“Vào đi.” Lúc nàng u buồn bên trong thật truyền đến giọng nói của Gia Luật Hằng, trầm ổn bình tĩnh,không có chút chán chường,nỗi lo lắng trong lòng nàng đều tan mất, đẩy cửa vào.
Đứng lặng phía trước cửa sổ là một nam tử cao ngất tuấn tú,hoàng y, vương miện,khuôn mặt anh tuấn, tịch dương chiếu vào trên người hắn tỏa ra ánh sáng không u buồn còn có khí phách của một bậc đế vương.
Hắc y nữ tử nhất thời nhìn đến ngây người, nhưng lại không tiến lên.
“Ha ha, như thế nào?” Gia Luật Hằng mỉm cười, mặc dù cười rộ lên cũng giống như không cười, nhưng ít ra, con ngươi đen rạng rỡ hữu thần.
“Không có gì.” Hắc y nữ tử quyết tâm đè nén vui sướng chậm rãi đi đến cùng hắn sóng vai nhìn bầu trời mênh mông bát ngát, một lát sau mới nói: “Tất cả đều yên ổn.”
“Hắn đối với ngươi như thế nào?”
“Muốn gì được đó.”
“…” Nghe xong lời của nàng hắn thoáng trầm mặc, sau đó nhíu mày nhìn thẳng nàng: “Nàng cảm thấy nên như thế nào?” Hắn trước kia mỗi khi có việc đều cùng thương lượng với nàng, chẳng qua là sau khi gặp được Tra Tiểu Tân đã lâu hắn không có thương lượng với nàng, hiện thời lại như thế, hắc y nữ tử kích động đồng thời lại đối với hắn tình yêu càng sâu sắc.
“Chuyện này không khó,ta vì chàng nghĩ ra sách lượt vẹn toàn, chẳng qua là xem chàng có dám làm hay không.” Hắc y nữ tử nhìn hắn gằn từng tiếng, trong mắt có dò xét.
Gia Luật Hằng bất động,hồi lâu mới gật đầu, vì thế, khóe môi của hắc y nữ tử nở ra một nụ cười thích thú, sau đó tiến đến bên tai hắn, chỉ thấy sắc mặt của Gia Luật Hằng đột nhiên khiếp sợ, theo sau nói lời của nàng không ngừng hiện lên do dự, không đành lòng,vàsuy nghĩ sâu xa.
“Thế nào?” Nói xong tay nàng khẽ vuốt mặt hắn, cười hỏi, giống như thưởng thức bộ dáng u buồn của hắn,nụ cười bên môi càng sắc bén .
“Cứ làm theo ý nàng.” Hắn không có nửa phần u buồn liền mở miệng, chẳng qua là,tay giấu trong tay áo nắm thật chặt,muốn làm một hoàng đế trước hết phải đoạn tuyệt tình yêu, hắn nhất định không phải một mà là ba lần phụ nàng. Hắn vừa nói xong con ngươi của hắc y nữ tử đã ươn ướt, phảng phất thấy được không thể thay đổi hắn, hay là hắn vẫn yêu nàng kia, vì thế ôm lấy hắn hôn nồng nhiệt, chỉ chốc lát sau, hai người ở trên giường mây mưa thất thường, điên loan đảo phượng, rất là kịch liệt.
“ỪM… ừm… A Hằng…” Nữ tử như dây mây ôm chặt thắt lưng hắn, mị nhãn như tơ, trong miệng không ngừng phát tiếng rên rỉ như dòng chảy đứt quãng.
Gia Luật Hằng không ngừng luật động , như là phát tiết một cái gì, chẳng qua là,cặp con ngươi kia không nhìn nữ tử dưới thân.
Khi ý loạn tình mê nhận thấy được cảm xúc của hắn bất động, trong mắt của hắc y nữ tử nhanh chóng hiện lên một tia bị thương, nhưng ngay sau đó lại bị ghen tị thay thế, chủ động hôn môi hắn.
Tra Tiểu Tân, ta sẽ không bỏ qua ngươi , sẽ không.
Rừng trúc, đường mòn, tĩnh mịch, yên tĩnh.
Ở rừng trúc thật đã ba ngày,Tra Tiểu Tân vẫn giống như ngày đầu tiên đến tất cả đều tràn ngập tò mò, dò xét, buổi sáng mới tỉnh dậy nàng nhìn thấy ngoài cửa sổ có mấy con chim sẻ nàng kích động lao ra nói là muốn cằm cung đi bắn chim sẻ, bướng bỉnh giống cái hài tử. Mộc Xuân Phong luôn luôn đứng ở cạnh cửa nhìn nàng rời đi, bên môi cầm nở nụ cười.
Đi đến bên cạnh bàn trên mặt có một ống trúc xanh biếc,Mộc Xuân Phong liền cầm lấy ngồi xuống ở bên cạnh bàn,sau đó cầm một con dao tinh xảo chuyên tâm mài, động tác cẩn thận, giống như trong tay là vật phẩm hắn thích nhất, giống như không cẩn thận sẽ làm hư, thời gian chậm rãi trôi qua,một cây trúc ở trong tay hắn biến thành một cái lược, mặc dù không là màu xanh biếc, nhưng màu sắc không đồng nhất lại tăng thêm mấy phần cảm xúc.
“Ai! Thật sự là chán ghét, dây cung đột nhiên bị đứt!” Tra Tiểu Tân uể oải đi vào, cung cầm trong tay ném xuống đã thấy Mộc Xuân Phong đang nghiêm chỉnh khắc cái gì, không khỏi tò mò vây quanh, ánh mắt mở thật to : “Chàng ở làm cái gì? !”
“A, chẳng lẽ nàng không thấy là nó giống một cái lược sao?” Gò má của Mộc Xuân Phong run rẩy sau đó cười khẽ, nàng vừa tới, động tác trên tay càng lưu loát, chỉ chốc lát sau, một cái lược liền hiện ra , cầm trong tay, cũng là nổi bậc trên cánh tay trắng nõn như ngọc.
Tra Tiểu Tân không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng: “Oa, Mộc Xuân Phong,chàng thật là giỏi! Lại có thể đem gây trúc khắc thành một cái lược!”
“A, đến đây ngồi xuống.”Kéo nàng ngồi xuống trước gương,Mộc Xuân Phong đứng ở phía sau dịu dàng giúp nàng chải tóc, một chút, lần lượt, khuôn mặt tuấn lãng ở trong gương cùng nàng nhìn nhai, mặt hai người đều hàm chứa nụ cười, nhưng thật sự lại có cảm giác ân ái giữa vợ chồng.
“Không phải là một lược chải đến cuối sao?” Tra Tiểu Tân nháy mắt cười nói, khóe môi cong lên.
Động tác trong tay của Mộc Xuân Phong nhẹ nhàng, nhìn nàng qua gương nói: “Một lượt chải đến cùng là lúc giập gia đình mới nói.”
“Hiện tại nên nói cái gì?” Hắn nhàn nhạt cười và dịu dàng ,thần sắc làm trong lòng nàng một trận hoảng hốt, chỉ cảm thấy nếu không có nhiều việc xảy ra thì nàng cũng không ở với hắn lâu đến thế. Chẳng qua là, tình cảm của nàng chỉ dừng ở mức tình bạn.
Trong long củacTra tiểu tân bỗng dưng động hạ, ngây ngốc cùng người trong gương nhìn nhau , chỉ cảm thấy giờ này khắc này có loại ấm áp khó nói nên lời.
Thời khắc tốt đẹp lại bị một trận tiếng bước chân đánh vỡ, rất nhanh, liền nghe được thanh âm do dự của Diêu Định: “Vương gia?”Một tiếng vương gia này đã đánh thức hai người si ngốc nhìn nhau, khi quay đầu, chỉ thấy Lâu Lan đứng ở phía sau bọn họ, cũng không biết đứng đã bao lâu, hồng y tao nhã, mặt mày như họa, một đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như là đóng băng, không có tình tự.
“Vương huynh” một tiếng, lược trong tay Tra Tiểu Tân rơi xuống mặt đất lại cuống quít nhặt lên, trong lòng rõ ràng thật an bình , nhưng mà vừa thấy đến hắn lại vẫn là rối loạn, hỏng bét, mặt đỏ ! Tim đập gia tốc , hỏng bét, làm sao bây giờ! Từ lần trước ở trong Lâu phủ hắn kêu nàng chăm sóc Mộc Xuân Phong, nàng gặp mặt hắn thấy rất là xấu hổ .
Mộc Xuân Phong chú ý tới không khí có phần ngột ngạt,nên ho nhẹ một tiếng nhìn Lâu Lan cười: “Vương huynh,có chuyện gì?” Ở rừng trúc mấy ngày nay hắn thật đã đem mọi chuyện nghĩ thông , sau khi trở về liền muốn đem Tra Tiểu Tân một lần nữa trả cho hắn,cho nên trong lòng không ở có áy náy, tự trách, ngược lại rộng mở trong sáng.
Lâu Lan giống như cũng không có gì xấu hổ, chỉ thản nhiên nói: “Huynh mời đại phu cho đệ, nằm xuống trên giường để đại phu khám.”Giọng nói lạnh nhạt, hắn thực đã không có tâm tình , cái gì cũng không có ,tim như chỉ nước như thế chảy đi.