Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 146: Ta về sau này sẽ không nói chuyện với ngươi



Tất cả mọi người đều biết hắn yêu nàng yêu đến điên dại nhưng là nàng lại muốn hắn chăm sóc một nữ nhân khác thật tốt? !

Thật giống như,nàng cầm cây đao đâm thẳng vào ngực hắn còn hỏi hắn đau hay không đau.

Tình yêu, không chịu nổi hiểu lầm vô căn cứ,tim hắn dần dần chết.

Lời nói của hắn giống như một sợi dây thừng chậm rãi cứa quanh cổ nàng.Tra Tiểu Tân dần dần không cách nào hô hấp,cứ như vậy nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập đau thương, hắn nói nàng không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của hắn…

Nàng chảy nước mắt, hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy,cũng không giống như trước thương tiếc đau lòng như vậy, ánh mắt kia hờ hững giống như đang nhìn một chuyện không liên quan đến mình, hoặc là trong mắt hắn căn bản không nhìn tới nàng.

Tim hai người như bị dao cắt chậm rãi, chậm rãi tách ra.

“Ta về sau, sẽ không khuyên ngươi, cũng sẽ không nói chuyện với ngươi, tạm biệt.” Lau khô nước mắt khóe mắt, nàng bình tĩnh nhìn hắn nói ra một câu cuối cùng, sau đó không quay đầu lại rời đi.

Tim giống như nước mắt,vỡ thành từng mảnh.

Lâu Lan, ta cũng sẽ không thể can thiệp cuộc sống của ngươi, cũng sẽ không thể đi đến thế giới của ngươi, cũng sẽ không thể ở chung với ngươi…..

Nàng vốn chính là người dư thừa .

“…” Lâu Lan tay vẫn duy trì động tác vừa mới vòng ôm nàng nhưng thân thể lại cứng ngắc, hơi thở ồ ồ để lộ cảm xúc điên cuồng của hắn, thân mình một chút, một chút dựa vào về phía sau trượt chân, thân ảnh tao nhã anh tuấn màu đỏ lui cùng một chỗ, gió thổi loạn ba ngàn sợi tóc, sợi tóc che lấp mắt phượng đỏ thẩm.

“Tạm biệt,tạm biệt…” Từng câu từng chữ theo giọng khàn khàn của hắn chậm rãi phun ra,tay nắm chặt thành quyền nhiễm thành màu trắng,ngón tay thật giống như bất cứ lúc nào dùng sức quá mức mà dập nát. Đột nhiên, hắn đột nhiên đứng dậy đánh mạnh trên vách tường, động tác mãnh liệt, như muốn hủy diệt tất cả quyến cuồng quyết tuyệt, dường như có thể nghe được âm thanh máu thịt và xương cốt tan ra cùng một chỗ, máu bắn tung tóe ra bay đến khóe mắt, giống như nước mắt chảy xuống, lưu lại một giọt nước mắt đỏ sẫm.

Gió nổi lên,y phục bay lên, hành lang tối đen bị đèn lồng chiếu lên thân ảnh màu hồng,có một nam tử phong nhã tài hoa điên cuồng, tay không ngừng đánh lên vách tường, thân ảnh anh tuấn gầy gò bị kéo thật dài thật dài,vắng vẻ hiu quạnh.

Người có chút tâm sự chỉ có thể cùng chính mình nói.

Trong phòng tân hôn, nến đỏ, màn đỏ,cả gian phòng mỗi một chỗ một góc mập mờ ái muội.

Uống xong rượu giao bôi các hạ nhân ào ào lui ra, chỉ còn lại có Mộc Xuân Phong và Ninh Thanh hai người.

Nhìn nữ tử kia mặc mũ phượng khăn quàng ngồi ở trên giường hắn có một lát hoảng hốt, chậm rãi tiến đến xốc khăn che mặt lên, nhìn đến khuôn mặt bây giờ và trong đầu hoàn toàn không giống nhau, mặc dù khéo léo,đôi mắt đẹp mong mỏi nhưng lại thiếu linh động và ngây ngốc giống nàng kia. Làm như nhận thấy hắn thất thần, Ninh Thanh nhỏ giọng nói: “Tướng công.”

Hai chữ tướng giống như gáo nước lạnh tạt lên đầu hắn,tất cả ý niệm giờ khắc dần thanh tỉnh.Lông mày căng thẳng của Mộc Xuân Phong chợt giản ra, tức khắc như trăm hoa đua nở làm người ta hoa mắt.

Gương mặt thuần khiết của Ninh Thanh ửng hồng, đẹp đến động lòng người, chỉ thấy nàng cắn môi nhỏ giọng nói: “Tướng công, nên đi ngủ .”Từ đầu tiên nhìn hắn lại không thể kiềm chế yêu thương, cho tới hôm nay rốt cục có thể gả cho hắn nàng cảm động đến muốn khóc.

“A, đi ngủ…” Nhìn dung mạo thanh lệ trước mắt, Mộc Xuân Phong cắt đứt ý niệm không nên có trong lòng, đi đến bên giường nhẹ nhàng đem nàng áp ở dưới thân, ôn hương nhuyễn ngọc đều ở trong ngực, đôi môi đỏ mọng thơm tho kia chờ đợi có người hái, nhưng mà hắn lại nửa phần tà niệm đều không có, trong đầu và hai bên tai đều là bóng dáng và giọng nói của nàng, đuổi không đi, không thể quên được.

“Cái gọi là không đánh thì không quen biết! Để ta đánh ngươi trước sau đó chúng ta ở kết bái!” Nàng cười xấu xa, hung hăng quăng hắn một bạt tai.

“Mộc Xuân Phong! Ta không đi, không đi!” Nàng liều lĩnh nhào lên trên người hắn, ánh mắt kiên định.

“Bạn bè là không thể lừa dối…” Đau nhất, nàng dùng những lời này, không tiếng động cự tuyệt bản thân.

Ninh Thanh thấy hắn do dự không biết suy nghĩ cái gì,lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Tướng công…”

“Sao?” Nhìn thấy giữa con ngươi sáng của nàng có chút bất an và sợ hãi, Mộc Xuân Phong không đành lòng, bởi vì múôn quên Tra Tiểu Tân cho nên hắn cưới nàng nhưng mà cưới chính là cưới, nàng là vợ của mình,nghĩ vậy, hắn dịu dàng cười hôn lên đôi môi hồng mềm mại của nàng nhẹ nhàng mút lấy, chỉ là nếm thử cũng là vô cùng chua sót.

Mới nếm thử một chút mà Ninh Thanh ngượng ngùng, tất cả thân mình ở dưới thân hắn run rẩy,cho đến khi quần áo dần dần bị rút đi cả người để trần nhìn hắn nàng cũng không biết làm sao, tay hắn như rắn dao động ở trên thân thể bản thân, lành lạnh trơn bóng, mơn trớn chỗ nào chỗ nấy dấy lên ngọn lửa nóng hừng hực, nàng không thể ức chế thở gấp kêu thành tiếng, quyến rũ: “Tướng công…”

Hắn bừng tỉnh,thở hổn hển áp lên thân thể đỏ hồng của nàng , ánh mắt chứa một chút hơi nước lại có chút nhát gan, nhiệt độ thân thể chỉ một thoáng rút đi trở nên lạnh như băng.

Thấy nhiệt tình trong mắt hắn vơi đi,Ninh Thanh khẩn trương nói: “Tướng công…” Khi nói chuyện nàng cầm tay hắn đặt lên bộ ngực mềm mại của mình, tuy rằng nam tử tao nhã tuấn mỹ này là tướng công của cô, nhưng là nàng vẫn bất an, loại này bất an này nàng cũng không rõ lắm.

“Kêu tên của ta.” Giọng nói của hắn khàn khàn,con ngươi đen như mực lập tức nhắm lại không muốn mở.

Cho rằng như vậy nhưng Ninh Thanh xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Mộc Xuân Phong.” Giọng nói hờn dỗi kỳ quái cực kỳ giống Tra Tiểu Ttrong ngày thường kêu hay gọi hắn, bụng dưới đột nhiên nảy lên hơi nóng, hắn thô bạo hôn lên môi nàng chà đạp, không giống lễ phép cho lần đầu tiên,nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, triền miên.

“A Mộc Xuân Phong… Mộc Xuân Phong…”Trong miệng Ninh Thanh phun ra lời nói không thành, chỉ là tiếng rên rỉ.

Tất cả thân thể của Mộc Xuân Phong đều buộc chặt cùng một chỗ, cuồng loạn hôn ở trên môi nàng dần dần đi đến cằm, cổ, ngực… Chỉ là cặp mắt kia lại thủy chung nhắm, tay âu yếm trên thân thể nàng.

Giờ khắc này, hắn đem nàng trở thành Tiểu Tân.

Đúng vậy, cho dù có bao nhiêu nhục nhã nhưng hắn chỉ có thể đem nàng trở thành Tiểu Tân mới có thể…..

A, hắn thực đã trầm luân không thể tự kềm chế sao…

Một đêm.

Chưa từng có thỏa mãn như vậy nhưng mà lý do trong đó chỉ có hắn mới biết được, sáng sớm, hắn đổi lại y phục màu xanh sốt ruột khó nén nổi nhớ chạy ra phòng tìm nàng, ngày hôm qua hắn cố ý một ngày không để ý nàng, chỉ là lỡ như nhìn thấy nàng hắn đột nhiên đổi ý không muốn cùng Ninh Thanh thành thân.Nếu hắn không cần dùng chuyện thành thân của Ninh Thanh để nhắc nhở bản thân, hắn không biết về sau hắn sẽ làm ra những hành động điên cuồng như thế nào, trên đời này, chỉ có Lâu Lan và nàng mới thân nhất , hắn ai cũng không có thể mất đi, ai cũng không có thể có được.

“Lâu Lan vương đâu?” khi đi đến phòng khách vẫn chưa phát hiện thân ảnh của hắn, Mộc Xuân [hong trầm giọng hỏi, Lâu Lan vương là khách quý thêm nữa là hắn thành thân sao cả một đêm cũng không rời đi.

Thấy hắn tức giận, hạ nhân giọng nói có chút oan ức: “Nô tài cũng không biết, chỉ biết buổi sáng trời còn mờ tối mới thấy Lâu vương gia suy sụp tinh thần rời đi, hơn nữa,tay có thiệt nhiều máu, không biết là bị thương ở đâu.”

“Cái gì? !” Mộc Xuân Phong nâng cao giọng nói mặt cũng tràn đầy sát khí, bắt lấy hắn cổ áo: “Sao lại thế này? !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.