Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 142: Nàng và hắn,coi như là chân chính chia tay sao?



Lâu Lan lẳng lặng ngắm nhìn nàng, thật lâu sau khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, hắn càng ngày càng thích nàng không cách nào tự kềm chế.

Đã trải qua sự kiện ” Cự tuyệt không cho hôn”, hai người chung sống càng lúng túng, khi ở cùng một chỗ dường như chỉ có Tra Tiểu Tân tự lẩm bẩm một mình. Không khí so với trước kia hình như lạnh hơn,Tra Tiểu Tân cũng hoài nghi bản thân nếu mình chết nhất định không vì chết thời tiết ác liệt tại đây mà là chết dưới con mắt ngàn năm băng tuyết kia! ! ! Cho đến ba ngày sau, Diêu Định mới chậm rãi dẫn dắt mấy chiến thuyền thuyền xuất hiện cứu hai người bọn họ lên.

“Ai ya! Vương gia, người không sao chứ? !Người đâu, mau đến đây phủ thêm một lớp áo choàng cho vương gia!” Diêu Định rề rà quan tâm giống như mẹ của hắn, còn quát với mấy nha hoàn kia.

Tra Tiểu Tân nhất thời cảm thấy lỗ mũi ê ẩm có cảm giác bị người ta lãng quên, là vương gia sẽ có người hầu hạ nha! Hừ! Nàng mới không có gì lạ nếu có người đưa áo choàng cho nàng! Nàng mới không có gì lạ có người vây quanh nàng vuốt mông ngựa! Nàng mới không có gì lại nếu có người quan tâm! Ô ô! Không hiếm lạ thôi!

Lâu Lan cằm lấy áo choàng vẫn chưa mặc vào, mà nhìn về người phía sau đang đi đến,vẻ mặt đạm mạc: “Cho nàng.”

“A? ! Cho ta sao? ! Thật vậy không? !” Tra Tiểu Tân dường như vừa rồi có ý nghĩ không cần áo choàng, lập tức vui vẻ đưa tay muốn nhận lấy, ai ngờ hắn đúng là đem áo choàng cho Diêu Định lại từ Diêu Định chuyển giao cho mình! Tra Tiểu Tân sửng sốt, nhất thời có cảm giác bị người ta vũ nhục, hướng về phía thân ảnh anh tuấn màu đỏ gọi: “Chê ta bẩn cứ việc nói thẳng! Cần gì phải làm như vậy chứ!”

Diêu Định và mấy hạ nhân bên cạnh tất cả đều khiếp sợ, đồng loạt nhìn về hướng nàng, nàng không muốn sống sao? ! Còn dám chống đối với vương gia như thế? !

Mắt phượng phiêu tà của Lâu Lan liếc nàng một cái, nói chế nhạo: “Nàng không phải chán ghét bổn vương chạm vào nàng sao?”

“…” Tra Tiểu Tân giật mình hé miệng lại nói không ra một chữ,tay ngây ngốc cầm quần áo kia không biết là nên đưa cho hắn hay là mình cầm.

Diêu Định thấy bầu không khí lạnh xung quanh hai người vì thế ân cần cười: “Vương gia mau vào thuyền đi, bên ngoài rất lạnh, bên trong chuẩn bị xong bữa tiệc.”

Nhìn áo hồng lúc ẩn lúc hiện của Lâu Lan rời đi, Tra Tiểu Tân đưa tay xoa xoa ánh mắt lẩm bẩm: “Hạt cát thật lớn a.” Nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều, đến cuối cùng nàng buông tay xuống hai vai không ngừng run rẩy, áo choàng ở trong tay nàng bị gió thổi tung bay.

Nàng không có ghét hắn, cũng không có chán ghét hắn chạm đến, nàng chỉ muốn nói cho hắn biết, nàng là Tra Tiểu Tân không phải là An Ninh.

Nàng chỉ muốn nói cho hắn biết,hắn hiện tại yêu nữ nhân tên là Tra Tiểu Tân, mà nàng cũng chỉ muốn hắn yêu một người là nàng! ! !

Thuyền bắt đầu hướng về phía trước, rời xa hòn đảo nhỏ mà nàng và hắn từng ở lại bảy ngày bảy đêm,Tra Tiểu Tân dựa vào mạn thuyền nhìn vào đống đá do mình chất thành đống,còn có củi lửa đã tàn, đột nhiên thương cảm,có đôi khi cảm tình chính là hài hước như vậy, có thể chịu được đến sinh ly tử biệt nhưng bởi vì một câu lời nói không quan hệ nặng nhẹ mà chia tay, nàng khổ sở cười một tiếng, nàng và hắn coi như là chân chính chia tay sao?

Trong thuyền có một cái bàn,trên mặt bàn bài đầy đủ thức ăn đủ mùi vị.

Lâu Lan ngồi ở đằng kia nhưng khôngđộng đũa, mắt phượng hẹp dài buông xuống ,không biết là đang suy nghĩ gì.

“Vương gia, ta vừa đến hỏi ,An Ninh cô nương nói nàng không đói bụng hay là để thần đi kêu một lần nửa? !” Diêu Định từ bên ngoài đi vào cười cứng ngắc hồi báo.

Đôi môi đỏ hồng đang nhếch lên, giọng nói mệt mỏi: “Thôi.”

Nghe được hắn nói Diêu Định mới thả lỏng hạ, cũng không biết hai người trong bảy ngày bảy đêm đã xảy ra chuyện gì, cho nên đi đến đối diện hắn ngồi xuống, sợ không cẩn thận gây ra tiếng động lớn chọc giận hắn,thấy Lâu Lan thật lâu sau vẫn chưa động đũa, vì thế nói: “Vương gia, lại có động tĩnh bên Ấp quốc.”

“Nói.”

“Từ khi bọn họ thành công chiếm thành sau lại đem ánh mắt ngắm đến đảo hoang vùng duyên hải của chúng ta, nơi đó tài nguyên phong phú, thừa thãi hải sản và hoa quả các loại, mà nơi đó cách Kỳ quốc khá xa nên không có cách nào bảo vệ..” Diêu Định còn chưa nói xong liền bị hắn cắt đứt.

“Cho nên,Gia Luật Hằng muốn chúng ta chú ý .” Lâu Lan nửa cười nửa không, ngón tay thon dài ngón tay cầm lấy một chén rượu đưa tới môi mỏng uống, ánh mắt lạnh lẽo.Cho nên trong thành bị tấn công hắn không ra mặt là vì phiền lòng chuyện của hắn và nàng, mà lần này! Ha ha, Gia Luật Hằng,ta nhất định sẽ làm hắn thua thật thảm hại! ! !

Diêu Định thật cẩn thận hỏi: “Vương gia quyết định mang binh đánh giặc sao?”

“Không vội, đợi hắn đoạt đến hoang đảo,một lần mang đem binh ra hoang đảo, đoạt lại toàn bộ hộ thành!”Giọng nói nhàn nhã nhưng ngang ngược.

“Vương gia thật gỏi!” Diêu Định phát ra lời nói khâm phục từ nội tâm.

Lâu Lan chưa nói, một đôi mắt phượng hẹp dài xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng đưa lưng về phía hắn, bạch y ở trong gió giống như bươm bướm giương cánh bay lên, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bay đi. Tay nắm chén ngọc thật chặt, một ngụm rượu nóng bị hắn uống sạch, nghẹn cả tim lẫn phổi.

Tình yêu đả thương người là không có lời nào để nói, mà là chỉ còn cách trầm lặng.

Liên tục ở trên biển ba ngày, Khi trở lại kỳ thành Tra Tiểu Tân dường như là chạy vội khỏi thuyền,ngay cả chào hỏi cũng không nói với bọn họ một tiếng luôn luôn chạy ,luôn luôn chạy,cho đến khi chạy rất xa rất xa mới dừng lại thở hổn hển, nhìn lại đã sớm không có bọn họ.

Mộc vương phủ.

Trước kia luôn vô cùng náo nhiệt, vui vui mừng mừng nhưng là hôm nay lại vô cùng lạnh lẽo.

Ở trong căn phòng mộc mạc,Lão tổ tông đang ngồi ở ghế thái sư,Mộc Xuân Phong thì đứng ở bên người bà, chẳng qua là sắc mặt cả hai người sắc đều không được tốt lắm, nhất là mặt Lão tổ tông dường như có thể dùng mây đen dầy đặc để hình dung.

“Xuân Phong,con luôn luôn người mà nãi nãi thương yêu nhất! Nhưng là lần này nãi nãi đối với con thật sự quá thất vọng rồi! Con lại vì Ninh Thanh tiểu thư mà không để ý đến chết sống của Tiểu Tân! Lúc ở cùng Ninh Thanh tiểu thư phóng hoa đăng dưới ánh trăng lúc đó con có nghĩ tới Tiểu Tân bị nhốt trên thuyền đồng thời sẽ chết hay không!” lời nói của Lão tổ tông mau lẹ,vẻ mặt nghiêm nghị, nói xong giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “Bảy ngày trôi qua , vẫn là không tìm được…”

Mộc Xuân Phong cúi đầu, giọng khàn khàn: “Nãi nãi, là con sai.” Nếu không phải hắn lấy cớ theo đuổi Ninh Thanh, nàng sẽ không bị mất tích giữa biển lửa.Nếu không phải hắn rất muốn gặp được mặt nàng cũng sẽ không rũ nàng đến lễ hoa đăng, tất cả,đều do hắn! ! ! Ngày ấy hắn ở con sông lạnh như băng bơi cả một đêm đều không tìm được nàng,trong lòng giống như bị người ta đào bới . Hắn dường như bắt đầu hiểu ý nghĩa sinh mệnh là như thế nào, mất đi những người khác, những người đó chẳng qua là hư vô.

Cảm xúc vốn bất ổn lão tổ tông nghe xong lời hắn nói lại càng lửa giận ngất trời, cây gậy cầm trong tay dùng lực lớn gõ xuống mặt đất: “Sai lầm rồi? ! Một câu sai lầm rồi có thể cứu sống sinh mạng Tiểu Tân sao? ! Xuân Phong ơi Xuân Phong! Cha mẹ ngươi chết sớm nãi nãi là người đem con nuôi nấng lớn lên! Con cho tới bây giờ đều là giữ chữ nghĩa, có ân phải trả đó con!Nhưng từ khi xuất hiện Ninh Thanh,con ngay cả sinh mệnh của Tiểu Tân cũng không đếy!Nàng vì bày kế theo đuổi Ninh Thanh mà chết nhưng con thì báo đáp nàng ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.