Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 189: Bổn vương tuyên bố hưu Tra Tiểu Tân



Quan lại quyền quý, trọng thần triều đình, ào ào đi đến Mộc vương phủ tặng lễ, trong khoảng thời gian ngắn các loại đồ ngọc xa hoa quý báu, san hô, bình phong, châu báu, rực rỡ muôn màu.

Từ lần trước bị bệnh cho tới hôm nay gần nửa tháng, thân thể Tra Tiểu Tân mới khôi phục hơn đồng thời trong lòng cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, tĩnh đến mức một khắc nàng nhìn thấy Lâu Lan nửa điểm gợn song cũng không có, cả trái tim vỡ vụn nhiều lần lại xác nhập,giống như tra tấn? ! Chẳng qua là tiệc rượu ồn ào cũng tốt, náo nhiệt cũng tốt, giống như không quan hệ với nàng, nàng chỉ ngồi ở góc máy móc ăn cơm, đối với mọi việc đều đều thờ ơ.

“Hôm nay là sinh nhật lão tổ tông, lão thần cung chúc lão tổ tông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!” Một quan viên cầm lấy rượu chúc mừng đến, những người khác nhìn ào ào phụ hợp.

“Trường mệnh trăm tuổi.”

“Khỏe mạnh trường thọ.”

Đợi chút chúc mừng xong, đối với nhiệt tình của người ngoài Mộc Xuân Phong có vẻ lạnh nhạt hơn, chỉ thỉnh thoảng cùng uống rượu, hắn cũng chú ý tới Tra Tiểu Tân có chút mất tinh thầ. Mà trong náo nhiệt, trên mặt Lâu Lan cũng không có nửa phần ý cười, giống như hắn cố ý không nhìn Tra Tiểu Tân, phảng phất như đang trốn cái gì hoặc như là không nhìn cái gì.

“Đến đến đến, cũng chúc Mộc vương gia và ái phi sớm sinh quý tử!” Chúc mừng xong lão tổ tông mọi người lại đem mục tiêu chuyển dời đến trên người Mộc Xuân Phong, Mộc Xuân Phong hơi nhíu mày nhanh chóng nhìn thoáng qua Lâu Lan, hắn lại giống như không xảy ra chuyện gì tự mình uống rượu.

“Ha ha, cám ơn.” Nói xong liền cạn một chén rượu, không khí nhất thời mở rộng.

Ngay tại này lúc vui sướng bỗng có một người kinh động xông vào, tất cả tiếng động lúc này đều im lặng, Mộc Xuân Phong nhíu mày …

“Ninh… Ninh thanh? !” Như là ở xác nhận hoặc như là xác định, Mộc Xuân Phong nhìn Ninh Thanh trước mắt quần áo rách nát, nữ tử chật vật không chịu nổi, trong long xoay chuyển, kết quả nàng xảy ra chuyện gì .

Ninh thanh quỳ rạp trên mặt đất ngẩn mặt lên,gò má trắng nõn không biết là bị nhánh cây nào đó gây lên nhiều vết thương, ngay cả trên tóc còn có mấy miếng lá khô, còn có một đôi con ngươi rạng rỡ hữu thần, trên người có nhiều vết thương lớn nhỏ không giống nhau như là trèo lên ngọn núi mới để lại .

Mọi người nín thở ngưng mắt nhìn nàng, chờ kế tiếp xảy ra chuyện gì.

“Cái này cho chàng…” Nàng đưa ra một đóa hoa, là hoa sen, hơn nữa là màu sắc giống như máu, tức thì đoạt đi ánh mắt mọi người.Khi nói những lời này nàng luôn nhìn hắn, trong mắt hàm chứa vui mừng, thậm chí đã quên vết thương trên người.

Mộc Xuân Phong ngây ngốc đóa hoa sen máu trong tay nàng, nhất thời quên nói chuyện, chỉ cảm thấy toàn bộ suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt hỗn loạn, kinh ngạc nhìn gò má bị thương của nàng, tim bỗng dưng thấy đau, nàng lại vì hắn đi tìm hoa sen máu? !

Lão tổ tông là người lên tiếng đầu tiên, trong giọng nói tràn ngập kích động: “Đây là hoa sen máu nha! ! ! Đây là hoa sen máu mà Trúc lão thần y nói có thể cứu Xuân Phong của chúng ta nha! Ninh thanh! Lão tổ tông cảm tạ con!” Nói xong lại lau đi nước mắt khóe mắt, những người khác bị tình cảm xúc động cũng cảm thán.

Ninh thanh giống như không nghe được các sự việc khác, mắt nàng luôn luôn nhìn chằm chằm Mộc Xuân Phong , khóe môi dính máu gợi lên độ cong: “Lấy nó” Lần đó nàng tới gặp hắn,nhưng mà ở ngoài phòng nghe được hoa sen máu có thể chữa khỏi bệnh hắn, vì thế nàng đã đi tìm,lại sợ người khác lấy thực đổi giả, vì thế bản thân tự mình đi đến đỉnh núi nguy hiểm ngắt lấy, xém chút rơi xuống vách núi đen.

“Cần gì chứ…” Thật lâu sau, Mộc Xuân Phong mới nhìn nàng thở dài một hơi, trong con ngươi có không đành lòng và đau lòng.

Ninh thanh cố nén vết thương trên người nhìn lão tổ tông cúi đầu: “Sinh nhật vui vẻ.” Nói xong, liền xoay người, mà nước mắt cũng thầm chảy xuống.

Nàng là người dư thừa , từ đầu tới đuôi đều là dư thừa .

Ngay lúc nàng vừa đi tới cửa thì thân thể bỗng nhiên bị kéo vào một vòng ôm, ngay sau đó nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã dễ nhìn của Mộc Xuân Phong, tim bắt đầu đập loạn, mở to hai mắt nhìn hắn, hắn tại sao ôm nàng? ! Không kịp nghĩ đến việc khác chợt nghe Mộc Xuân Phong ôm nàng gằn từng tiếng: “Bổn vương tuyên bố hưu Tra Tiểu Tân,và cưới Ninh Thanh.”

Bên trong lặng ngắt như tờ, hồi lâu sau mới nghe được cái chén rơi xuống đất, tất cả tầm mắt lập tức nhìn về nữ tử ngồi ở góc sắc mặt trắng bệch, giờ phút này, ngoại trừ con ngươi đen, mặt, môi đã sớm mất màu máu.

Lâu Lan nhíu mày nhìn sang Mộc Xuân Phong, hiện lên hàn khí, hắn lại làm gì a? ! Lúc trước không phải là hắn muốn kết hôn nàng, hiện thời lại trước mặt mọi người hưu nàng?

“Tra tiểu tân, nàng có thể đi rồi.” Khóe môi của Mộc Xuân Phong giương lên nụ cười, giống như tâm trạng rất tốt, nói xong lại nhìn nữ tử trong lòng,đưa tay nhẹ nhàng lau vết máu bên môi nàng, thỉnh thoảng nhíu mày giống như trong lòng đau.

Tra Tiểu Tân dùng thời gian rất lâu mới tiêu hóa sự thật này, mà khóe mắt cũng lành lạnh , nhìn hắn đối với một nữ tử dịu dàng săn sóc trìu mến, trong lòng bỗng dưng sinh ra một nỗi sợ hãi, hắn cũng không cần nàng sao? ! Đầu tiên là Lâu Lan sau đó lại là hắn? ! Được rồi sau đó không biết quý trọng sao.

“Chàng đã nói chàng thích thiếp, muốn chăm sóc thiếp cả đời, vì sao muốn hưu thiếp?” Tra Tiểu Tân rốt cục mở miệng, giọng nói đã sớm khóc không thành tiếng. Một đôi con ngươi chăm chú nhìn hắn.

Mộc Xuân Phong không nhìn nàng, chỉ không sao cả cười cười: “Lời nói đó nàng tin thật sao.”

Một lời nói khiến cho mọi người ồ lên, mọi người nhìn hắn chỉ trỏ, không thể tưởng được Thập Tam Vương gia Mộc Xuân Phong là người vong ân phụ nghĩa.

Tra Tiểu Tân vừa không thể tin nhiều hơn cũng là tuyệt vọng, giọng nói run rẩy: “Chàng nói thật sao ? !” Nàng không tin lời nói vừa rồi của hắn, hắn nói muốn chăm sóc nàng là thật, không có khả năng là lừa gạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.