6h buổi sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức của Vinh Tranh vang lên.
Có chút mông lung ấn đồng hồ, vài giây sau, hắn mới phản ứng lại, nơi này đã không phải là phòng ở mười mấy năm ở Linh Khải tinh mà là ktx của ĐH Tổng hợp Liên Bang.
Hắn bò người lên, thói quen dựa vào đầu giường chốc lát để thanh tỉnh. Thay quần áo đứng dậy đi ra ngoài, đầu tiên là chạy bộ vòng quanh khu ktx một vòng, sau đó đến nhà ăn mua chút điểm tâm, lúc trở lại trên lầu phát hiện tân xá hữu Kevin.Deans một thân toàn mùi rượu, cả đêm chưa về lúc này mới lắc lắc vào cửa.
Hắn như là say rượu chưa tỉnh, chỉ gật đầu với Vinh Tranh một cái rồi gục xuống giường ngủ. Vinh Tranh đang muốn đi điển lễ khai giảng hôm nay, liền nghe có tiếng đập cửa dồn dập. Mở cửa nhìn lên, Tống Tử Võ tinh thần sáng láng đứng ở cửa: “Cùng đi đến điển lễ khai giảng đi? Cậu ăn cơm chưa?’
Vinh Tranh gật đầu nói được, Tống Tử Võ theo vào cửa, ở sau hắn nhìn chung quanh, xem cái gì đều mới mẻ lại nhìn thấy bên trong phòng có người ngủ, nhất thời đè thấp giọng: “Cậu biết không? Nguyên lai hai ký túc xá của đại học là bốn người ở, là cư thất bốn phòng một sảnh…Nói là sinh viên năm nhất cần cùng đồng học là tốt quan hệ cái gì đó, mình cũng không biết có loại quy củ này. Giống như cùng truyền thống trường học có liên quan…Cậu biết không?”
Tống Tử Võ cũng không biết, Vinh Tranh đương nhiên không biết, Tống Tử Võ cũng không nghĩ nhiều chỉ đơn thuần bát quái lại nói: “Mình mới nghe được tin tức mới nhất, điển lễ khai giảng hôm nay, khách quý có nhân vật trọng yếu xuất hiện! Nghe nói là một vị học trưởng đã tốt nghiệp, vừa lúc rảnh rỗi…Còn là hiệu trưởng Rhoda thịnh tình yêu cầu đó.”
Vinh Tranh đã mặc giáo phục, thắt caravat, chế phục chính trang màu đen hiển lộ làn da trắng nõn, dáng người cao ngất, đem điểm hồng chí xương quai xanh kia che lại, lại có một phen sắc thái cấm dục mê người. Tống Tử Võ sửng sốt nhìn, nhịn không được ca ngợi: “Cậu mặc giáo phục thật đẹp mắt.”
Vinh Tranh cười cười, Kevin lúc này mông lung mở mắt cũng có chút giật mình, cư nhiên chủ động mở miệng nói: “Hai người muốn đi tham gia điển lễ khai giảng?”
Tống Tử Võ hiếu kỳ nói: “Điển lễ khai giảng cậu không đi?”
Kevin trở người đổi tư thế nằm tốt, ngáp một cái: “Tôi không đi, điển lễ khai giảng không có gì quan trọng. Nếu hai người đi thì phiền toái đóng chặt cửa.”
Vinh Tranh và Tống Tử Võ liếc nhau, lần lượt đi xuống lầu, đám tân sinh bên ngoài phần lớn đều đi ra ngoài, hai người đều ăn cơm, cũng không có chuyện gì khác, lúc này mới đi về lễ đường.
Điển lễ khai giảng của ĐH tổng hợp Liên Bang diễn ra vào mùng 2 tháng 9, trường học bình thường đều là mùng 1 tháng 9 khai giảng, truyền thống này cơ hồ mấy ngàn năm không đổi, nhưng ĐH tổng hợp Liên Bang lại lấy nguyên nhân thuận tiện giao thông cho các sinh viên đẩy lùi lại một ngày, này cũng có trong điển cố.
Danh giáo ra nhân tài, có rất nhiều nhân sĩ kiệt xuất đều là tốt nghiệp ĐH tổng hợp Liên Bang, năm đó tổng thống Ngô Địch Huân học khóa 177 ĐH tổng hợp Liên Bang sinh ra ở hành tinh xa xôi, chẳng những giao thông lạc hậu, càng là hằng năm chí có một thời gian phi thuyền lui tới lui đi cố định.
Cố tình gia cảnh Ngô Địch Huân cũng không quá tốt, mỗi lần vì đuổi theo chuyến phi thuyền này đều vô cùng vất vả, tuy rằng không có một lần đến muộn lại đem chuyện này chôn dưới đáy lòng, cho rằng đó là chuyện muốn thay đổi nhất cuộc đời.
Chờ hắn phấn đấu thành tổng thống lại vì Liên Bang làm ra cống hiến, tại thời điểm trao giải, phóng viên vui đùa hỏi hắn nhân sinh đã viên mãn như vậy có cái gì muốn làm nữa. Hắn trịnh trọng nói chính mình lúc trước lên đại học vất vả. Người nghe có tâm, một năm kia quản ủy ĐH tổng hợp Liên Bang liền mở hội nghị, cuối cùng bàn bạc ra điều lệ như thế.
Kỳ thật việc nhỏ này cũng chỉ là nói cho có chút thú vị, trên thực tế tiện lợi có khả năng cung cấp cũng không quá nhiều. Sinh viên có thể thi đậu ĐH tổng hợp Liên Bang, gia cảnh bần hàn còn ở tại nơi địa khu xa xôi thật sự rất ít, mà gia cảnh bần hàn cuối cùng có năng lực làm tổng thống, trăm ngàn năm qua cũng chỉ có một Ngô Địch Huân. Sở dĩ đưa ra loại điều lệ này bất quá cũng chỉ là lấy lòng nhau, bán mặt mũi.
Mà quản ủy đề nghị đề xuất này về sau trở thành nghị viên nghị viện trong một khóa của Ngô Địch Huân, chỉ sợ còn có chính trị viên tìm tòi trước khi hành động. Đó chính là việc mà công chúng không thể biết.
Suy nghĩ sâu xa, Vinh Tranh liền đưa ra suy xét đó. Tống Tử Võ bên cạnh đã sớm chuyển đề tài, nhìn chung quang xem tân đồng học có mỹ nữ hay không. Bộ dáng dương quang của đại nam hài kia khiến hắn không khỏi có chút buồn cười.
Giống như Tống Tử Võ vậy mới là sinh hoạt của người trẻ tuổi bình thường đi. Chính bản thân Vinh Tranh hoàn toàn không giống người niên kỷ này. Liền tính bề ngoài tuấn tú thế nào cũng bất đồng trong tâm cảnh.
Hắn thu liễm tâm thần, trên đài chủ tịch đã ngồi một đống người. Tống Tử Võ lúc này thầm thì càu nhàu lầu bầu, Vinh Tranh ngồi ở bên cạnh hắn, nghe được không ít tin tức. Nhưng mà chỗ ngồi bên phải đài chủ tịch để không, hơn nữa ngay cả bảng tên cũng không đặt, hoàn toàn không biết sẽ là ai.
“Này nhất định là khách đặc biệt.” Tống Tử Võ thực chờ mong. “Cũng không biết sẽ là ai.”
Điển lễ khai giảng chính thức bắt đầu, đầu tiên là hát quốc ca, lại hát giáo ca, lại từ hiệu trưởng nói chuyện sau đó đến đại biểu hội sinh viên, đại biểu tân sinh phát biểu. Đợi đến giai đoạn khách quý nói chuyện, ánh mắt mọi người đã sôi nổi ném về phía đài chủ tịch.
ĐH tổng hợp Liên Bang hàng năm đều sẽ mời một vị đồng học đã tốt nghiệp bản giáo lại có thành tựu kiệt xuất ở bên ngoài tới tham gia điển lễ khai giảng, nghe nói năm trước là người đứng đầu trong nhóm đại sư nghiên cứu về trùng tộc Luke. Ellen, tại Liên Bang cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Lễ đường ngồi đầy người, đài chủ tịch bật ngọn đèn đặc biệt, dưới vô số các ánh mắt ngóng nhìn, từ hậu trường bên phải một nam nhân anh tuấn cao lớn đi lên, hắn mặc một thân quân trang màu đen, quân hàm vàng ròng lóe sáng, cả người phảng phất có hào quang, từ trong vinh diệu đi tới. Khí tràng cường đại bao phủ lễ đường, trong nháy mắt kia, bên trong lễ đường bộc phát hoan hô oanh liệt rung động—-“Phù Chính!!!”
Tống Tử Võ sớm nhảy dựng lên cùng rất nhiều người điên cuồng gọi tên hắn. Nhiệt tình kia tùy ý phun trào, so với truy tinh tộc(mình nghĩ truy tinh tộc ở đây bạn vt chỉ những bạn fan quá khích đuổi theo sao nổi tiếng ý mà) Vinh Tranh gặp qua còn cuồng nhiệt mất đi lý trí hơn. Nam nhân trên đài trong cảm nhận của bọn họ tồn tại giống như thần, bất luận sự vật gì cũng không thể đánh đồng với hắn, trong lòng người trẻ tuổi, Phù Chính xứng đáng là thần tượng!
Toàn trường thất khống, hiệu trưởng tự mình đứng dậy kêu gọi cũng vô pháp đè nén kích tình của bọn họ xuống, không thể không bất đắc dĩ cười khổ. Chỉnh chỉnh trong một phút đồng hồ, lỗ tai Vinh Tranh cơ hồ muốn điếc—Hắn hoàn toàn không nghe được gì ngoài hai từ “Phù Chính”. Nghĩ cái này cũng đương nhiên, điển lễ khai giảng một năm này của ĐH tổng hợp Liên Bang, về sau nhất định sẽ liên tục chiếm cứ vị trí thứ nhất thật lâu trên mạng internet.
Bên trong không khí như vậy, không điên cuồng như người khác, Vinh Tranh cơ hồ trở thành một thứ đặc biệt. Nhưng lực chú ý của hắn cũng thả trên nam nhân đứng trên đài chủ tịch kia. Trong vòng một phần mười giây, hắn có cảm giác chống lại tầm mắt quét nhìn toàn trường của Phù Chính. (0(>o<)0)
Bộ pháp Phù Chính không hề loạn, kiên định đi đến chỗ ngồi không trên đài chủ tịch, thời khắc hắn ngồi xuống, lễ đường sôi trào như núi lửa đột ngột an tĩnh! Lặng ngắt như tờ, chậm rãi nhưng chắc chắn, hắn lấy xuống mũ quân đội, lộ ra mi nhãn kiên nghị và cái mũi cao thẳng, ngũ quan hỗn huyết hình dáng thâm thúy bắt mắt, đơn giản là bề ngoài cũng là hoàn mỹ nam tử khó có được.
Sống lưng kia cho dù ngồi xuống cũng như tùng bách thẳng đứng, hai tay từng khống chế cơ giáp chém giết vô số trùng tộc điều chỉnh vị trí micro, nam trung trầm thấp vang lên không trung lễ đường: “Cảm ơn tất cả mọi người.”
Có người khó ức chế cắn nắm tay chính mình để không phát ra âm thanh, ánh mắt Vinh Tranh có thể nhìn thấy, tất cả mọi người cầm các loại trang bị quay chụp, hắn thiếu chút nữa cũng làm ra chuyện như vậy, lại bỗng bật cười tiếp tục nhìn trên đài chủ tịch.
Mà trên đài chủ tịch, tâm tình Phù Chính bình tĩnh như nước.
Là quân nhân mười tám tuổi liền lên chiến trường, tố chất tâm lý của hắn không thể nghi ngờ là tuyệt đối xuất chúng. Đối mặt với nhiều trường hợp cũng chưa bao giờ hoảng loạn. Lúc này đây trùng tộc lại một lần nữa bị đánh lui, chiến sự tiền tuyến tạm dừng, hắn bị gia gia Phù Chiến lấy việc công dùng việc tư dùng một đạo điều lệnh triệu hồi về thủ đô tinh, kỳ thật cũng không có nói gì về kế hoạch thâm gia điển lễ khai giảng.
Nguyên nhân Phù Chiến gọi hắn về nhà cũng chỉ có một, đó chính là qua ngày 20 tháng 11 năm nay, hắn sẽ ba mươi tuổi. Là một năm cuối cùng luật Liên Bang quy định quân nhân cần phải kết hôn.
Trong bối cảnh có đại địch trùng tộc của nhân loại hiện nay, quân nhân thao túng chính trị, khống chế quyền lực cũng liền trở thành chuyện đương nhiên. Bởi vậy, điều 1300 điều hiến pháp Liên Bang, các loại pháp lệnh nhiều hơn 380 bộ, đối đãi đặc biệt với quân nhân cũng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Biểu hiện ở chế độ hôn nhân là cưỡng chế trước ba mươi tuổi, nhất thiết phải lập gia đình, bất luận nam nữ, phương diện này cũng không phải là vấn đề. Đối với người thường lại không có chế độ cưỡng chế hôn nhân.
Nếu trước ngưỡng tuỗi không có phối ngẫu thích hợp, sẽ có nhân viên ngành dân chính tới cửa, thông qua chuyên môn đầu não tiến hành điều phối gen, vì độ tuổi quân nhân lựa chọn sử dụng số liệu phân tích được cho là bạn lữ, hơn nữa thúc giục trong một năm phải kết hôn.
Cái luận điểm hoang đường chế độ uyên ương phổ này mới đầu cũng gặp sự phản đối cường liệt nhưng theo báo cáo từng năm từng năm lộ ra, tỉ lệ quân nhân đã kết hôn trên chiến trường sống sót cao hơn, cống hiến càng nhiều, mức độ hạnh phúc càng lớn là sự thực không cần bàn cãi. Dần dà nhóm dân chúng cũng yên lặng tiếp nhận chế độ này. Sớm đã bị thấm nhuần phục tùng mệnh lệnh, nhóm quân nhân càng không có vấn đề gì.
Trên chiến trường nguy cơ tứ phía, có vướng bận gia đình đích xác mang đến ý chí cầu sinh, vì thân nhân trong nhà nỗ lực hăng hái, nhóm quân nhân cũng liên tiếp biểu hiện ra, vì thế chế độ cưỡng chế phân phối hôn nhân thêm vào ưu đãi quân nhân bổ sung điều lệ, vì nhóm người nhà quân nhân cung cấp càng nhiều điều kiện ưu việt hơn.
Lấy địa vị bối cảnh của Phù Chính, hắn ngoắc tay một cái liền có rất nhiều người muốn tạo thành gia đình với hắn, đối tượng kết hôn cũng có rất nhiều dạng để lựa chọn, thế nhưng từ khi mười tám tuổi liền bắt đầu đối mặt tác chiến với trùng tộc, Phù Chính không muốn có một cuộc hôn nhân có quá nhiều mối quan hệ lợi ích phức tạp cũng không nghĩ tìm “fan” địa vị bất bình đẳng kết hôn. Hơn mười năm qua đi, bởi vì đủ loại nguyên nhân, về nửa kia như thế nào, hắn thậm chí chưa từng nghĩ sâu xa.
Loại tình huống này liên tục đến năm hắn 29 tuổi, hắn không có vôi nhưng gia gia Phù Chiến lại ngồi không yên. Phù gia là thế gia quân nhân cũng là thế gia liệt sĩ, Phù Chính là cháu trai duy nhất lại ngay cả người kết giao cũng không có, vẫn một lòng một dạ nhào vào tác chiến cùng với trùng tộc.
Huân chương cầm một cái lại một cái, công lao đặt trưng bày đầy thất (phòng), quân hàm cũng lên tới thiếu tướng….theo chế độ phối chế hôn nhân quân nhân, các đồng nghiệp cùng tuổi với Phù Chính đã sớm thành gia sinh tử, sinh hoạt viên mãn, chỉ có Phù Chính cô gia quả nhân, đối với chuyện này chưa từng có ham thích.
Phù Chiến muốn ôm chắt trai trong lòng càng nôn nóng, càng lo lắng huyết mạch Phù gia tại đây đoạn tuyệt. Gen ưu hóa cường hãn như thế nào cũng không thể bịa đặt làm ra công dân, tế bào trứng mẫu thể vẫn đang tiến hành nghiên cứu lại gia tăng quá nhiều cấm kỵ, bị cho là”cấm khu thượng đế” nghiêm khắc cấm ra vào.
Lợi dụng chức vị nguyên soái của chính mình cùng quan hệ trong quân, trong kẽ hở chiến tranh lấy việc công làm việc tư điều Phù Chính quay về tổng quân khu tiến hành nghỉ ngơi quân sự chỉnh đốn chính là vì đại sự một năm cả đời này. Phù gia địa vị cao thượng đương nhiên có thủ đoạn trực tiếp thu hoạch tư liệu thân phận các thích giả(người phù hợp), vừa vặn xứng đôi trình độ tương đối cao trong thủ đô tinh có vài người, còn có một người là thân thích của hiệu trưởng Rhoda. Lần này, Phù Chiến tính toán không thả Phù Chính đi.
Dưới mệnh lệnh của Phù Chiến, Phù Chính không thể không đến bái phỏng hiệu trưởng Rhoda, không biết hai vị lão nhân âm thầm đạt thành cái hiệp nghị gì lại gọi hắn tới làm khách quý nói chuyện tại điển lễ khai giảng.
Dưới đài là từng khuôn mặt thanh xuân dạt dào, đều là hy vọng tương lai của Liên Bang, trong ánh mắt đã quen nhìn huyết tinh giết chóc lại không đáng chút nào, thị lực cực tốt của hắn lướt qua, giếng cổ(ý chỉ nội tâm thâm sâu như giếng cổ chăng) trong lòng không chút dao động.
Trong những người này lại có mấy người có thể chân chính gợi ra hứng thú của hắn, khiến hắn dừng lại cho dù chỉ là một phần vạn ánh mắt?