuyển tầm mắt.

Lâu lan đem nàng khẽ đặt trên mặt đất sau đó ấn đường nhíu lại,động tác mềm nhẹ duổi hai tay đỡ lấy cằm hắn tựa trên trán nàng, nhiệt độ quen thuộc.

Giờ khắc này,gió nhẹ, tuyết bay.

Tra Tiểu Tân ngây người bất động cảm nhận được đã lâu nàng không như vậy, ánh mắt dần dần ướt át, hắn vì nàng đem phấn phủi sạch sẽ sau đó nhìn sang nàng một cái,thản nhiên nói: “Cẩn thận một chút.” nàng khiếp sợ thời khắc hắn rời đi,áo hồng như máu ở trong gió mở ra đẹp như yêu tinh.

“Hắn kêu ta cẩn thận một chút…..”Tra Tiểu Tân lẩm bẩm nói lại,trong lòng đau xót hắn đã thay đổi,nếu so với trước kia hắn vô cùng lạnh,ít ra hắn biết quan tâm người khác tuy rằng quan tâm không lộ rõ.Lòng nàng bắt đầu rối loạn,ai làm hắn thay đổi?Là vì nàng sao?

Trải qua chút sự cố,Tra Tiểu Tân tiếp tục leo lên thang lầu đóng đinh mặc dù không yên lòng nhưng vẫn tập trung tinh thần,từng bước từng bước cẩn thật đặt đinh vào nhớ tới cảnh hắn phủi phấn trên đầu nàng miệng khẽ nhếch lên.

“ Ha ha vương gia,chàng thua rồi,uống rượu nhanh!”

Âm thanh hờn dổi phía sau truyền đến giống như con dao găm bén nhọn nhất ghim vào lòng nàng,Tra Tiểu Tân cả người cứng lại cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn,lỗ tai giương lên không muốn bỏ qua bất kỳ âm thanh nào.

“ A, rõ ràng chàng đã thua,uống nhanh, ha ha ha,không bằng thiếp giúp chàng ….”

“…”

“Vương gia,chúng ta vừa uống rượu xong,lần sau nếu chàng thua nữa thiếp tự mình giúp chàng?”Giọng cười ngọt ngào của Lục Uyển không ngừng truyền đến,mặc dù không tận mắt nhìn cũng có thể tưởng tượng cả hai người giờ đang cười run rẩy,giọng cười tràn đầy tình yêu.

Dùng sức đóng đinh lên dây lụa nhất thời trợt tay đập lên ngón tay,cảm giác đau đớn ập tới,máu tươi trên ngón tay tuôn ra,ở giữa một nơi bao phủ đầy tuyết rất chói mắt.

Bởi vì không thể rơi lệ cho nên để cho máu thay nước mắt chảy ra khỏi tay.

Tra Tiểu Tân nén cảm giác đau đớn đầu ngón tay tiếp tục đóng đinh,mặc dù tay cầm búa bắt đầu run rẩy,mặc dù đứng trên thang lầu chân nàng run rẩy,mặc dù âm thanh cười đùa của Lục Uyển truyền đến xé rách lòng nàng nhưng khổ sở vẫn muốn tiếp tục giống như hắn khổ sở vẫn phải kiên trì.

Cứ như vậy,Tra Tiểu Tân trở về hữu cầu tất ứng,khuôn mặt tái nhợt làm cho hai quầm thâm trên mắt càng thêm nghiêm trọng,hai mắt thâm quần của nàng chứa nhiều tia máu nhìn rất tiều tụy.

Gia Luật Hằng nhìn thấy nàng bắt đầu lải nhải,đôi mắt hoa đào như chứa nhiều oan ức: “ Hôm nay đại thúc bán thịt heo bên cạnh và mấy lão bán thức ăn đối điện nói có việc nhờ nên ta cùng bọn họ nói chuyện,ai ngờ bọn họ nói trên áo ta có con rết,ta còn chưa kịp ngăn lại bọn họ đưa tay xé quần áo của ta!Ngay cả cái yếm cũng xé vỡ!May là ta nhanh tay che lại ngực nếu không bị lộ rồi! Hơn nữa bọn họ còn thừa dịp sờ soạn hôn lên,có một bàn tay còn nắm mông ta!Ghê tởm.”Vừa nghĩ đến bọn họ vô lễ với mình,Gia Luật Hằng trong mắt hiện lên sát khí,áo bị xé rách lộ ra bờ vai,trên cổ cũng đầy dấu hôn!

Tra Tiểu Tân kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa,suy nghĩ giống như bay rất xa,thật lâu cũng không nói chuyện.

“Ta đã nói với ngươi là không thể để ta một mình coi tiệm.Ngươi không phải không tin,kêu ngươi dẫn ta đi chung ngươi không chịu.”Gia Luật Hằng càng nói càng tức giận tay đập mạnh lên mặt bàn.

Tra Tiểu Tân vẫn không phản ứng

…..

Gia Luật Hằng bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp,đang lúc tính hỏi nàng có tâm sự gì thì nhìn thấy vết máu trên tay nàng,vết thương này còn mới nhưng đã nhiễm đỏ cả bàn tay,hắn sợ hãi kêu thành tiếng: “Ngươi, tại sao tay ngươi?”

“….”

Hỏi thêm vài câu thấy nàng vẫn ngẩn người Gia Luật Hằng quýnh lên lấy ngón tay bị thương của nàng trực tiếp bỏ vào miệng mút lấy,nhíu lại lông mày: “ Tay bị thương sao không nói sớm!Ngươi muốn máu chảy thành sông sao?”Giọng nói tức giận nhưng tràn đầy quan tâm,chính hắn cũng không biết rõ tại sao nhìn thấy nàng bị thương lại lo lắng,không cần suy nghĩ liền làm như vậy.

Cảm nhận được đầu ngón tay hơi đau do lực người nào đó truyền đến,Tra Tiểu Tân sửng sờ nhìn lại, cả người sửng sốt, hồi lâu không có phản ứng ngây ngốc nhìn hắn.

“Tại sao không cẩn thận như vậy? Hình như do búa làm … Ta đã nói rồi!Những việc nặng ngươi có thể để bọn hạ nhân làm?Ngươi thật ngốc nha……..”Gia Luật Hằng buồn bực nói, nói xong lại dùng lực mút ngón tay nàng, mùi máu lan tràn khắp khoang miệng nhưng lòng lại càng chua sót hơn, nàng nhất định là nhìn thấy hắn và nữ nhân khác cùng một chỗ thân mật mới có thể như vậy…..

Tra Tiểu Tân cứ như vậy nhìn hắn, ánh mắt và lỗ mũi đã bắt đầu ươn ướt, ngoại trừ Lâu Lan hắn là người thứ hai thấy nàng bị thương thì lo lắng đến thế….

Thấy nàng vẫn nhìn mình Gia Luật Hằng cho rằng mình đã nói trúng chuyện thương tâm của nàng,giọng nói buồn bực dần dần dịu xuống dùng sức kéo một sợi vải nhỏ màu trắng trên áo quấn lấy ngón tay bị thương, động tác cẩn thận, nhẹ nhàng nói: “Nếu lần sau có chuyện như vậy nhớ dẫn ta theo,tất cả mọi chuyện cứ nhường ta làm.”

Lời nói đơn giản cũng không an ủi nhưng làm Tra Tiểu Tân xúc động rơi lệ .

“… Như Hoa, cám ơn ngươi.”

“… …”

Một lúc sau, Tra Tiểu Tân mở hai tay ra ôm chặt hắn nghẹn ngào nói, nàng cảm động nước mắt thực đã tràn mi mà ra bị nàng ôm ấp cả thân hình hắn chấn động, nàng ôm càng chặt, hai tròng mắt mơ hồ thấy không rõ bất kỳ vật gì,tim lại rõ ràng miệng không ngừng lặp lại : “Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi…”

“…”

“Cám ơn ngươi.” Cám ơn ngươi khi ta bị thương thì la ta, mắng ta thực ra ngươi chính là quan tâm ta.

Gia Luật Hằng tâm tình phức tạp để nàng ôm lấy,lòng từng tấc mềm mại, tay cũng do dự mà nhẹ nhàng ôm chặt nàng,giờ khắc này hắn không muốn nghĩ nhiều,hắn chỉ là muốn một lần nữa hồi tưởng khuôn mặt đáng yêu tươi cười .

“Cám ơn ngươi…” Nàng tiếp tục nó ,bản thân khóc không thành tiếng.

Gia Luật Hằng trầm mặc ôm nàng, môi mỏng không tiếng động mở ra nói hai chữ : “ Đồ ngốc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.