Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 203: Lâu Lan điên dại , không giải thích



Cả người Lâu Lan gục trên mặt tuyết thượng dường như có thể dung hợp với tuyết, mặt giống như bị đông cứng nhưng ngón tay lại đang run rẩy, suy nghĩ nhanh chóng xoay tít , kết quả là xảy ra chuyện gì? !

Người đi ngang qua nhất thời thấy được hắn, nhất thời nghị luận ào ào, mang theo thở dài.

“Ai, thật đáng thương nha, lửa cháy ba ngày ba đêm, hôm nay mới tắt.”

“May là không có thương vong.”

“Ai nói không có thương vong? Hạ nhân tuy rằng đều cho nghỉ một ngày, nhưng mà vương phi còn ở bên trong nha.” Không biết là ai nói một câu, trái tim Lâu Lan mãnh liệt đập, tựa như muốn theo trong ngực nhảy ra.

Mọi người ở đây bảy miệng tám lời, nói xong chỉ thấy Lâu Lan chậm rãi từ tuyết bò lên, mặt dính tuyết, thỉnh thoảng rơi xuống, một đôi mắt phượng tinh hồng có vài phần quyến cuồng, trường y, làm người ta giật nẩy mình.

“Ai, đi mau, hắn đang thương tâm.” Không biết là ai nhắc nhở, mọi người vây quanh rất nhanh tản đi.

Lâu Lan trấn định tâm trạng cuồng loạn, từng bước đi vào bên trong, đầu tiên, hắn nhìn thấy là đại sảnh bị cháy sụp đổ, bước chân bỗng nhiên mềm nhũn, bước chân hắn tăng nhanh tiến đến phòng của Tra Tiểu Tân,đi qua bàn đá bị đốt đen, bỗng nhiên nhớ tới nàng từng ngồi ở đây vui cười nói chuyện phiếm.

Tiểu Tân…

Lâu lan bước đi mỗi lúc một nhanh chạy đến phòng của Tiểu Tân, đang chạy bước chân dừng lại, trước mắt, một mảnh tối đen, ngoại trừ vài tảng đá và mấy cây gỗ bị đốt sạch thì không còn cái khác.

Yết hầu chuyển độngmuốn nói cái gì đó, nhưng mà giống như là bị kinh sợ làm không biết nói cái gì…….

“Tiểu Tân…” Giọng nói hoảng loạn trong khoang miệng hắn truyền ra, Lâu Lan chẳng qua là hô một câu giống như là người mất lý trí xông lên kia ra sức tìm kiếm, con ngươi quyến cuồng, trong miệng không ngừng hô: “Tiểu Tân! Tiểu Tân!”

Tuyết rơi xuống,khắp nơi thuần trắng, đồng thời, còn có hắn ngón tay hắn bị cắt do tìm kiếm.

“Tiểu Tân! Tiểu Tân!” Trong miệng thì thào không ngừng,tĩnh táo của Lâu Lan đã không khống chế được, dùng sức đẩy ra mỗi một cái rơi xuống , trên đất nhìn thấy ghê một mảnh đen thẫm, có thể thấy được trận lửa kia lớn như thế nào.

“Ai nói không có thương vong? Hạ nhân tuy rằng đều cho nghỉ một ngày, nhưng mà vương phi còn ở bên trong nha.”

Lời nói bên ngoài giờ hiện lên trước mắt, Lâu Lan không nhìn thấy rõ hình dạng phòng ốc, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới thiên toàn địa chuyển, dùng sức thở hổn hển đứng ở đằng kia, mười ngón tay không ngừng nhỏ máu tươi,vẻ mặt tuấn mỹ còn có vết thương.

“Tiểu Tân, nàng ở nơi nào, nàng đi ra được không, ta sẽ không rời khỏi nàng…” Lâu Lan hoảng sợ nói, ngay cả thanh âm đều đang run rẩy bất an. Mắt phượng cảm xúc hỗn độn, không ngừng nhìn quét bốn phía.

Không người đáp lại.

Hắn hít một hơi thật sâu tiếp tục: “Tiểu Tân, ta đáp ứng nàng không rời khỏi , nàng đi ra được không.” Mỗi một câu nói hắnchỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều tan nát.

Trước khi rời đi hắn canh giữ ở giường nàng nói bản thân phải đi,Tiểu Tân luôn lôi kéo tay hắn không chịu thả, hắn lần lượt dỗ .

“Tiểu Tân, thả tay ra được không.”

Nàng không buông tay.

“Ngoan, chỉ một lần này.” Hắn tiếp tục dỗ.

Tay nàng nới lỏng.

“Phải chờ ta.” Hắn hôn môi nàng.

Tay nàng rốt cục nới ra.

Giờ nhớ lại hắn không khỏi thấy đau, nếu không phải hắn rời đi trong nhà sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng không biết mất tích nơi nào! ! !

“Lâu Lan, ngươi vì sao cho công vụ quan trọng hơn nàng! Vì sao!” Lâu Lan lớn tiếng rít gào, hai mắt tinh hồng, tràn đầy đau đớn.

Bốn phía trống rỗng, chỉ có thể nghe được chính hắn một người hồi ý.

“Ngươi vì sao nới tay nàng ra! Vì sao vì sao vì sao! ! !” Nội tâm bị hối hận tự trách thống khổ nhồi vào, hắn giống như điên tự đánh bản thân, thẳng đến trên mặt máu tươi bắn tung tóe ra, khóe mắt có máu chảy xuống, lại không biết là máu hay là nước mắt.

Gió lạnh thấu xương, tuyết trắng mờ mịt.

Lâu Lan đứng ở tại chỗ như pho tượng, một đôi con ngươi đầu tơ máu trở nên tinh hồng, lẳng lặng nhìn tất cả bị đốt cháy, cả người chậm rãi quỳ xuống, đầu cúi xuống,chỉ thấy mặt đất trắng xóa bỗng nhiên bắt đầu có một giọt, hai giọt máu tươi, rơi xuống mặt trên giống hoa mai.

Ta yêu nàng liều lĩnh chạy đến quân doanh tìm ta bị đánh cho cả người đầy vết thương.

Ta yêu nàng rúc vào trong lòng ta không chịu ăn cơm muốn ta dỗ nàng mới ăn.

Ta yêu nàng lúc ý loạn tình mê trong miệng không ngừng kêu tên của ta.

Ta yêu nàng lúc vẻ mặt nàng chuyên tâm vì ta bày mưu tính kế.

Ta yêu nàng vì ta đem người tuyết xếp thành Lục Uyển còn thở hồng hộc tức giận.

Ta yêu nàng vì cho dù té xỉu tay vẫn nắm chặt ta không buông ra.

Ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng.

Nhưng là vì sao ta chưa từng nói với nàng.

“… Tiểu Tân, ta yêu nàng.” Hắn cúi đầu xuống giọng nói khàn khan…

Gió điên cuồng gào thét , bông tuyết tuôn rơi, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

“Ta yêu nàng.” Hắn còn nói một tiếng, tuyết trên đất càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm.

“Ta yêu nàng.” Hắn kiên trì không ngừng nói, thanh âm bị gió thổi qua thoáng rung mình.

“Ta yêu nàng.”

“… Ta yêu nàng.” Giọng càng ngày càng trầm, tốc độ thong thả, hắn rất muốn tiếp tục nhưng mà yết hầu rất đau, giống như có bả đao cắt nát, nói một chữ liền cắt một chút, ánh mắt hắn bỗng nhiên mơ hồ , lại tiếp tục: “Ta… Yêu nàng.”

Hắn muốn luôn nói lúc nàng xuất hiện, nói đến một lần nữa gặp được nàng ngày đó.

Tuyết rơi đầy trời hắn cô độc quỳ gối trên đất tuyết.Tuyết trên đất bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, thân thể quỳ trên đất cứng ngắc hắn hơi thở chấn động, hô hấp bắt đầu khó khăn, muốn ngẩng đầu nhưng lại ngẩng đầu nhìn thấy người đó không phải là nàng.

“Chàng có muốn biết muội ấy ở nơi nào không.” Thu Dung lạnh lùng nhìn nam tử sa sút trước mắt nói…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.