Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 9: Nàng là phi tử bị vứt bỏ?!



“Tỷ gọi là Thu Dung. Muội là An Ninh, chàng là Lâu Lan. Muội và chàng là thanh mai trúc mã, tỷ và chàng là chỉ phúc vi hôn(chỉ hôn), hai chúng ta là tỷ muội tốt.” Thu Dung không vội chậm rãi nói, còn dùng tay áo thấm nước cẩn thận lau vết thương trên trán nàng, động tác nhẹ nhàng : “Muội muội, tính tình Vương gia không phải không tốt, chỉ là không biết biểu đạt cảm tình như thế nào thôi, người vẫn rất yêu muội, cho nên, muội muội đừng chọc Vương gia tức giận nữa, mọi việc nghe theo người, cũng chịu chút ít khổ sở?” Nói xong liền cầm tay nàng, tràn đầy thương tiếc.

Tra Tiểu Tân nói lại nhớ kỹ: “Mình tên là An Ninh……” vừa cầm lại tay nàng chân thành nói : “Tỷ nói hắn rất yêu muội? Nhưng muội cảm thấy hắn hận không thể băm muội chết?!” Đêm qua bộ dáng hắn cuồng nộ tàn ác, nghĩ lại thiếu chút nữa làm cho tính mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn! Đây là yêu sao?!

“Đó, đến bây giờ muội vẫn còn sống, cho nên đủ để chứng minh Vương gia vẫn còn yêu muội.”

Tra Tiểu Tân nhất thời nghẹn lời, cũng đúng, nếu thực sự hận nàng đã sớm bóp chết nàng rồi, nhưng hắn định từ từ hành hạ chết nàng đây mà? cảm giác lạnh cả người phía sau lưng một lần nữa đánh tới, nhớ tới cuộc sống sau này nàng lại nghĩ có loại xúc động muốn chui xuống đất.

“ Nếu muội là vợ hắn, tỷ cũng là vợ hắn, tại sao phân biệt lớn như vậy?!”

“Muội muội, tuy rằng muội bị Vương gia bỏ , nhưng mà, dù sao cũng từng là phu nhân của người……”

“Cái gì?! Hắn bỏ ta?!” Tra Tiểu Tân không thể tin được mà! Nếu bỏ nàng vì sao còn không đuổi nàng đi?

“Chuyện đau lòng, nhắc lại làm gì? Vương gia cưới muội vào phủ ngày thứ hai liền bỏ muội, muội từ lúc đó đến nay vẫn ở tại nhà tranh trong vương phủ lạnh lẽo hiu quạnh , cho đến năm ngoái sau giao thừa Vương gia mới cho sửa nhà tranh một lần nữa thành nơi hiện nay……”

Theo lời nói của Thu Dung, Tra Tiểu Tân hiểu được đại khái là, nàng – là – phi tử – bị vứt bỏ?

Thu Dung thấy nàng đang suy nghĩ, dáng vẻ thích thú lắc đầu cừơi khẽ, xếp cái đĩa điểm tâm lại ngay ngắn sau đó lấy ra một bình ngọc đặt vào tay Tra Tiểu Tân, dặn dò nói: “Sớm tối mỗi bên một lần, vết thương sẽ mau lành hơn, dù sao vẫn là nữ nhi, trên mặt để lại vết sẹo thật không tốt chút nào, cho dù về sau không đi theo Vương gia mà đi theo nam nhân khác, chỉ có lợi chứ không có hại.”

Nàng tỉ mỉ quan tâm làm Tra Tiểu Tân cảm động, xuyên qua đến đây lần đầu tiên chủ động ôm một người: “Cám ơn tỷ! Thu Dung! Tỷ nhất định sẽ sống tốt! Muội cũng nhất định sống tốt! Tin tỷ nhé!” Từ lúc nàng đẩy cảnh cửa, Tra Tiểu Tân liền quyết định về sau cho dù là cuộc sống không bằng heo chó nàng cũng phải chịu đựng! Vì nữ tử hiền lành kia! Cũng là vì mình!

“Ha ha, muội muội ngốc, thời gian không còn sớm, tỷ cũng nên đi, vài ngày nữa đến thăm muội.” Thu Dung khẽ vuốt hai má của nàng cười nói, đứng dậy lẳng lặng mà đi, trước khi đi lưu lại cho nàng nụ cười ấm áp như hoa hướng dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.