Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 169: Vì cứu nàng hắn bị thương nặng



Tra Tiểu Tân ra sức giãy giụa chống cự, đồng thời không ngừng đối chính mình nói ngàn vạn cố gắng bình tĩnh: “Các ngươi là ai? Vì sao muốn bắt ta? !”

Mấy người kia đem nàng dễ dàng phóng ở trên ngựa, đồng thời cười nhạo: “Bắt chính là bắt,ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? !”

Thấy bọn họ chẳng qua là bắt nàng chứ không có đánh, nói vậy người ra lệnh cho bọn họ có nói qua bọn họ không được tổn thương đến nàng, xem ra nàng đối với người đó rất quan trọng, nghĩ đến đây con ngươi chuyển động cùng bọn họ nói đạo lí: “Các ngươi nhiều người như vậy, mà ta lại không có võ công, muốn bắt ta dễ dàng.Chỉ là nếu các ngươi không chịu nói cho ta biết ai là người muốn bắt ta, sau khi trở về ta nói với người đó ngươi đánh ta!Để xem các người tính sao!”

Quả nhiên, mấy người kia nghe xong lời của nàng sắc mặt đại biến, tức giận đến nghiến răng,nàng quả thật có chút thông minh, vì thế ngữ khí không vui nói: “Được, sớm muộn gì ngươi cũng biết ! Chúng ta là do Gia Luật vương tử phân phó tới bắt ngươi !”

“Gia Luật Hằng? !” Tra Tiểu Tân nghe đáp án thế tất cả sợ hãi trong lòng đều tan biến .Quả thật, hắn phái người bắt nàngn nhưng mà hắn sẽ không gây tổn thương cho nàng, không biết vì sao, nàng chính là có loại dự cảm này, hắn bắt nàng cũng vì đề phòng nàng giúp Lâu Lan,ngoài trừ điều này nàng không thể nghĩ được việc khác .

Đang lúc bọn họ đem nàng áp lên ngựa chuẩn bị rời đi thì nghe một con ngựa hí.Ngay sau đó một cái hắc y nam tử từ trên ngựa ngã xuống, chính giữa ngực trúng một tên, mọi người kinh hô nhìn lại phía trước, bụi đất bay lên không trung,nam tử áo hồng cưỡi ngựa trắng mà đến chính là Lâu Lan?

“Lâu Lan!Chàng không cần lo lắng! Bọn họ không dám làm ta nguy hiểm ! Các người có dũng cảm thì giết ta đi!” Tra Tiểu Tân nhìn hắn lớn tiếng hô,làm hắc y nam tử tức giận,nhưng bọn họ quả thật không dám làm hại nàng,cho nên đành phải cưỡi ngựa cùng hắn đánh nhau.

Gò má tuấn lãnh của Lâu Lan lượn lờ một mảnh lệ khí, ra tay nhanh mà chuẩn, mắt phượng đồng thời nhìn lại nàng ,thấy nàng thật sự không có chịu vết thương lệ khí mới tản đi chút ít

Trong lúc nhất thời, đánh túi bụi.

Tra Tiểu Tân cố hết sức từ trên ngựa trượt xuống dưới lo lắng nhìn bọn họ, đối phương có hơn ba mươi người, mà Lâu Lan chỉ có một người, hơn nữa từ động tác của bọn họ có thể thấy được Gia Luật Hằng phái người võ nghệ cao siêu đến bắt nàng.Tuy rằng Lâu Lan cùng bọn họ ngang bằng, nhưng một lúc sau chỉ sợ chống đỡ không được !

“Ăn một đao đi!”Một nam tử giơ đao lên hướng về phía Lâu Lan xông thẳng tới,Tra Tiểu Tân sợ tới mức hồn phách tẫn tán, hoàn hảo,Lâu Lan dễ dàng tiếp được đao ngược lại đâm đối phương một kiếm.

Một nam tử khác nhân cơ hội chém cánh tay hắn một kiếm,Lâu Lan đau đớn ngoái đầu nhìn lại,ánh mắt lạnh lẽo làm người ta không rét mà run, rút kiếm trên cánh tay ra liền dùng sức đâm ngược lại yết hầu người nọ, máu tươi văng khắp nơi.

Tra Tiểu Tân nhìn cảnh nguy hiểm tàn nhẫn này, gấp đến độ đổ dầu vào lửa.Lúc này tại sao những người khác không có ở đây, trong lòng nàng như lửa đốt đối phương lại liên tiếp ngã xuống mười mấy người, mà Lâu Lan cũng không hơn bao nhiêu, cánh tay hắn và đùi đều bị thương, càng nguy cấp hơn là lưng hắn còn bị một mũi tên, tên vẫn còn đang cắm trên mặt.

“Đi chết đi!” Năm sáu người đều đồng loạt hướng về phía hắn, hắn nhanh chóng giục ngựa hướng về phía Tra Tiểu Tân .

“Bắt lấy ta!”Hắn lớn tiếng nói than thể nghiêng xuống, mở tay ra,Tra Tiểu Tân lập tức vương tay của mình ra, hạ khắc, bị hắn ôm vào trong lòng, cả trái tim bất ổn, chỉ thấy mấy người kia đang đuổi theo phía sau khoảng cách có chút xa nên mới buông tâm,vừa lúc nhìn thấy sắc mặt của hắn không biết lúc nào tái nhợt như tuyết, tay sờ lên ngực hắn thấy chảy máu, nước mắt của Tra Tiểu Tân nhất thời tràn mi mà ra.

“Tiểu Lâu…”

Nghe được nàng muốn khóc lại không dám khóc,vẻ mặt căng thẳng của Lâu Lan thoáng thả lỏng, nhẹ giọng an ủi nàng: “Không có việc gì.”Tay ôm nàng dùng sức, muốn cho nàng cảm nhận được cảm giác an toàn.

Tra Tiểu Tân run rẩy núp ở trong ngực hắn.Mặc dù gió rất lớn,cát thật cuồng, nhưng mà nàng ở trong lòng hắn thật an toàn, một đôi tay trắng nõn trong suốt ôm chặt thắt lưng nàng,nàng cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ,Tra Tiểu Tân rưng rưng gằn từng tiếng thề: “Lâu Lan, ta muốn cả đời đi theo chàng, chẳng sợ chàng không cần ta ta cũng muốn đi theo chàng,cho đến chết…”

Từ ‘chết’ còn chưa có nói ra liền bị hắn bịt môi, cằm hắn đặt trên bờ vai nàng, gò má tái nhợt lạnh như băng kề sát bên má nàng, giọng nói thong thả mà có lực: “Vĩnh viễn không được nói chữ kia, vĩnh viễn.”

Chỉ cần hắn ở đây ,hắn sẽ không để nàng chết, vĩnh viễn.

Tra Tiểu Tân rơi lệ gật đầu, cũng nói không nên lời,chỉ nhìn nam tử vì bảo vệ nàng mà bản than bị trọng thương, giờ khắc này, nàng đột nhiên có loại cảm giác ấm cúng cả đời.

Tiểu Lâu Tiểu Tân bên nhau trọn đời.

Bóng đêm như mực, có một ánh trăng lưỡi liềm lạnh lẽo phía chân trời, hàn quang ban đêm giống ánh mắt thú đang tìm kiếm con mồi chung quanh,tùy thời mà bắt.

Chỉ nghe dưới ánh trăng trên đỉnh đầu lều trại phát ra một tiếng “Rầm”,giống như là đập phá bình hoa.Ngay sau đó lại liên tiếp truyền đến vài tiếng bất đồng, có thể thấy được người đó lửa giận ngất trời, mà một loạt hắc y nhân quỳ gối bên ngoài lều trại run như cầy sấy, không có một ai dám đi vào, toàn bộ sợ hãi rụt rè.

Bọn họ chưa bao giờ thấy vương tử giận tím mặt như thế.

Trong lều trại, Gia Luật Hằng thở hổn hển đứng giữa một đống đống hỗn độn, hai mắt dữ tợn.

Tất cả bình hoa, cái chén, giấy và bút mực, thư họa, cái bàn toàn bộ bị hắn đập phá, chính hắn cũng không rõ nhìn thấy bọn họ tay không trở trong lòng lại bùng nổ lửa giận chưa từng có, nhất là nghe được bọn họ nói mấu chốt chính là Lâu Lan xuất hiện cứu nàng đi! ! !

Nàng có nguy hiểm, hắn liền xuất hiện.

Giữa bọn họ tâm hữu linh tê mà những người khác không thể thay thế.

Gia Luật Hằng cầm lấy rượu bên hông uống vào, bởi vì hắn uống rượu quá nhiều nên tràn đầy bên môi chảy ra, hương rượu nồng liệt nhất thời tràn ngập, ngực bụng đầy lửa nóng, nhưng mà không đủ! Không đủ! Hắn muốn là say mèm, bất tỉnh nhân sự! ! !

Hắn không nên thừa nhận, hắn làm sao có thể thừa nhận, hắn không chịu nổi nàng yêu một người nam nhân khác như thế.

Nàng có thể không yêu ta, nhưng hắn cũng không muốn nàng yêu bất luận kẻ nào.

Chiếm thành.

Trong một gian phòng ánh nến yếu ớt, bóng người lướt qua.

Chỉ thấy cửa vừa mở ra liền có một đại phu bộ đeo một hộp thuốc đi ra, vài binh lính đi theo phía sau cũng đi theo ra, tiếp theo liền đóng cửa lại.

Tra Tiểu Tân canh giữ ở bên giường thật sâu ngóng nhìn nam tử đang hôn mê,những ngày qua bởi gì quá vất vả làm cho than hình gầy gò khiến cho ngũ quan vốn xinh đẹp biến đổi không ít,mắt kiếm, mũi thẳng, môi mỏng. Một mái tóc đen nhánh xõa trên lòng ngực trắng noãn, bả vai có nhiều vết thương đao kiếm, nhìn qua có thêm vài phần yêu mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.