Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 12: Thu Dung Hoa Nguyệt kinh diễm



Hoa Nguyệt sợ tới mức suýt nữa khóc rống lên , khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên nhợt nhạt, nói năng lộn xộn : “Nô tì chẳng qua chỉ là một trong hàng vạn thê thiếp của Vương gia, địa vị thấp kém, không xứng được gọi là Vương tẩu. Là lỗi của nô tì, nô tì đáng chết, nô tì tự vả miệng……” Nói xong liền dùng bàn tay tự đánh mình, phát ra tiếng vang trong trẻo.

không khí yên tĩnh bị một thanh âm đánh vỡ……

“Dung phi nương nương tới ’’

Thị nữ truyền đạt tới, tầm mắt tất cả mọi người nhìn về nữ tử duyên dáng đang đi đến, lập tức, phát ra thanh âm kinh diễm, ngay cả Thập Tam Vương gia cũng nhìn chằm chằm nàng không rời nửa phần.

Thu Dung diện sườn xám màu trắng, phía trên cài hoa hải đường đỏ tươi, tóc nàng được vén cao lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, sườn xám giúp phô bày vóc người nhanh nhẹn , kèm theo, eo nhỏ nhắn được bó sát, cả người vừa đoan trang lại vừa hào phóng. (hehe tình tiết này rất là giống Cực Phẩm gia đinh)

Lâu Lan thản nhiên nhìn nàng một lần, tầm mắt liền bị nơi hình bóng đi lại, mắt phượng lập tức nheo lại, thân ảnh nhỏ xinh kia không phải là…

“Thu Dung thỉnh an Vương gia, thỉnh an Hoa phi ” Nàng đi lên phía trước hành lễ, cười ôn nhã.

Mọi người đều nhìn nhau trong mắt ánh lên kinh ngạc, sao nàng ăn mặc quần áo cổ quái thế? Nhưng thật sự rất đẹp rất đẹp! Hoa Nguyệt vẫn dùng tay đánh mình, mặt nàng sưng đỏ cũng không dám dừng lại, ánh mắt nhìn Thu Dung có ghen tị và oán hận.

“Mấy ngày không gặp, Dung phi càng thêm đẫy đà động lòng người nha ” Thập Tam đệ không hề che dấu liền khen ngợi, đầy hứng thú.

Thu Dung vội vàng nhìn sang Lâu Lan, thấp giọng nói: “ Thập Tam Vương gia nói quá rồi.” Nàng dùng ngữ khí khiêm tốn và thái độ hòa nhã không thể nghi ngờ càng làm người ta thư thái, Hoa Nguyệt hung hăng lườm nàng, hận không thể kéo nàng xé ra.

Nhưng vào lúc này, trước vương phủ truyền đến một giọng nói hỗn loạn: “Có ai không! Có thích khách!”

Giọng nói vừa vang lên, toàn bộ nơi này đều rối loạn, những nữ tử kia sợ tới mức kinh hô thành tiếng, thập tam Vương gia cau mày đứng lên nói: “Vương huynh, ta đi xem, huynh ở lại.” Hắn nói còn chưa nói dứt câu Lâu Lan liền hướng tới sau hoa viên bay đi, hồng ảnh lướt đi mềm mại.

“Vương huynh, thích khách là ở tiền viện không phải ở hoa viên!” Thập Tam Vương gia vội vàng hô, không rõ hắn vì sao lại bay đến nơi ngược lại, mà lúc này phía sau cũng vang lên âm thanh đao kiếm vang dội và tiếng thét chói tai. Quay đầu lại, thấy hắc y nhân cầm kiếm nhìn hắn, ánh mắt hung ác, nữ tử khác đã sớm sợ tới mức trốn vào đồng hoang.

“Lâu Lan vương đâu?!” Một thích khách lạnh lùng hỏi.

Thập Tam Vương gia cười kêu ngạo, tay tùy ý rút một thanh nhuyễn kiếm bên hông chỉ thẳng vào hắn: “Muốn giết vương huynh ta, phải qua cửa của ta trước!”

Nơi sau hoa viên tối như mực, một bóng đen đang đi lại , đi tới đi lui đụng ngay vào hòn non bộ, Tra Tiểu Tân đau thành tiếng, ôm đầu thở dài : “Ta phải rời khỏi đây! Một cái vườn chim cũng lớn như vậy?! Ta đi cả buổi tối còn chưa đi được ra ngoài!!!” Nàng đương nhiên không biết Lâu Lan vì tránh thích khách nên cố ý làm vườn hoa này thành mê cung viên, ngoại trừ hắn bất luận kẻ nào cũng không đi được.

“Ngươi đi trước, ta theo sau.” Một giọng nam xa lạ vang lên gần đó, Tra Tiểu Tân thẳng lưng, nhanh như vậy đã phát hiện nàng chạy trốn ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.