Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 195: Thiếp cho rằng,cả đời này thiếp không thể gả cho chàng



“Lâu Lan!”

Nhưng đợi lúc Tra Tiểu Tân quay đầu trên mặt nở nụ cười ngây ngốc, sau đó ngượng ngùng buông tay khoát trên bờ vai của hắn ra, há mồm nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.Giống như không thể trở về như ngày trước.

Mộc Xuân Phong nhìn nữ tử trước mắt một thân hỉ phục, kiều mị động lòng người,con ngươi hiện lên một tia kinh diễm, giây lát lướt qua. Vẻ mặt tuấn mỹ hiện lên nhàn nhạt ý cười: “Tiểu Tân.”

Nghe được hắn kêu nàng Tiểu Tân mà không phải là vương tẩu Tra Tiểu Tân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi lộ ra nụ cười đã lâu.Nếu hắn gọi nàng là vương tẩu nàng nhất định nghe xong bỏ chạy, tuy rằng thân phận nàng chính là vương tẩu của hắn, nhưng mà so với vương tẩu nàng càng hi vọng hắn có thể đem nàng trở thành bằng hữu tốt nhất: “Chúc mừng.”

“Cùng vui.” Hắn như trước nhàn nhạt cười, chẳng qua là trong lễ phép lại có vài phần xa cách, không giống dĩ vãng than thiết với nàng.

Tra Tiểu Tân tinh thần phức tạp nhìn hắn,những lời muốn nói không qua suy xét liền xuất ra,không phải nàng luôn luôn canh cánh trong lòng mà là nàng không hiểu: “Mộc Xuân Phong, ngươi vì sao muốn hưu ta?” Nàng thật sự không hiểu lý do vì sao hắn muốn hưu nàng, từng đã vì cưới nàng hắn làm nhiều chuyện như vậy, vì sao, vì sao đang êm đẹp lại hưu nàng, tuy rằng nàng vì thế cũng cảm kích qua.

“…” Mộc Xuân Phong trầm mặc trong chốc lát nhìn nàng: “Bởi vì ta từ đầu tới cuối chỉ muốn cưới một người đó là Ninh Thanh.” Nói dối cũng là cần dũng khí , hiện tại hắn vừa nói dối xong, không biết người hắn dùng bao nhiêu dũng khí.

Mặc dù đã chuẩn bị tốt nhưng mà nghe hắn nói như vậy trong lòng vẫn có chút tức giận,Tra Tiểu Tân nhất thời không khống chế nhìn hắn nói: “Vậy lúc trước vì sao ngươi muốn kết hôn với ta? !” Nàng không có ghen, nàng tức giận vì nàng cảm giác bản thân giống món đồ chơi bị người ta đùa xong rồi ném.

“Vì ghét nàng.” Hắn ngắn gọn nói rõ, con ngươi không chút né tránh nhìn nàng. Lý do chân chính hắn vĩnh viễn không thể nói cho nàng, tính tình nàng thiện lương.Nếu như biết bản thân tất cả hắn làm đều là vì nàng ,hắn chỉ sợ này hôn lễ này không thành, cho nên dùng loại này phương pháp lừa nàng,để nàng không cho rằng bản thân thua thiệt hắn, nói như vậy, về sau cũng sẽ vui vẻ.

Tra Tiểu Tân nghe xong lời hắn nói sắc mặt phút chốc tái nhợt, có một loại cảm giác bị lừa, kỳ thực nàng đối với Mộc Xuân Phong chó chút hảo cảm ,cho nên nàng từng bước lui về sau kéo ra khoảng cách với hắn.

Mộc Xuân Phong cứ như vậy đối diện vớinàng, tim giống như bị hỏa đốt cháy.

Qua thật lâu Tra Tiểu Tân mới ngạnh thanh hỏi: “Ngươi ccó yêu ta hay không…” Nếu đó đều là giả ,thì tình bạn của nàng và hắn trong lúc đó tất cả là giả sao ? !

Mộc Xuân Phong nghe xong thân hình chấn động, lập tức nói: “Không có.” Đồng thời con ngươi cũng xuống, hắn không thể nhìn nàng rơi lệ, như vậy sẽ làm hắn mất đi lý trí.

Một lát sau Tra Tiểu Tân không có tình tự nói: “Cho ngươi.” Trong tay lấy là một cái lược khắc bằng cây trúc, tạo hình phong cách cổ xưa.

Nhìn thấy chiếc lược một khắc trong mắt Mộc Xuân Phong hiện lên ngàn vạn cảm xúc đau khổ? ! Nếu tiếp nửa tim hắn sẽ bị xé rách….

” Cho nàng.” Thấy hắn không chịu nhận lấy nàng cho rằng hắn đã quên bản thân đã từng tặng cho nàng, Tra Tiểu Tân thật bị thương.

Mộc Xuân Phong ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhẹ: “Vật đã tặng ta không muốn lấy lại, nàng muốn ném hay muốn tặng đều được.”

Tay cầm lược run lên,Tra Tiểu Tân không thể tin nhìn hắn giống như đã thay đổi thành một người khác.

“Nếu không có chuyện khác ta đi trước.” Hắn không có cách nào ở lại với nàng, lời nói dối hắn nói nhiều như vậy, thương nàng cũng nhiều như vậy.

Chờ hắn đi xa Tra Tiểu Tân mới phản ứng lại, gấp giọng hỏi một câu: “Ngươi yêu Ninh Thanh sao? !” Tim hắn bí hiểm nàng không cách nào hiểu được, hắn so với Lâu Lan càng làm nàng khó hiểu, chẳng qua là nàng muốn biết hắn có phải yêu Ninh Thanh, dù sao, nữ tử kia thật là yêu hắn .

“Yêu.” Hắn ngắn gọn nói xong chữ này liền rời đi, y phục màu đỏ biến mất ở đêm hạ giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Cứ như vậy, hôn lễ náo nhiệt cử hành vẻn vẹn hai mươi giờ rốt cục chấm dứt.

Hai tân nương ngồi hai kiệu hoa khác nhau đi về nơi muốn đi, đám người ồn ào cũng chậm rãi tan tác, chỉ còn lại yên hỏa đầy trời lộng lẫy không ngừng.

Tối đen đêm, phòng trong một mảnh yên tĩnh

Mộc Xuân Phong vừa về nhà lại uống chút ít rượu,thời khắc đi vào tân phòng đó có một chút hoảng hốt, hắn nhắc nhở tối nay hắn không thể giống lần đầu tiên xem nàng trở thành Tra Tiểu Tân,việc này xem như là chịu trách nhiệm đối với nàng đi, hắn từng đã đối với Ninh Thanh một điểm cảm tình cũng không có , cho đến khi nàng không màng tánh mạng đi tìm hoa sen máu cho hắn, hắn đối nàng bắt đầu có một loại áy náy.

“Ta trở về.” Đẩy cửa ra thời khắc đó hắn thản nhiên nói, lại không nghe được hồi âm,.

“Nàng làm sao vậy?” Mộc Xuân Phong đi vài bước đến bên người nàng ngồi xuống hỏi.

Ninh Thanh không ngừng lắc đầu, nước mắt vẫn theo khe hở không ngừng tràn ra.

Mộc Xuân Phong thấy nàng như thế hơi nhíu mày: “Có cái gì ủy khuất, nói ra đi.”

Nghe xong hắn lời nói nàng ngẩn ra, nước mắt càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt qua đi nghẹn ngào khóc nói: “Thiếp cho rằng, cả đời này thiếp cũng không thể gả cho chàng…” Nàng yêu hắn nhiều như vậy…..

“…” Mộc Xuân Phong không biết nên trả lời như thế nào, tâm tình phức tạp nhìn nàng, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Hiện tại ta không phải đã cưới nàng sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.