Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 204: Chàng muốn biết nàng rơi xuống ở đâu, vậy thì cắt đứt cổ tay của mình



Thu Dung kinh sợ, miệng mở ra nhưng nói không nên lời.

Tuyết trắng tuôn rơi hiện lên một gương mặt tuấn mỹ trắng nõn đầy vết máu, khóe mắt tích lạc, mắt phượng hẹp dài không còn tối đen mà trở nên tinh hồng, có thể thấy rõ máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thê diễm như vậy làm cho người ta nhìn cảm giác có dao nhỏ cắt ở trong lòng, thần sắc bi thương của hắn như là người sắp chết, vô tình, vô tự, vô tâm.

“Nàng ở đâu.” Hắn mở miệng hỏi

“…” Thu Dung trầm mặc không nói, hắn cư nhiên vì nàng biến thành cái dạng này! ! ! Tay giấu trong ống tay áo siết chặt, nàng thương hắn như vậy nhưng đến thời điểm này hắn vẫn còn nhớ con tiện nhân kia! ! !

“Nàng ở đâu.” Hắn như là người bị bệnh tâm thần chỉ lặp lại câu hỏi này.

Sóng lớn trong mắt Thu Dung dần bình phục, khóe môi gợi lên nụ cười bí hiểm, bỗng nhiên từ trên đầu rút ra một cái trâm cài tóc ném tới trước mặt hắn, nở nụ cười âm độc: “Chàng muốn biết nàng rơi xuống ở đâu, vậy thì cắt đứt cổ tay của mình.” Tiện nhân đó mệnh lớn mới có thể chạy thoát, nhưng mà, nàng tuyệt đối không cho bọn họ dễ dàng ở chung một chỗ,chờ máu hắn chảy hết, nàng ôm hắn cùng chết! ! ! Nàng phải làm bọn họ âm dương cách xa! ! !

Ánh mắt trống rỗng của Lâu Lan hiện lên một ánh sang mỏng, thật lâu sau, chậm rãi cúi đầu nhìn trâm cài tóc trước mắt, sau đó nắm giữ, cổ tay trắng muốt theo ống tay áo vươn lên, sau đó đem trâm cài tóc dung sức cắt mạnh lên, máu tươi văng khắp nơi, mặt hắn lại thêm vài phần huyết tinh diễm sắc, nhất là đôi mắt lại lãnh liệt điên cuồng: “Nàng ở đâu.”

Máu trên tay hắn không ngừng tuôn trào ra, nhưng mà, mắt hắn ngay cả nháy cũng không nháy giống như người đang chảy máu không phải là hắn.

“Ha ha, cắt thêm một lần.” Nụ cười trên mặt Thu Dung vặn vẹo, nàng biết đến lúc này hắn sẽ không phản kháng nửa câu, hắn yêu nàng yêu đến nàng ghen tị, điên cuồng!

Lâu Lan lại dùng lực hung hăng cắt một đao, cắt xong lại giống như khống chế không được,máu chảy càng nhiều hơn, hắn nâng khuôn mặt tinh diễm lên nhìn Thu Dung nói: “Nàng ở đâu! Nàng ở đâu! Nàng ở đâu! ! !” Liên tục hét mấy tiếng giống điên cuồng, đó là bi tuyệt, đó là đau đớn, đó là vướng bận.

Thu Dung bị dọa,máu trên tay hắn chảy thật nhiều, giống như là trên sông băng có một lớp vỡ ra nước sông sẽ tràn ra ngoài, cuồn cuộn không dứt,nàng liên tục lui ra sau mấy bước, trong mắt nàng kích động hóa thành thê lương cười: “Ha ha,chàng muốn ta nói phải không? Ta cứ không nói!”

“…” Lâu Lan gắt gao nhìn thẳng nàng, huyết sắc trong mắt phượng điên cuồng gào thét, bỗng nhiên lảo đảo đứng dậy từng bước một đến gần nàng, hắn đi qua nơi nào nơi đó toàn là máu: “Nàng ở đâu!” Hắn lặp lại ba chữ này, trong con ngươi hiện lên một mảnh lệ khí, giống địa ngục tu la.

“Ha ha, chàng muốn biết phải không? Muốn biết thì đứng lại.” Thu Dung cười âm hiểm, hắn hiện tại giống như một con rối gỗ, người khác nói như thế nào hắn liền làm như thế ấy.

Lâu Lan đứng lại, trên khuông mặt huyết sắc càng ngày càng diễm, nguyên lai là mặt hắn càng ngày càng trắng, máu tươi càng đỏ, cả người như là từ trong mười tám tầng địa ngục đi ra.

Nhìn một nam tử nàng yêu vì một nữ nhân khác biến thành như vậy,Thu Dung đau đến tê tâm liệt phế, nổi đau qua đi lại là một mảnh bình tĩnh, ánh mắt liếc về phía giếng cạn,cảm xúc nhất thời ngổn ngang. Phảng phất lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâu Lan tình hình, hắn phong hoa tuyệt đại.

Thực đã, trở về không được.

Đi quá xa chỉ có thể tiến về phía trước đi, chẳng sợ con đường phía trước là chết.

Thu Dung cuối cùng nhìn hắn thật sâu một cái, nghẹn ngào nói: “Muốn biết nàng ở đâu,thì đi theo ta.”

Tình yêu, là có thể làm người ta thay đổi.

Thu Dung nhắm lại mắt cười: “Nàng đang ở…”

“…”Con ngươi Lâu Lan hung dữ nhìn nàng tim đập loạn nhịp,Thu Dung nhảy vào trong giếng cạn, màu vàng thoáng chút liền biến mất không thấy .

Gió lạnh lùng thổi, tuyết yên lặng rơi xuống.

Nửa khắc sau,Lâu Lan chợt phản ứng lại chạy nhanh đến,cả người nhảy xuống giếng cạn.

Trong lúc nhất thời, phong tuyết thổi mạnh đem tất cả che giấu, xung quanh trắng bệch, giống như chưa xảy ra việc gì.

Mùa đông này

Đầu tiên là Tiểu Tân trúng độc, sau đó mất tích, lửa lớn, sau đó là Thu Dung nhảy xuống giếng tự sát, Lâu Lan nhảy theo xuống làm cả người trọng thương.

Toàn bộ Mộc vương phủ âm khí nặng nề. Bọn hạ nhân thậm chí cười cũng không dám cười, cũng không dám nói lời nào, giữ bình tĩnh tránh đụng vào nổi đau của Mộc Xuân Phong, từ sau khi biết Tiểu Tân mất tích, Lâu phủ cháy sau đó là một loạt sự việc, Mộc Xuân Phong đầu tiên là nôn ra máu, vẻn vẹn cơn sốc ba ngày, ngay cả đại phu có chút vô lực, ngay tại thời điểm mọi người cho rằng hắn chết hắn bỗng nhiên tỉnh lại, tỉnh thời điểm chỉ nói một câu, vương huynh, đệ sẽ không để huynh chết.

Trong phòngmột mảnh ấm áp.

Sắc mặt Mộc Xuân Phong âm trầm đứng ở bên giường nhìn nam tử mê man, dung nhan tuấn mỹ kia tái nhợt, mặt trên còn có loang lổ vết thương, trong ngực càng vô cùng thê thảm.Trong lòng của Mộc Xuân Phong dâng lên một dòng nước xiết, tay che miệng ho đến nôn ra máu, cả gương mặt biến thành màu đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.