Cẩm Nhi khó xử nói:“Hoa phi nương nương, Vương gia kêu chúng ta trong vòng bảy ngày phải trị lành cho nàng……”
“Đần độn! Dám cãi lại ta?!” Hoa Nguyệt thẳng tay đánh nàng một bạt tai sau đó dùng chân hung hăng dẫm lên bàn tay Tra Tiểu Tân, Tra Tiểu Tân mặc dù ý thức mơ hồ không rõ vẫn cảm nhận được đau đớn, miệng phát ra rên rỉ, ai ngờ Hoa Nguyệt nhìn thấy nàng biểu lộ đau đớn càng cười đắc ý, mắt hạnh hung hăng lườm nàng, chân tăng thêm lực đạo.
“Tiện nhân! Đây là kết quả muốn cùng bổn cung đoạt Vương gia!”
Tô đại thẩm thấy Tra Tiểu Tân bị Hoa phi ngược đãi ức hiếp, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt, bấu chặt tay lên cạnh cửa lộ ra gân xanh, đáng giận! Hoa phi kia chết không tử tế được!!! Qua một hồi lâu Hoa Nguyệt mới cảm thấy thỏa mãn rời phòng đi, Tô đại thẩm lập tức vọt vào.
“Ai, ai cho ngươi đi vào? Ở đây có chuyện của ngươi sao?!” Cẩm nhi lườm bà ta, còn che ở trước mặt không cho bà ta nhìn Tra Tiểu Tân.
Tô đại thẩm ăn nói khép nép cầu xin nói: “Van cầu Cẩm Nhi cô nương cho ta chăm sóc An Ninh được không?”
“Ô hay!” Cẩm nhi phun vào mặt nàng một ngụm, lời nói khắc nghiệt: “Ả mập mạp chết bầm! Đến chuồng heo còn kém không nhiều lắm! Ngươi có khả năng ở đây sao?! Không biết xấu hổ!” Nàng vừa nói xong, vài nô tỳ khác đều cười ha ha, ánh mắt khinh bỉ.
“Ta là mập mạp chết bầm, ta không biết xấu hổ, Cẩm Nhi cô nương đại phát từ bi làm ơn cho ta chăm sóc An Ninh đi.” Tô đại thẩm nén nước mắt chịu đựng áp bức quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin, bà biết, nếu để cho Cẩm Nhi cùng các người khác chăm sóc An Ninh, nhất định sẽ không toàn tâm toàn ý, thậm chí còn tìm cơ hội ngược đãi nàng.
Cẩm nhi không nghĩ tới bà ta kiên trì như thế, nàng lại nghĩ, cho bà ta chăm sóc cũng tốt vạn nhất bảy ngày sau vết thương An Ninh không tốt đến lúc đó liền đổ trách nhiệm lên đầu bà béo này, mình cũng không bị phạt! thái độ đột nhiên chuyển biến, đích thân an ủi bà ta cười nói:“A, ta luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, vừa mới nói lời tổn thương ngươi thật là xin lỗi, về sau An Ninh sẽ do ngươi chăm sóc nha!”
“Cám ơn ngươi!!!”
Thấy bộ dạng mang ơn của Tô đại thẩm Cẩm Nhi chỉ thấy buồn nôn một trận, hừ lạnh vài tiếng liền cùng những người khác rời đi. Các nàng vừa đi Tô đại thẩm lập tức đi đến bên giường nghẹn ngào thành tiếng:“An Ninh……” Trên người nàng quần áo nhiều chỗ bị quất rách tung toé, toàn thân da thịt không một chỗ nào tốt, máu thịt đều rách toạc, mặt nhíu lại giống như đang cố nén nỗi đau đớn gì đó.
“An Cinh, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho ngươi, nhất định.” Tô đại thẩm vừa lau lệ vừa nói, nắm chặt tay tràn đầy máu tươi của nàng.
Mấy ngày tiếp theo Tô đại thẩm không ngủ không nghỉ ở bên cạnh Tra Tiểu Tân chăm sóc nàng, thậm chí không tiếc tiêu hết tiền mình để dành chỉ vì muốn xin đại phu mua thuốc mỡ tốt nhất, chăm sóc nàng cẩn thận, thân thể Tra Tiểu Tân khôi phục rất nhanh, chỉ là trên người vẫn còn nhiều vết sẹo lớn nhỏ khác nhau.
Tra Tiểu Tân vừa tỉnh lại liền cảm nhận cơn đau trên người truyền đến mãnh liệt, da thịt được băng chặt, vết thương do nàng cử động vỡ ra, đau đến không muốn sống, bàn tay trái không biết sao lại sưng vù, nàng có phần cảm thấy lạnh, ánh mắt bất giác nhìn người ngủ gục trên giường mình, ngạc nhiên.